Tiến vào trong giường, một bên đánh giá gian phòng: giường lớn làm bằng gỗ mun, màn che khinh nhu lộ vẻ giản dị; giường bằng gỗ mun đồng sắc với bàn tròn cùng ghế được khắc từ cẩm thạch, án kỷ (bàn để giấy tờ) cùng ghế bành đồng sắc; trên tường treo một bức tranh sơn thủy và một thanh cổ kiếm, chân tường bày một bình sứ lớn, bên trong có một gốc thủy tiên màu vàng; mùi Long Diên Hương (1) từ đồng lô bên giường thoang thoảng... Đương nhiên phòng nhỏ của mình cùng mẫu thân trước kia không thể sánh bằng, nhưng lại cũng không giống bộ dáng hết sức xa hoa của đại sảnh Vân phủ.
Nhớ tới Vân phủ, Bán Hạ nhịn không được vùi đầu vào hai đầu gối —— chẳng biết mẫu thân hiện giờ ra sao?
Khi bản thân hôn mê, nghe Trường Không Phượng Chứ nói bọn họ là sát thủ, thế nhưng lại không giống vậy a; nhớ tới nhãn thần ôn nhu của Trường Không Long Tường, Bán Hạ nhịn không được đỏ mặt, rành rành là một nam nhân lãnh ngạnh, thế nào lại hết lần này đến lần khác có thể ôn nhu như vậy?
Đưa tay chạm vào hai má Trường Không Long Tường đã chạm qua, xúc cảm ấm áp từ bàn tay to lớn của nam nhân tựa hồ vẫn còn lưu lại trên mặt.
Bán Hạ vẫn còn chìm đắm trong hồi tưởng, lại thấy cửa phòng bị đá văng ra không khỏi bị kinh hách; chỉ thấy một người một nữ tử xinh đẹp, vóc dáng nhỏ nhắn lôi kéo Tiểu Tình tiến vào.
Nữ tử thấy Bán Hạ ngồi trên giường, nhãn thần lập tức sáng lên, chạy tới hỏi: “Ngươi chính là Bán Hạ? Ngươi chính là Bán Hạ được đại nhi tử của ta lưu lại?”
Ngây người ngẩn ngơ, Bán Hạ lập tức hiểu được người trước mắt là ai, sợ đến vội vàng muốn xuống giường hành lễ, “Trường Không phu nhân ——”
Trường Không Trữ Nhi ngăn Bán Hạ lại, không kiên nhẫn nói: “Ai nha, không cần khách sáo như vậy, trả lời ta trước—— ngươi chính là Bán Hạ mà Trường Không Long Tường lưu lại?”
“Vâng...” Bán Hạ bị ngăn lại, không thể hành lễ, bất an đáp lại.
“Thật tốt quá!” Trường Không Trữ Nhi không phân biệt tiểu tiết cầm lấy tay Bán Hạ, nhãn thần sáng lên nói: “Long Tường lần đầu tiên mở miệng muốn lưu lại ai đó nha! Nó nhất định rất thích ngươi!”
Trường Không Trữ Nhi thẳng thắn nói khiến Bán Hạ nhất thời đỏ mặt, lắp bắp nói: “Trang chủ chỉ là, chỉ là nhượng ta tạm thời ở nhờ...”
“Vậy rốt cuộc là có phải hay không?” Trường Không Trữ Nhi hưng phấn khẽ gọi: “Ôi Long Tường! Ôi cái đồ đầu gỗ Trường Không Long Tường! Trường Không Long Tường đó, ta tìm hoa khôi tới trước mặt nó cởi sạch sẽ, nó chỉ biết làm ra vẻ mặt lạnh lùng mà nói ‘Cút’!”
Đối cách nói càng ngày càng trắng trợn của Trường Không Trữ Nhi, Bán Hạ mắc cỡ cúi đầu, gọi nhỏ: “Phu nhân —— “
“Ai nha, ” Trường Không Trữ Nhi vỗ vai Bán Hạ một cái, hào sảng nói: “Gọi ta là Tiểu Trữ giống như Tiểu Tình là tốt rồi, đừng có phu nhân này phu nhân nọ!”
Quanh năm sinh hoạt tại Vân phủ tôn ti trật tự nghiêm khắc, Bán Hạ tạm thời khó có thể thích ứng với lời nói và hành động của Trường Không Trữ Nhi, hắn hơi nhìn về Tiểu Tình đang đứng một bên cười híp mắt.
Tiểu Tình hài lòng nói: “Bán Hạ, đã bảo ngươi gọi nương là Tiểu Trữ được rồi, ngươi gọi nàng là ‘Phu nhân’ nàng sẽ rất khó chịu!”
Bán Hạ nhìn Tiểu Tình, lại nhìn Trường Không Trữ Nhi vẻ mặt chờ mong, hồi lâu mới khẽ gọi thử: “Tiểu Trữ?”
