“Sầm đại nhân, ngài mang nhiều người như vậy tới để làm gì? Cũng là tới săn thú sao? Hoàng thất có thật nhiều nơi săn bắn nha, hà tất phải tới chỗ dân thường chúng ta ni?”
Kha Nhiên mỉm cười, tác phong nhanh nhẹn hỏi, một mặt hướng về phía một người ở hàng ngũ phía sau.
Người nọ giục ngựa tiến đến, là một nam nhân năm mươi tuổi, nhưng da trắng nõn như nữ tử, cử chỉ cũng như nữ tử. Hắn dùng thanh âm lanh lảnh nói: “Kha Nhiên, chúng ta hiểu điều ngươi nói —— hôm nay chúng ta cũng không có dự định muốn giả bộ —— này là muốn tới giết Trường Không Phượng Chứ cùng Kỳ Lân trang ngũ đại sát thủ!”
Không có đề cập tới Trường Không Long Tường? Kha Nhiên nghi hoặc, sau đó liền nghĩ thông suốt: Sầm thái giám dự mưu đã lâu, tự biết vô pháp song song đối phó Long Tường cùng Phượng Chứ, lại nghe được Long Tường cùng thủ hạ đi săn, liền nghĩ muốn trong ngày hôm nay diệt trừ Phượng Chứ trước —— từng cái đánh bại; lại không biết Long Tường vì tiểu kiều khách (người được sủng ái) cũng đang đến đây —— Bán Hạ, không ngờ ngươi lại là người cứu cả nhà a.
Nhịn không được khóe miệng mỉm cười, Kha Nhiên thoạt nhìn càng thêm thản nhiên tự đắc, hắn than thở: “Sầm đại nhân, nếu vì muốn diệt người mà đến, trang của ta thế nhưng thật lâu chưa từng vào nhà cướp của a; mặc dù là vì tiêu diệt —— sao không gặp đầu mục bắt người? Mà phải làm phiền người già ra cung ni?”
Sầm Liên Phương hừ một tiếng, “Đừng giả vờ giả vịt với chúng ta, Trường Không quý phi tuy rằng mang theo hài tử vụng trộm chạy ra khỏi cung, nhưng Đông cung có chuyện —— ‘Trường Không một ngày chưa diệt, bản thái tử một ngày bất an’. Chúng ta hưởng lộc của vua, đương nhiên phải vì vua giải phiền muộn.”
Kha Nhiên đương nhiên dự đoán được đáp án này, lúc này bất quá là kéo dài thời gian. Hắn khẽ cười một tiếng, nhìn cảnh xung quanh, cũng là thật tâm nói: “Sầm đại nhân, ngươi trở lại nói cho thái tử điện hạ, chủ tử của chúng ta cho tới bây giờ sẽ không nghĩ tới trở lại cùng hắn tranh cái gì —— bằng không mười bảy năm trước đây y cũng sẽ không cùng mẫu thân xuất cung.”
“Này chúng ta mặc kệ, nói không chừng ngày nào đó y lại thay đổi thì sao? Giường nghiêng, há người có thể ngủ ngon giấc!” Sầm Liên Phương trào phúng cười nói, bỗng nhiên hiểu ra, biểu tình càng thêm phần trào phúng, “Ngươi chẳng lẽ là muốn kéo dài thời gian? Ha ha, tà kiếm Kha Nhiên kiệt ngạo bất tuân mười năm trước—— cũng không hơn gì cái này!”
Kha Nhiên đạm nhiên cười, cũng không tức giận, “Tà kiếm đã chết, hôm nay ta chỉ là tổng quản Kỳ Lân trang mà thôi.”
Sầm Liên Phương nâng con mắt sắc, lạnh lùng nói: “Ngươi là cái gì đều không quan trọng, chúng ta muốn ngươi đem Trường Không Trữ Nhi giao ra đây!”
“Đã là tổng quản Kỳ Lân trang ——” Kha Nhiên mỉm cười từ bên hông rút ra một thanh nhuyễn kiếm mềm mại như roi, nói: “Tự nhiên là xe trước tốt, đao trước khiên (1); ngươi thắng, đương nhiêncó thể tùy tâm sở dục —— nhưng này ngươi cũng phải thắng trước đi!”
Kha Nhiên xuất kỳ bất ý (bất ngờ) làm khó dễ, thân hình giống như lướt qua, lấy góc độ bất khả tư nghị nhiễu quá trước mặt Sầm Liên Phương, trong nháy mắt liền quăng xuống hai người!
