Tiểu Qua Tử

Chương 49



Editor: Calcium

Sáng nay, dưới mũi Diệp Hà Thanh có cảm giác ẩm ướt. Cậu thuận tay chạm vào chất lỏng sền sệt, máu nhiễm đỏ trên đầu ngón tay, lúc này mới kinh ngạc phát hiện mình bị chảy máu mũi.

Máu mũi mãi không ngừng lại, cậu đi vào phòng vệ sinh dùng tay mở vòi nước, xả nước lạnh vào trán và gáy, hai lòng bàn tay áp vào trán vỗ vỗ, một lúc sau mới khiến máu cam ngừng chảy.

Sau khi ngừng chảy máu, cậu mới phát hiện quần mình có gì đó không đúng lắm. Dính lấy người, thả ra không được....

Diệp Hà Thanh tiện tay sờ sờ, sắc mặt chợt biến sắc, chạy về phòng tìm quần mới sạch sẽ thay ra, trời thu khô ráo lại nóng, thì ra không chảy máu mũi thì cũng phát xuân. Giấc mộng đêm qua, tất cả nguồn căn đều do Hoắc Kiệt.

Diệp Hà Thanh giặt sạch quần, sau khi phơi xong ra ngoài bàn công mới đi vào nhà, Diệp Tiểu Chiếu đang ngồi trên ghế sô pha uống nước, ánh mắt cao thâm khó lường, tỏ vẻ bản thân hiểu hiểu cái gì đó.

Hai anh em tuy rằng thân nhau từ bé nhưng mà không thân tới mức chuyện này cũng chia sẻ được. Diệp Hà Thanh nóng bừng mặt, nói lái sang chuyện khác: "Anh, hôm nay anh qua bệnh viện với bác sĩ Nguy hả?"

Diệp Tiểu Chiếu uống ngụm nước rồi mới mở miệng: "Sau đó anh sẽ đi cùng bác sĩ Nguy về, em cứ đến phòng tranh đi, không cần đón anh đâu."

Diệp Hà Thanh muốn nói lại thôi: "Nhưng mà..."

Diệp Tiểu Chiếu nói: "Còn một chuyện nữa, hôm nay chúng ta sẽ mời bác sĩ tới ăn cơm hàng tối với chúng ta, chú ấy ở một mình, trước đó còn ở nước ngoài, hình như không hay ăn đồ ăn Trung Quốc. Chú ấy nói rất thích đồ Trung Quốc vì nó bổ dưỡng, nhưng do bận rộn công việc lại không có thời gian học làm, không thể lúc nào cũng đặt đồ ăn bên ngoài được."

Không khí trong nháy mắt rơi vào trạng thái yên tĩnh, Diệp Tiểu Chiếu nói xong, buồn bực quét mắt qua nhìn Diệp Hà Thanh vẫn đứng bất động nãy giờ: " Em trai, sao em không nói gì?"

Diệp Hà Thanh: "..."

Cậu rót đầy nước vào bình nước nóng rồi cắm điện xong mới ngẩng đầu yên lặng nhìn Diệp Tiểu Chiếu nói: "Tiểu Chiếu, anh chưa bao giờ nói nhiều với em như vậy...về một người khác."

Diệp Tiểu Chiếu vốn lạnh lùng khó gần, do cả ngày không có ai ở bên cạnh, cả ngày có thể không nói một tiếng, người khác chủ động nói chuyện với anh thì anh cũng chỉ không nóng không lạnh trả lời lại, không rõ là anh thực sự thân thiện hay là đang giả vở. Có lúc Diệp Tiểu Chiếu buồn bực không nói tiếng nào, Diệp Hà Thanh sẽ cùng anh xem TV, hoặc là tìm một quyển sách đọc cho anh nghe, mãi tới khi đi ngủ, đã rất nhiều lần như vậy rồi.

Diệp Tiểu Chiếu sờ sờ mặt mình nghi hoặc: "Có thật không?"

Vừa cười: "Có lẽ là do bác sĩ Nguy là một người thực sự rất tốt." Tốt tới mức khiến anh có lòng tin hơn mà chờ đợi, chờ đợi một quả thận mới, đợi tới khi mình có được một thân thể khỏe mạnh bình thường giống như bao người khác.

========

Diệp Hà Thanh vừa tới phòng tranh liền biết tin bức tranh hôm trước cậu vẽ được mua lại. Cũng không biết là mình có đang thực sự bắt đầu đổi vận hay không, từng chuyện tốt cứ xảy ra đối với cậu, như đang nằm mơ vậy, có chút cảm giác không chân thực.

Trong phòng vẽ chỉnh đi chỉnh lại mất một buổi sáng, Diệp Hà Thanh dường như không rời khỏi vị trí, màu vẽ dưới chân nhiễm bẩn cả một mảng, ngón tay cũng dính không ít.

Buổi trưa, các học sinh khác đều đã ra ngoài ăn cơm. Diệp Hà Thanh còn đang đợi điện thoại của Hoắc Kiệt. Hai người thường hẹn vào giờ này, tiếng điện thoại di động vang lên không sớm cũng không muộn nhưng người gọi tới lại không phải Hoắc Kiệt.

Trợ lý của Hoắc Kiệt gọi báo cho cậu một tin là Hoắc Kiệt đang bận họp, tạm thời không rảnh liên hệ với cậu, còn nói chờ một chút sẽ có người đưa cơm trưa tới, dặn cậu chú ý ăn nó một chút.