Trường Không Trữ Nhi quả thực vô cùng mừng rỡ, cố sức ôm lấy Bán Hạ, hài lòng kêu to: “Ta có đại tức phụ (con dâu cả)! Ha ha ha, Trường Không Long Tường, tiểu tử ngươi cũng giỏi lắm!”
Bán Hạ nghe vừa thẹn vừa khẩn trương, vội vã nói: “Tiểu, Tiểu Trữ, không nên nói lung tung, vạn nhất bị trang chủ nghe thấy thì làm sao bây giờ?”
Trường Không Trữ Nhi dửng dưng trả lời: “Này vốn là sự thực nha!” Nàng đảo đôi mắt to tròn, bỗng nhiên quay đầu lại đối Tiểu Tình hô: “Tiểu Tình, Tiểu Tình, ta có mang đồ vật này nọ tới không?”
Tiểu Tình lập tức lấy bao quần áo đang cầm trong tay giao cho nàng, hai người cười đến dị thường hài lòng, ba chân bốn cẳng mở bao quần áo, bên trong đều là nữ trang hoa lệ.
“Bán Hạ, ta nghe Tiểu Tình nói ngươi không mang theo hành lý, chỉ có một kiện lễ phục tân nương, vậy nên mang theo vài món y phục cho ngươi——” Trường Không Trữ Nhi đột nhiên lộ ra vẻ mặt kỳ vọng, giả bộ đáng yêu hỏi: “Thế nhưng ta chỉ có nữ trang —— ngươi nguyện ý chấp nhận một chút được không?”
Bán Hạ ở Vân gia giống như không tồn tại, hạ nhân trong phủ hàng năm có hai bộ đồ mới cũng không có phần của hắn, hắn sớm thành thói quen mặc quần áo của mẫu thân thời trẻ, vậy nên cũng không bài xích mặc nữ trang; hơn nữa hắn nhìn ra được Trường Không Trữ Nhi không có ác ý, chỉ là đơn thuần nghĩ muốn đem mình trở thành búp bê để trang điểm mà thôi, vậy nên cũng mỉm cười đồng ý.
Trường Không Trữ Nhi vẫn muốn có một nữ nhi, hết lần này tới lần khác sinh ra hai người nhi tử cao to; tiểu nhi tử thật vất vả tìm được một người vợ khả ái, nhưng lại nghiêm khắc cấm nàng đem tiểu ái nhân trang điểm thành bộ dạng nữ tử, đến mức nàng rất là khổ cực; hôm nay rốt cục một hài tử ngoan ngoãn cũng đến, Trường Không Trữ Nhi từ bên ngoài nghe được đều đợi đến dị thường hưng phấn.
Vậy nên khi Bán Hạ khẽ phát ra thành âm sợ hãi, Trường Không Trữ Nhi đã vọt tới bên giường—— sau đó trên giường xuất hiện mỹ nhân nhìn không ra giới tính, quần dài ôm lấy ngực làm bằng tơ lụa vàng óng, áo khoác mỏng bạch sắc, làm nổi bật một người đẹp tựa như gốc thủy tiên trong bình gốm ở góc tường, vừa thanh thuần lại vừa yêu diễm.
“Bán Hạ!” Trường Không Trữ Nhi kinh hỉ ôm lấy cánh tay nhân nhi, muốn kéo hắn xuống giường, nóng lòng muốn cấp Trường Không Long Tường một kinh hỉ.
Trong thư phòng, một mảnh áp suất thấp, Trường Không Long Tường đưa lưng về phía hai người, ngữ khí trầm thấp hỏi: “Đem người tới làm gì? Đừng nói cho ta ngươi thật là sợ hắn bị dã thú ăn.”
Thường Tấn Du sửa lại bộ dạng ngơ ngác vừa rồi, hồi đáp: “Hồi trang chủ, người ủy thác đúng là vợ cả cùng hai người trưởng tử của Phó An Hoa, khế ước ghi ‘Giết Phó An Hoa, nhượng tam di thái (vợ lẽ thứ 3) biến mất; ta thật ra cũng muốn giết Vân Bán Hạ, thế nhưng nhìn hắn thấy người chết cũng có thể sợ đến hôn mê bất tỉnh —— ta có chút không hạ thủ được —— vậy nên làm phiền trang chủ làm quyết định.”
Trường Không Long Tường không trả lời, trong đầu hiện lên hình dáng Bán Hạ run rẩy —— xác thực rất khó bảo người đối hắn hạ thủ —— cho dù là bọn hắn là sát thủ giết người không gớm tay.
“Trước tiên để hắn ở lại trong trang” Trường Không Long Tường dùng ngón tay thon dài gõ gõ mặt bàn, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng này nam hài xác thực rất khiến cho người ta tâm động.
