Tiểu Qua Tử

Chương 54



Editor: Calcium

Đảo mắt đã qua kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, sáng sớm khi bác sĩ Nguy Lan tới đón hai anh em, Diệp Tiểu Chiếu đưa một hộp quà bánh chưng đã gói kỹ càng cho đối phương, bác sĩ cười cười, ánh mắt đảo qua giữa hai người đánh giá: "Kỳ nghỉ năm nay không tệ nhỉ, cả hai người thêm được ít thịt rồi đó."

Diệp Tiểu Chiếu sáng nay phải làm thẩm tách, đây là chuyên môn của bác sĩ Nguy Lan, tiện đuổi Diệp Hà Thanh đi để cậu có thể an tâm mà tới phòng tranh.

Bác sĩ vẫn luôn là người làm việc cẩn thận nghiêm túc, giao cho hắn phụ trách thì hoàn toàn không phải lo lắng.

Vào ngày khai xuân đầu tiên, các học sinh trong phòng tranh đều vui vẻ lạ thường, nhiều người còn mang quà tết từ nhà lên, phần lớn là quà ăn vặt đặc sản chia sẻ cho mọi người ở đây.

Diệp Hà Thanh nói chuyện với mọi người, trong miệng bỏ thêm mấy món ăn vặt, nhìn thời gian cũng đã tới lúc liền đến nhà vệ sinh gửi tin nhắn cho Hoắc Kiệt về lịch trình hôm nay của cậu rồi nhắc hắn chú ý nghỉ ngơi, tránh làm việc quá độ.

Thân thể Hoắc Kiệt khỏe mạnh như trâu, căn bản không khiến Diệp Hà Thanh phải bận tâm quá nhiều. Nhưng mà một khi con người ta đã yêu ấy thì chỉ sốt nhẹ chút hoặc thương nhẹ chút cũng phải tỏ ra đáng thương, phóng đại lên trước mặt người yêu mình để được hưởng thụ cảm giác quan tâm che chở, ai cũng thế cả, Hoắc Kiệt lại chẳng phải ngoại lệ.

Diệp Hà Thanh làm sao biết được tâm tư đó của Hoắc Kiệt, cậu không ngại phiền phức mà căn dặn xong xuôi với trở về phòng tranh chuyên tâm vẽ vời.

Một giáo viên của họ xin nghỉ nửa ngày, đến lớp vào buổi sáng, hết giờ thì ở lại hướng dẫn học sinh thêm nửa tiếng, buổi chiều mọi người sẽ tự do vẽ tranh.

Trong mấy ngày nghỉ lễ, hoạt động của phòng trưng bày khá vắng vẻ, chỉ có mấy bức tranh mà người ta đặt trước vào năm ngoái.

Diệp Hà Thanh có vận khí khá tốt, có mấy người bạn cùng lớp gọi cậu ra nói chuyện sau đó thì bị giám đốc gọi lại, dò hỏi xem cậu có nghĩ tới việc muốn ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu không.

Cậu giật mình: "Ra nước ngoài?"

Diệp Hà Thanh dù có nghĩ cũng chưa từng dám nghĩ tới chuyện này, cậu từ trong một góc xóm nhỏ hẹp ở Phiền Thành bước ra, ngoại trừ những nơi từng đi giao hàng thì rất ít khi đặt chân tới nơi khác. Nước ngoài đối với cậu mà nói, thật sự vô cùng xa xôi, chưa từng nghĩ ngợi tới.

Giám đốc gật đầu: "Dư tiên sinh có một số suất học bổng cho học sinh tới nước F học tập khoảng nửa năm, bên phía quản lý đã tổng hợp suy xét mới đưa ra danh sách, nếu như không muốn thì tiên sinh cũng không bắt buộc."

Diệp Hà Thanh có chút hoang mang lo sợ, cậu nói: "Để em về nhà suy nghĩ kỹ lại một chút."

Đi du học thế này là một chuyện lớn, huống hồ đi nửa năm liền, Diệp Hà Thanh còn có anh trai ở nhà, Diệp Tiểu Chiếu như vậy luôn cần có người chăm sóc, không thể tách ra được. Hơn nữa hiện tại cậu còn đang hẹn hò với Hoắc Kiệt, chuyện này cũng phải nói cho hắn biết, yêu đương rồi không còn là chuyện của một mình mình nữa, cần bàn bạc với nhau rồi mới quyết định.

Tối về cậu đem mọi chuyện kể lại cho Diệp Tiểu Chiếu, anh dừng một chút nói: "Đây là chuyện tốt nha!"

Diệp Hà Thanh nghi hoặc: "Thật vậy sao?"

Diệp Tiểu Chiếu so với cậu nghĩ bình tĩnh hơn nhiều: "Hiện giờ em có suy nghĩ thế nào, Tiểu Hà nói cho anh nghe xem, nghe thấy chuyện đi du học, phản ứng đầu tiên của em là gì?"