Diệp Hà Thanh từng chút một tiếp thu tâm ý của người yêu, mới lúc bắt đầu có chút không quen, sợ làm phiền hắn, nhưng cho đến bây giờ lại chỉ còn cảm giác ngọt ngào, cúp điện thoại, khóe miệng Diệp Hà Thanh vẫn còn cong cong, một mình ở trong phòng nâng tay vẽ tiếp.

Ngoài cửa bỗng xuất hiện một vị khách không mời mà tới, chính là người đã mua bức tranh đầu tiên của Diệp Hà Thanh – Raphael tiên sinh.

Trên tay Raphael nâng một bó hoa bách hợp còn tươi mới, trên mặt nở nụ cười tiến vào: "Tặng em, Thanh."

Diệp Hà Thanh đặt hoa qua một bên, cậu biết lễ nghi của người nước ngoài nhưng ngoài Hoắc Kiệt ra cậu không thể tiếp nhận loại thân mật này được. Nếu không phải cậu đã sớm biết thì e rằng lúc này Raphael đã dán lại gò má cậu ấn xuống vài cái hôn rồi.

Raphael chăm chú nhìn cậu, ánh mắt đặc biệt thâm tình: "Thanh, em nghĩ thế nào?"

Diệp Hà Thanh cảm thấy thái độ lần này vô cùng rõ ràng so với lần trước, đối mặt với câu hỏi của Raphael, cậu thả tay xuống bên chậu màu nước, để tỏ lòng tôn trọng nên cũng đối mặt với ánh nhìn chăm chú của Raphael.

"Xin lỗi Raphael tiên sinh, tôi đã có một người yêu rất chu đáo rồi."

Raphael kinh ngạc: "Trước đó Kim nói em vẫn còn độc thân mà."

Hướng Vinh Kim là giám đốc của phòng trưng bày tranh này, Raphael lần trước trong phòng trưng bày sau khi nhìn thấy Diệp Hà Thanh liền hỏi hắn xem Diệp Hà Thanh đã có người yêu hay chưa. Raphael là một khách quý của phòng trưng bày nên sau khi anh ta không hỏi quá nhiều thông tin ngoài tin này thì giám đốc cũng không dám đắc tội khách quý mà trả lời một cách mơ hồ về trạng thái tình cảm của Diệp Hà Thanh cho anh ta nghe.

Diệp Hà Thanh giải thích: "Mới hẹn hò gần đây thôi, tình cảm của chúng tôi rất tốt."

Raphael cũng đã từng hẹn hò vài lần, đương nhiên hiểu rằng tình cảm lúc đầu của những người mới yêu vô cùng dính nị. Anh ta tự hiểu hiện tại cho bản thân có nói gì cũng khó mà đánh động được Diệp Hà Thanh nên đành lịch sử để hoa bách hợp lại rồi rời đi để không khiến cậu thấy lúng túng.

Diệp Hà Thanh đợi cả ngày trong phòng tranh, buổi chiều liên lạc lại với Hoắc Kiệt nhưng vẫn là trợ lý nghe máy.

Trợ lý đau đầu nói: "Trong đó vẫn còn đang họp, Hoắc thiếu đang tức giận lắm."

Diệp Hà Thanh nói cảm tạ, sau khi cúp điện thoại mới chậm rãi thu dọn lại dụng cụ vẽ tranh rồi cất đồ vào cặp mang lên lưng rời đi.

Ngã tư đang tạm thời bị phong tỏa, tuyến đường thông thường cậu đi bi chặn lại, Diệp Hà Thanh lấy điện thoại tìm một con đường khác rồi theo chỉ dẫn mà đi. Lúc này điện thoại vang lên, Hoắc Kiệt sau khi kết thúc buổi họp liền hỏi cậu vị trí nói sẽ đi đón cậu.

Diệp Hà Thanh nhìn tình hình giao thông xung quanh, gửi định vị qua cho hắn, cậu đi vào một con hẻm khá vắng vẻ yên tĩnh, đi một đoạn rất dài mới nhìn thấy ven đường có một ông lão đang bày sạp bán kẹp bông.

Hoắc Kiệt bảo cậu ra ngoài ngã tư đường chờ hắn, cậu liền mua một cây kẹo bông nên hơi trễ vài phút, đuổi tới ra ngoài đầu hẻm nhưng vẫn chưa thấy Hoắc Kiệt tới.

Diệp Hà Thanh đứng tại ngã tư đường chuyên tâm ăn kẹo bông trên tay mình, vị kẹo ngọt ngào lan tràn trong miệng, cảm giác như mùi vị lúc bé vậy.

Lúc này có mấy người đến gần, nhuộm một bộ tóc vàng khè, xô xô đẩy đẩy, trong đó có một hai tên quay đầu lại liếc nhìn cậu.

Tâm lý Diệp Hà Thanh có chút cảnh giác, cậu bước nhanh ra phía ngoài, mấy người kia từ đầu còn hơi do dự thấy thế liền lập tức vây cậu lại trấn lột tiền.

Trên người Diệp Hà Thanh vừa không có quần áo hàng hiệu, lại chẳng có đồng hồ nổi tiếng, Cậu nói: "Tôi không có tiền."

Đám người này do thấy chân cậu què dễ bắt nạt, đòi cậu phải mang đồ trên người giao nộp ra hết, bằng không sẽ không cho đi.

Hoắc Kiệt còn chưa kịp lái xe tới đầu ngõ thì từ phía xa xa đã nhìn thấy Diệp Hà Thanh bị chặn lại ở ngã tư đường, miệng văng tục một câu, mở cửa xe đi xuống.

"Người của lão tử mà chúng mày dám bắt nạt."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.