Một cách tự nhiên Diệp Hà Thanh và Hoắc Kiệt hôn nhau, cậu vốn không biết cách hôn, chỉ có thể ngốc nghếch bị động để Hoắc Kiệt dẫn dắt, kiên trì dụ dỗ.
Ánh sáng pháo hoa sáng lạn rực rỡ chiếc vào cửa sổ, như một cơn mưa sao vậy, trong phòng khách hơi thở hỗn loạn giằng co suốt một thời gian dài, trán hai người ướt át mồ hôi mới dần dần tách nhau ra, đôi mắt lấp lánh nhìn nhau chăm chú.
Diệp Hà Thanh ngượng ngùng nóng hết cả mặt, muốn ngồi dậy nhưng hai chân lúc này nhuyễn tới mức không nhúc nhích được.
"Hoắc ca..." Hai tai đỏ bừng, cậu nhìn Hoắc Kiệt rút khăn giấy xử lý đống hỗn loạn.
Lần này hiện thực đã trùng khớp với mộng cảnh, Diệp Hà Thanh nhớ ra bản thân đã từng mơ thấy cảnh này vì vậy lại càng xấu hổ hơn nữa, nhưng tâm lý lại vô cùng vui mừng.
Cậu mở miệng nói: "Trước đây có lần em từng mơ tới chuyện này..."
Hoắc Kiệt ôm cậu cười suồng sã: "Ồ? Sẽ không phải là mơ tới anh đấy chứ?"
Hắn căn bản chỉ là thuận miệng đùa cậu một chút nhưng không ngờ đối phương lại nghiêm túc gật đầu một cái, nói cho hắn biết: "Em mơ tới anh, còn mặc quần áo đỏ..."
Diệp Hà Thanh không tiện nói tiếp, cậu thấy Hoắc Kiệt vẫn cứ ôm cậu bất động, cho là đối phương đang làm sao đó, tay giơ lên liền bị hắn nắm chặt, tầm mắt thay đổi, cậu bị ép nằm nhoài bên cạnh Hoắc Kiệt.
Hắn ép hỏi cậu: "Cụ thể là mơ tới cái gì, kể anh nghe xem nào."
Diệp Hà Thanh xấu hổ lắc đầu một cái, con mắt hơi chuyển động: "Em quên rồi."
Cậu không kể cho hắn nghe việc mình áp đối phương. Giấc mộng kia quá mức xấu hổ kỳ dị, vì muốn dời đi lực chú ý, cậu kéo chăn lên che cả hai người, chạm nhẹ dọc theo hai má hắn một cái: "Hoắc ca, anh chợp mắt ngủ một lát đi, sắp tới ba rưỡi rồi."
Phòng tranh cho mọi người nghỉ mấy ngày, cậu và Diệp Tiểu Chiếu ở nhà nghỉ nời mấy ngày, người khổ cực ở đây chỉ có mình Hoắc Kiệt, ăn tết so với ngày thường còn bận hơn, đi ăn uống khắp nơi, mỗi ngày kết thúc là hắn đầy một bụng rượu thịt.
Trong thời gian này hắn đều phải đi xã giao, tinh thần quả thật có chút không kiềm chế nổi. Hắn nắm thật chặt cánh tay Diệp Hà Thanh, đôi mắt chậm rãi nhắm lại, khàn khàn nói: "Anh ngủ một lát."
Cậu lẳng lặng ở bên hắn, mãi tới khi hô hấp hắn đều đều cậu mới rút tay ra, lấy một chiếc gối ôm chèn lên bụng, hai người vắt vẻo trên ghế sô pha, thân mật trải qua đêm đầu tiên năm mới.
Năm giờ Hoắc Kiệt phải trở về nhà chính, Diệp Hà Thanh canh thời gian còn khoảng mười phút nữa tới thời gian, cậu nhẹ nhàng đánh thức người nọ. Cậu đau lòng nhìn thấy quầng thâm nhàn nhạt dưới mí mắt hắn.
Hai mắt Hoắc Kiệt vẫn nhắm nghiền, nhưng bàn tay lại mò ra phía sau Diệp Hà Thanh sờ mó lung tung.
Diệp Hà Thanh mặt đỏ bừng: "Hoắc ca."
Giọng Hoắc Kiệt khàn khàn: "Cả đêm không ngủ à?"
"Ừm." Diệp Hà Thanh nâng eo thẳng tắp, lùi qua bên cạnh tiện kéo Hoắc Kiệt lên, "Em hình như hơi cao hứng quá, ban ngày ở nhà ngủ bù, em với Tiểu Chiếu chỉ ở nhà thôi không có việc gì cả."
Hoắc Kiệt mở to hai mắt chăm chú nhìn cậu.
"Hoắc ca..."
Hắn liền nói: "Thật là muốn tóm lấy em đi chúc tết cùng anh," nhìn thấy Diệp Hà Thanh căng thẳng thì liền kéo người vào lồng ngực, cười cười véo hai má mềm mềm, "Ăn nhiều thêm chút nữa đi, gầy quá rồi, nhớ phải uống sữa nữa đấy."