Sầm Liên Phương tức khắc lao đến, lộ ra những ngón tay mang theo móng bằng sắt sắc nhọn, âm hiểm cười nói: “Quả nhiên đủ tà, vậy để chúng ta đánh cùng ngươi!”
Vẫn tường tận nghe rõ đối thoại bên ngoài trướng, Bán Hạ trong lòng sợ đến không nhẹ, nguyên lai Trường Không Long Tường đúng là –
Bỗng nhiên vang lên tiếng đao kiếm tấn công, khiến tim Bán Hạ nhất thời nảy lên, vì Kha Nhiên lo lắng không ngớt; mà Trường Không Trữ Nhi bên người sớm đã mang vẻ muốn khóc.
Bán Hạ vụng về chậm rãi ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm Trường Không Trữ Nhi cùng Tiểu Tình, yên lặng khích lệ bọn họ.
Tuy rằng không có thấy qua võ công của Trường Không Long Tường, cũng không rõ ràng thực lực của y, nhưng Bán Hạ chính là tin tưởng — chỉ cần Trường Không Long Tường nhanh chóng trở về, sẽ không còn vấn đề gì nữa!
“A –” bỗng nhiên Tiểu Tình thét một tiếng chói tai — một thân người chảy máu đầm đìa ngã trên vách trướng, nhiễm đỏ một mảng lớn!
Bên ngoài lục tục truyền đến tiếng người bị thương gào thét cùng tiếng ngã xuống, còn có tiếng cười sắc nhọn của Sầm Liên Phương: “Ha ha, Kha Nhiên, những người này đều là tử sĩ chúng ta huấn luyện, ngươi nghĩ muốn một người đánh bảy? Đừng quên còn có chúng ta!”
“Ách!”
Trường Không Trữ Nhi nghe ra là tiếng rên rỉ của Kha Nhiên, tim cơ hồ ngừng đập, mu bàn tay bị chính mình cắn đến lưu lại huyết.
Bị Sầm Liên Phương dùng ám khí đánh lén, Kha Nhiên thụ thương dần dần không địch lại đối thủ, áp lực của thị vệ Kỳ Lân trang cùng hạ nhân trở nên nặng hơn, chỉ chốc lát sau vòng hộ vệ bị phá vỡ, một người vạm vỡ vẻ mặt hung ác mở tung trướng, vọt tiến đến!
Tiểu Tình sợ đến thét chói tai, Bán Hạ cũng sợ run người, nhưng trực giác của hắn không cho phép hai người bên cạnh mình thụ thương, vì vậy liền che ở phía trước.
Người đến không suy nghĩ nhiều, cho rằng Bán Hạ mặc nữ trang chính là Trường Không Trữ Nhi, liền một tay bắt hắn kéo ra ngoài trướng; Bán Hạ đi đứng bất tiện, bị hung hăng túm ngã xuống đất, người nọ không biết thương hương tiếc ngọc, tiếp tục kéo Bán Hạ hướng chỗ Sầm Liên Phương đi đến.
Tiểu Tình cùng Trường Không Trữ Nhi vội vã tới đoạt lại, lại bị gạt đi, ngã xuống đất không dậy nổi.
“Tiểu Tình! Tiểu Trữ!”
Bán Hạ muốn tránh thoát mà không thể, hơn nữa bởi vì không thể đứng dậy, nửa người dưới bị kéo đi trên mặt đất trải toàn đá vụn; nửa người trên bị treo lơ lửng, chỉ có một tay bị người kéo đi, tự nhiên rất thống khổ, cổ tay nhỏ nhắn trắng nõn của Bán Hạ lập tức bị bóp chặt đến thâm đen.
“Ô –” Bán Hạ phát sinh một tiếng rên rỉ, cảm giác cổ tay hầu như trật khớp.
Đến khi tưởng như không thể chịu nổi nữa, Bán Hạ bỗng nhiên cảm thấy lực đạo trên tay buông lỏng, ngẩng đầu nhìn đại hán kia, lại phát hiện đầu của hắn đột nhiên ngã nhào, chỗ bị cắt đứt vẫn đang phun huyết! Sau một khắc đột nhiên bị nhấc lên, bị gắt gao bao lại thật chặt vào trong ngực một người, Bán Hạ nhìn lại –
“Long Tường!”
Bán Hạ đột nhiên bị Trường Không Long Tường đang ngồi trên ngựa ôm vào trong ngực, nhất thời cảm thấy tuyệt đối an toàn, Vì vậy liền ôm chặt một khắc cũng không muốn buông ra.