Diệp Hà Thanh thành thật trả lời: "Tay chân em nhũn ra đến phát run, tim đập nhanh hơn, không thể tin nổi."

Cậu nhấc hai cánh tay lên xoa xoa: "Tiểu Chiếu, hôm nay em nổi hết cả da gà ấy."

Diệp Tiểu Chiếu cười nhìn cậu: "Đây không còn là chuyện thích hay không nữa, em muốn học cái gì, anh đều sẽ không cản em, chỉ là hẹn tại em không còn độc thân, nên bàn bạc với Hoắc Kiệt một chút, chủ yếu là dựa trên mong muốn của em mà thôi."

Diệp Hà Thanh muốn nói lại thôi, ánh mắt tha thiết sốt ruột.

Diệp Tiểu Chiếu xoa mua bàn tay câụ: "Anh biết em lo cho sức khỏe của anh, nhưng thân thể anh một ngày không tốt lên thì em sẽ không đi đâu sao? Anh là anh trai em, không mong chuyện này có thể khiến em vất vả lo lắng, các phương án trị liệu anh sẽ phối hợp với bác sĩ, cố gắng hết sức để mình có thể khôi phục trở lại. Hiện tại khoa học kỹ thuật phát đạt, ra nước ngoài rồi không có nghĩa là hai chúng ta sẽ mất liên lạc, gọi điện hàng ngày vẫn được mà, không được nữa thì đặt vé máy bay đi mấy tiếng về là được rồi."

Diệp Tiểu Chiếu tận tình khuyên nhủ em trai mình: "Em nên có cuộc sống của chính mình, suy nghĩ vì bẩn thân mình hơn."

"Tiểu Chiếu, em khó chịu." Diệp Hà Thanh ôm chặt anh, "Luôn có cảm giác giống như anh muốn rời xa em vậy."

Diệp Tiểu Chiếu lắc đầu: "Ăn nói linh tinh, em lo nhiều quá rồi đấy, từ khi bác sĩ Nguy tiến hành trị liệu em xem có phải đã ổn định hơn nhiều rồi không, đây là chuyện tốt, nên vui vẻ, đừng suy nghĩ nữa, còn nhiều chuyện hơn cả anh."

Diệp Hà Thanh ngoan ngoãn để mặc anh giáo huấn cho một trận, buổi chờ khi Diệp Tiểu Chiếu đi ngủ rồi mới gọi điện qua cho Hoắc Kiệt, phía bên kia Hoắc Kiệt vô cùng yên tĩnh, nói là đang trong thư phòng xử lý công việc.

"Vậy em không quấy rầy anh nữa."

Hoắc Kiệt vội cười: "Bạn trai gọi tới sao lại gọi là quấy rầy được, chúng ta đang trong giai đoạn bồi dưỡng tình cảm, liên hệ nhiều một chút mới tốt, dám cúp máy thử xem, anh lập tức chạy qua nhà em."

Diệp Hà Thanh hé miệng không nói, trong mắt dần tràn ra ý cười.

"Hoắc ca," cậu nhẹ giọng gọi, "Anh cứ xử lý xong công việc đi, em có việc muốn bàn với anh."

Hoắc Kiệt liền dứt khoát thả công việc trên tay xuống: "Nghe ra hình như rất nghiêm túc, có chuyện gì nói anh nghe xem."

"Anh cứ làm việc xong đi đã."

Hoắc Kiệt chậc một tiếng: "Anh còn đang là bệnh nhân đây này, không cho bệnh nhân nghỉ chút được hả?"

Diệp Hà Thanh nghĩ đúng là vậy thật nên đành nói rõ ngọn ngành chuyện du học nước ngoài cho hắn nghe, trong suốt quá trình Hoắc Kiệt không lên tiếng, chờ cậu nói xong rồi bất an thấp thỏm mới bật cười nói: "Anh nghe ra đây là chuyện tốt mà, giả như em muốn đi anh cũng có cách, hiện tại giao thông qua lại thuận tiện lại nhanh chóng, yêu xa cũng không phải chuyện muốn sống muốn chết tới mức đấy."

Lại cấp thêm cho Diệp Hà Thanh thêm một liều thuốc tinh thần: "Còn việc em lo lắng cho Diệp Tiểu Chiếu thì anh cũng tính thay em lo liệu nhưng mà giờ chú anh đã chăm sóc cậu ấy cẩn thận rồi nên anh cũng không cần ra mặt nữa."

Hoắc Kiệt hiện tại cũng đoán được ít nhiều tâm tư của Nguy Lan, người chú này trước giờ đều không làm việc gì khác người, có khác thì cũng là chuyện đã chắc chắn nên hắn không phải lo lắng cho Diệp Tiểu Chiếu nữa.

Khuyên bảo một hồi, trước khi ngủ Diệp Hà Thanh vẫn còn nhăn hết mặt mũi, tim đập có chút nhanh.