Áo khoác mặc hôm qua bị vứt qua một góc sô pha, Hoắc Kiệt cầm áo lên, móc ra một phong bao đỏ đỏ đưa Diệp Hà Thanh.
Là một cái lì xì.
"Chúc mừng năm mới, bạn nhỏ của anh."
Diệp Hà Thanh nâng bao lì xì dày, ngất nga ngất ngư trở về nhà mình. Cậu vừa tiễn Hoắc Kiệt đi xong, ướt lạnh nương theo mưa bụi mùa đông, trong lòng lại ấm áp vô cùng.
Bảy rưỡi, Diệp Tiểu Chiếu đúng giờ thức dậy. Diệp Hà Thanh đang chuẩn bị bữa sáng trong nhà bếp, anh hỏi cậu: "Dậy sớm thế?"
Diệp Hà Thanh nói: "Tiểu Chiếu, tối qua em không ngủ, lên lầu hâm nóng sủi cảo cho Hoắc ca."
Diệp Tiểu Chiếu: "..."
Diệp Hà Thanh vội vàng giải thích: "Hơn hai giờ đêm anh ấy chạy về gặp em..."
Diệp Tiểu Chiếu lắc lắc đầu: "Anh biết rồi." Nói tiếp: "Thanh niên yêu đương đều thế cả, anh có thể hiểu được."
Hai anh em không có việc gì làm, Diệp Tiểu Chiếu buổi tối ngủ từ sớm, ban ngày thì ngồi trong phòng khách xem chương trình năm mới phát lại, Diệp Hà Thanh ngồi ngoài đó với anh được một lát thì cơn buồn ngủ kéo tới, rất nhanh bị Diệp Tiểu Chiếu đuổi về phòng ngủ bù.
Thời tiết lạnh, hai anh em đều không chịu nổi cái lạnh, Phiền Thành lại không có thiết bị sưởi, Diệp Hà Thanh đã mua hai chiếc quạt sưởi trước khi đông về, tốn điện nhưng được cái ấm áp. Cậu mở quạt sưởi, dặn Diệp Tiểu Chiếu đừng tiết kiệm điện quá, càm ràm một lúc mới ngáp một cái từ từ về phòng, trước khi ngủ liền gửi một tin nhắn qua cho Hoắc Kiệt, đợi mấy phút không có tin trả lời liền dính đầu vào gối ngủ.
Phải qua mùng bảy tết Hoắc Kiệt mới bớt bận rộn, có chút thời gian cho mình. Mấy hôm nay xã giao khắp nơi xong thì liền về bồi ông cụ nhà mình, mỗi ngày chỉ giành ra được ba bốn tiếng để ngủ, thân thể dù khỏe mạnh tới đâu thì cũng bị ngã bệnh, sốt cao.
Bữa sáng Hoắc Kiệt không xuống dưới nhà dùng bữa, dì giúp việc lên gọi mới phát hiện tình huống không ổn. Bác sĩ tại gia đã về nhà ăn tết, tài xế chuẩn bị xe đưa Hoắc Kiệt đi bệnh viện. Còn chưa kịp đưa đi thì Nguy Lan nhận được tin tức, trực tiếp mang theo tủ thuốc đến nhà chính, kiểm tra rồi truyền dịch, để hắn có thể an ổn ngủ mấy ngày.
Hoắc Kiệt thân là con trưởng trong gia đình, mọi phương diện không có gì để soi mói, lần này trong nhà biết hắn có đối tượng hẹn hò, vốn đang có thái độ hoài nghi, tới lúc này thấy hắn ngã bệnh nhưng vẫn không nói tiếng nào, trưởng bối trong nhà bắt đầu bận tâm liệu có phải mức độ tình cảm của hai người không đủ thân thiết, người yêu ngã bệnh lại chẳng quan tâm, tuy rằng có thể một phần do đứa con nhà mình không nói ra.
Suy tư đến suy tư đi, chờ khi Hoắc Kiệt tỉnh lại, trưởng bối liền kiến nghị để hắn đưa người về nhà chăm sóc hắn một chút.
Lý do chăm sóc Hoắc Kiệt chỉ là một nửa mà thôi, kỳ thực họ muốn nhìn xem dáng dấp Diệp Hà Thanh như thế nào.
Hiện tại tình yêu và hôn nhân đồng tính được pháp luật cho phép, tại một số nơi đã hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính rồi, muốn kết hôn cũng không cần phiền phức phải chạy ra nước ngoài, trong nước có thể lĩnh giấy. Tuy vậy nhưng phần lớn những người lớn đi trước đều vẫn chưa chấp nhận hôn nhân như vậy, nghe qua chuyện người khác thì có thể tiếp nhận nhưng nếu chuyện đó rơi lên đầu mình thì lại là chuyện khác.
Hoắc Kiệt để ông ra ngoài trước rồi mới ngả bài với cha mẹ hắn: "Đối tượng hẹn hò của con là một nam sinh nhỏ tuổi hơn con."