Trường Không Phượng Chứ len lén thở phào nhẹ nhõm, khôi phục bộ dáng vô lại thường ngày, cười xấu xa hỏi: “Đại ca, huynh sẽ không...”
Nói còn chưa dứt lời, lại bị thị vệ ngoài cửa cắt đứt—— “Trang chủ, có việc bẩm báo.”
Trường Không Long Tường xoay người lại, nhàn nhạt nói: “Tiến đến.”
Thị vệ bước nhanh đến gần Trường Không Long Tường, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu, Trường Không Long Tường sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
Rất ít khi thấy đại ca biến sắc mặt, Trường Không Phượng Chứ khẩn trương hỏi: “Đại ca, xảy ra chuyện gì?”
Trường Không Long Tường một mặt bước nhanh đi ra thư phòng, một mặt lạnh lùng trả lời: “Niếp Tình của đệ đem nương dẫn đến phòng Bán Hạ.”
Hai vai Trường Không Phượng Chứ không khỏi sụp xuống, nghĩ thầm: Tiểu Tình a, ngươi là muốn đùa chơi chết tướng công sao.
Bị Trường Không Trữ Nhi cố sức túm xuống giường, nhưng hết lần này tới lần khác chân trái không thể đi lại, làn váy thật dài quấn lấy chân phải, Bán Hạ cứ như vậy bị ngã mạnh xuống mặt đất!
Trường Không Long Tường vừa tiến vào trong phòng, thấy cảnh tượng như vậy; tính tự chủ đáng kiêu ngạo từ trước đến nay nhất thời tiêu tan thành mây khói, một cỗ hỏa nhiệt vô danh xâm nhập đầu óc, hắn bước đến trước mặt Bán Hạ, khẩn trương đem nhân nhi ôm vào trong lòng, một mặt quát: “Trường Không Trữ Nhi! Ngươi một ngày đêm không gây sự sẽ chết sao?!”
Khinh nhu đem Bán Hạ thả lại trên giường, Trường Không Long Tường phẫn nộ quay đầu lại trừng mắt nhìn mẫu thân; Trường Không Trữ Nhi ủy khuất mếu máo nói: “Ta không biết Bán Hạ sẽ bị ngã mà.”
Thấy nàng còn muốn tranh luận, gân xanh trên trán Trường Không Long Tường nổi lên, báo trước sẽ có bão nổi; Bán Hạ vội vã nắm góc áo y, cấp thiết nói: “Trang chủ, đều không phải lỗi của Tiểu Trữ, Bán Hạ vốn có một chân không thể dùng!” (2)
Trường Không Long Tường giật mình, một hồi mới quay đầu lại, nhãn thần kỳ quái nhìn Bán Hạ, lặp lại nói: “Ngươi là...”
Đối Trường Không Long Tường có hảo cảm, lúc này nhưng muốn chính miệng thừa nhật chỗ thiếu hụt lớn nhất của mình, Bán Hạ chực khóc mà gật đầu.
Trường Không Long Tường trầm mặc một hồi, đưa lưng về phía mọi người nói: “Đều đi ra ngoài.”
Tiểu Tình rất lo lắng cho Bán Hạ, Trường Không Trữ Nhi lại không phục lắm, cũng không dự định đi ra ngoài; Trường Không Phượng Chứ cũng không dám tái khiêu chiến cực hạn của đại ca, đành phải kéo tay một người, thật sự là phải đem hai người lôi kéo cùng ôm túm lôi ra ngoài.
Trong phòng một trận trầm mặc xấu hổ, Trường Không Long Tường bỗng nhiên giải khởi y kết của Bán Hạ!
Bán Hạ mặt đỏ lên, vội vàng túm trụ y phục, ngượng ngùng lắc đầu; Trường Không Long Tường mỉm cười, ôn nhu nói: “Nhượng ta xem có thụ thương hay không, được chứ?”
Vô pháp kháng cự nụ cười của nam nhân, Bán Hạ e lệ đem mặt hướng sang một bên, chậm rãi buông lỏng ra hai tay.
Trường Không Long Tường nhìn niên thiếu mắc cỡ ngay cả lông mi cũng run rẩy, trong lòng đột nhiên tràn ngập thương tiếc, trên tay lực đạo càng phát ra mềm nhẹ, cẩn thận vạch trần áo khoác mỏng bên ngoài, sau đó bỏ ra váy dài ôm lấy ngực.
“Xin lỗi, nương ta thích đùa dai, cho ngươi mặc quần áo nữ tử.”
Bán Hạ đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Không, không quan hệ, ta lúc ở nhà thường mặc y phục của mẫu thân, Tiểu Trữ nhượng ta mặc nữ trang... Ta không thấy chán ghét.”