Sáng thứ hai cậu liền tới phòng tranh tìm giám đốc, giám đốc nhắc nhở cậu chuẩn bị một số thủ tục cần thiết, sau đó Diệp Hà Thanh liền đi bái phỏng Dư Thanh Châu tiên sinh, dự định cảm ơn trực tiếp, tuy nhiên Dư tiên sinh hiện tại không có mặt trong nước, không còn cách nào khác đành gác lại suy nghĩ này.

Sau khi khỏi bệnh được một một ngày, Hoắc Kiệt liền tới công ty làm việc, hai người ban ngày đều bận rộn, lúc nghỉ thì Diệp Hà Thanh mới chủ động liên hệ hắn được.

Trưa tới cậu gửi một tin nhắn qua cho hắn, xác định đối phương đang rảnh mới chuyển qua gọi điện. Sau khi gửi tin xong thì Từ Tư Lễ tới tìm cậu, bảo là muốn ra nước ngoài, trước khi đi muốn nói với cậu một tiếng.

Diệp Hà Thanh phụ tâm ý của Từ Tư Lễ, Từ Tư Lễ đối với cậu vô cùng tốt, lúc đầu cũng là ôm thiện ý. Cho nên dù đã cự tuyệt đối phương Diệp Hà Thanh vẫn cảm kích hắn, đối xử thân thiết như bạn bè.

Từ Tư Lễ nói: "Cậu đừng có ôn nhu nhìn tôi như thế, tránh cho sau này tôi đổi ý lại làm ra chuyện gì không lượng sức."

Diệp Hà Thanh ngượng ngùng: "..."

Thấy cậu lúng túng, Từ Tư Lễ càng khó chịu hơn: "Thôi, không nói chuyện này nữa, cậu với anh trai tôi là tình đầu ý hợp, dần dần tôi cũng nhìn ra rồi, nhưng trong lòng vẫn có chút không yên, dù sao người đầu tiên thích cậu là tôi, kết quả ngơ ngơ ngác ngác anh trai tôi lại được lợi."

Từ Tư Lễ càng nói càng nhiều, cuối cùng thở dài: "Ngược lại tôi phải ra nước ngoài tiếp tục học hỏi, mới rồi bận rộn một hồi ở công ty với anh tôi mà cảm thấy không hợp chút nào, không muốn làm nữa thì chỉ còn cách chạy ra nước ngoài học tiếp thôi."

Hắn tự giễu: "Có lúc tôi cảm thấy bản thân vô dụng thật đấy, chuyện gì cũng làm không ra hồn, có thể là do Hoắc Kiệt rất ưu tú, chuyện gì anh ấy cũng đứng ra xử lý thay tôi dù có là trời sập xuống."

Diệp Hà Thanh không tiện đánh giá chuyện này, tâm lý thừa nhận đúng là Hoắc Kiệt rất giỏi, nhưng lúc này không nên nói ra khiến Từ Tư Lễ mặc cảm thêm.

Từ Tư Lễ lại nói: "Nói chung là tôi đi trước đây, đừng nói cho anh tôi chuyện tôi tới gặp cậu đấy, miễn cho anh ấy lại dạy dỗ tôi."

Từ Tư Lễ vô lực thở dài rời đi, có vẻ thuần túy tới chỉ để thông báo chuyện này.

Diệp Hà Thanh nhìn theo hướng hắn lái xe đi sau đó đúng là không kể lại cho Hoắc Kiệt nghe.

Sau buổi trưa Hoắc Kiệt tới đón cậu, mưa xuân phất phơ, một luồng không khí ẩm ướt thấm vào xương cốt. Diệp Hà Thanh hít mũi trốn vào ghế phụ, Hoắc Kiệt đem tay cậu bắt đến trước mặt chụt một cái, chụt thêm cái nữa chính xác lên miệng rồi từ từ vói đầu lưỡi vào trong.

Trên phương diện này Diệp Hà Thanh rất ít khi phản kháng, vẫn luôn thuận theo đòi hỏi của hắn. Trong xe yên tĩnh, âm thanh hôn môi lại càng rõ ràng vang bên tai, Diệp Hà Thanh nghe đến xấu hổ, trái tim bị tung lên cao, sau khi kết thúc Hoắc Kiệt buông cậu ra, cười tới mức lông mày nhướn cao.

"Ngoài trời lạnh lắm, làm ấm tay tiện thể làm ấm miệng luôn."

Đúng là chỉ có Hoắc Kiệt mới có thể đường đường chính chính mà lấy cái lý do làm ấm miệng này ra nói. Diệp Hà Thanh đầy mặt hắn một cái, muốn cười mà cố nhịn, mặt giấu vào hõm vai Hoắc Kiệt đang cười tươi.

"Hoắc ca, anh không thấy ngại à...."

Hoắc Kiệt nhìn cậu: "Anh nói thật lòng này, không ngại."

"Tuy nhiên nếu em cảm thấy ngại ngùng quá thì lát về nhà, hôn em nhiều hơn chút nữa thì sẽ không còn cảm giác này nữa."

Diệp Hà Thanh đẩy hắn ra, mu bàn tay che lên cái miệng đang cười đểu phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.