Nghe lời này, Trường Không Long Tường có thể tưởng tượng được cuộc sống trước kia của Bán Hạ ở Vân gia—— vốn nên tức giận, thế nhưng Bán Hạ khi ngượng ngùng nói lại có chứa một loại mê hoặc kì dị, Trường Không Long Tường cổ họng khô nóng, đột nhiên phát hiện Bán Hạ thân mặc nữ trang có một loại mị hoặc siêu việt.
Kiểm tra cánh tay trắng nõn gầy nhỏ, Trường Không Long Tường nhẹ nhàng nhấc váy Bán Hạ lên, khinh nhu nhưng cũng nhanh chóng bắt được chân trái Bán Hạ đang tận lực giấu——
Một cái bớt lớn màu đen chiếm cứ trên đùi trắng nõn, thoạt nhìn rất quỷ dị.
Bán Hạ khó khăn nghĩ muốn thu chân lại, bị người nhìn thẳng khiếm khuyết đáng tự ti cơ hồ bức ra nước mắt hắn, “Đừng xem —— “
“Vì sao không xem?” Trường Không Long Tường nhẹ nhàng vuốt ve cái bớt của nhân nhi, ngẩng đầu chăm chú nhìn nhân nhi hai mắt đẫm lệ, “Ngươi không cảm thấy nó rất giống tiểu lão hổ sao? Rất khả ái.”
Tiểu lão hổ? Bán Hạ nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Trường Không Long Tường, vừa xấu hổ vừa sợ, lại phát hiện y tự giải y kết của chính mình!
Trường Không Long Tường cởi y phục nửa trên người, lấy tay nâng cằm Bán Hạ lên, muốn hắn nhìn về phía trước ngực mình; Bán Hạ không chống lại được khí lực của nam nhân, run rẩy ngẩng đầu, nhưng lại ngạc nhiên nhìn thấy trước ngực nam nhân có hoa văn một mãnh hổ lộng lẫy!
“Xem, cái bớt của ngươi có giống lão hổ này không? Chỉ là cái bớt của ngươi nhỏ hơn một chút mà thôi.”
Bán Hạ không khỏi cúi đầu quan sát chân trái của mình; từ trước bởi vì nghĩ đây là chính mình không trọn vẹn, vậy nên chưa bao giờ nguyện ý nhìn kỹ, nhưng ngày hôm nay nghe Trường Không Long Tường nói vậy —— cái bớt này cư nhiên thực sự giống một tiểu lão hổ!
Kinh hỉ ngẩng đầu, Bán Hạ trên mặt che giấu không được mới lạ; cái loại này mị hoặc cũng không có tiêu thất, mà thanh thuần mê hoặc lại càng rõ ràng.
Trường Không Long Tường yêu thương nhìn tiểu tử kia hiếu kỳ quan sát cái bớt của chính mình, bàn tay to nhịn không được đưa tới nút thắt quần dài.
“Không nên!” Bán Hạ ngăn lại tay của Trường Không Long Tường, xấu hổ liều mạng lắc đầu.
Trường Không Long Tường kiên trì hống (a.k.a lừa đảo trẻ con =)))): “Ta chỉ muốn nhìn xem ngươi có hay không thụ thương, nhớ chứ?” (anh là đồ khốn =)))))))
Bán Hạ vẫn lắc đầu, trên mặt ngoại trừ xấu hổ, còn có hơn một loại sợ hãi.
Không đành lòng nhìn tiểu tử kia sợ, Trường Không Long Tường không thể làm gì khác hơn là đè xuống dục vọng, một lần nữa thay hắn buộc tốt lại y kết, ôn nhu xoa tóc Bán Hạ, nhẹ giọng nói: “Ngươi không muốn, ta sẽ không nhìn, nhưng chỉ cần có một chút khó chịu, nhất định phải nói cho ta biết, được không?”
Bán Hạ nhất thời thở dài một hơi, khuôn mặt hồng hồng nhìn dung nhan tuấn tú gần trong gang tấc, nhu thuận gật đầu, rốt cục nín khóc mỉm cười.
Nhìn Bán Hạ miệng cười thanh tân rung động lòng người, Trường Không Long Tường ngây người ngẩn ngơ, không khỏi ở trong lòng thầm than nói: Trường Không Long Tường, ngươi bất quá cũng chỉ là một nam nhân bình thường mà thôi!!
Bán Hạ lại không biết nam nhân trong lòng sớm đã đối chính mình có dục vọng, tiểu tiểu tâm tư lộ vẻ nhịn không được vui mừng nhảy nhót.
………………
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: lần trước là hải tặc, lần này là sơn tặc, tư duy theo quán tính đáng sợ ~ ta xem có thể viết tiểu thâu được rồi
Này xôi thịt rất nhiều a, phải thế nào trốn đi đây ~~♥ Hoàn đệ nhất chương♥~