Trường Không Long Tường sắc mặt âm trầm đáng sợ, bạt địa nhi khởi, hành vân lưu thủy (2) vọt qua chín người vây quanh trướng, không trung truyền đến một tiếng lão hổ gầm rú, đợi sau khi hắn bình tĩnh lại, những người phía sau toàn bộ thương tích vỡ tung, ngã xuống đất mà chết!
Kha Nhiên cũng bảy người đang đọ sức cùng nhau dừng lại, kinh ngạc nhìn Trường Không Long Tường — không ai thấy rõ hắn từ bao giờ rút kiếm.
“Ngươi tại sao?” Sầm Liên Phương vung tay chỉ vào Trường Không Long Tường, sắc mặt kinh hoảng không ngớt.
Khi Sầm Liên Phương còn chưa hoàn hồn, chợt thấy trên cổ lạnh băng– một thanh trường kiếm chẳng biết từ bao giờ đã đặt ở trên cổ mình!
“Mười năm rồi, công công, biệt lai vô dạng?” Trường Không Phượng Chứ không đứng đắn cười, nhưng chớp nhoáng bác trụ hai tay của hắn, trong nháy mắt tháo hai vai hắn.
“A –” phát sinh một trận tiếng kêu thảm thiết chói tai, Sầm Liên Phương đau đến một thân toàn mồ hôi, kinh ngạc nhìn Trường Không Phượng Chứ nói: “Ngươi, ngươi võ công hẳn là phải kém chúng ta — “
“Cáp” ngũ đại sát thủ cũng như quỷ mỵ xuất hiện, bài danh đệ tam Hứa Nhĩ Tuấn khẽ cười một tiếng, đỡ lấy Kha Nhiên cho dù thụ thương vẫn như cũ cười đến tiêu sái nói: “Kha tiên sinh mười năm không động tay cũng có thể song song đối phó bảy người các ngươi — Nhị đương gia muốn giết ngươi đều không phải dễ dàng sao?”
Bài danh thủ vị Hắc Như Nhai rút ra song kiếm, ánh mắt đối diện Trường Không Long Tường; Trường Không Long Tường đối hắn nhẹ nhàng gật đầu, chính mình chậm rãi đem kiếm vào vỏ.
Nhận được trang chủ ra hiệu, Hắc Như Nhai cùng Thường Tấn Du cùng nhau động thủ, cơ hồ trong mấy chiêu lấy đi tính mệnh sáu người vây lấy Kha Nhiên.
Sầm Liên Phương không thể kìm nén run rẩy, những tử sĩ này nếu tiến nhập võ lâm, nhất định là nhất lưu cao thủ, hiện tại lại bị đối phương như vậy đơn giản tru sát — hôm nay cho dù Trường Không Long Tường thực sự không tới, chính mình cũng tuyệt đối sống không được.
Bài danh đệ tứ Tiết Chanh Chanh là một nữ tử, nàng nhìn chằm chằm Sầm Liên Phương, hỏi: “Trang chủ, muốn đem lão gia hỏa này giết không?”
Trường Không Long Tường không nói gì, y hai tay chăm chú ôm lấy Bán Hạ, đưa khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn giấu vào trong ngực chính mình, để tránh khỏi nhượng hắn thấy một nơi toàn người chết; sau đó, mới từ từ đi tới trước người Sầm Liên Phương.
Trường Không Long Tường vẫn như củ vẻ mặt u ám, mở miệng: “Đem vị trí năm đó tặng cho hắn, tính là một lần nhượng bộ; ngày hôm nay bị thương là người của ta, tính là lần thứ hai — nếu còn có lần thứ ba, ta tựu đem tất cả những gì thuộc về hắn đoạt lại!”
Trường Không Phượng Chứ biết đại ca lần này là thật sự phát hỏa, cũng không dám tái vui đùa ầm ĩ, thu trường kiếm, đem Sầm Liên Phương đẩy về phía trước, nói: “Cút! Đem lời của đại ca ta từ đầu tới cuối truyền cho Tiểu Bát!”
Sầm Liên Phương không nghĩ tới chính mình có thể không chết, cũng không tái phô trương thanh thế, vội vã vẫy hai tay trật khớp, trèo lên một con ngựa tháo chạy.
Bài danh đệ nhị Liên Y yên lặng dắt theo Vũ sĩ tới chỗ Trường Không Long Tường, Trường Không Long Tường tiếp nhận dây cương, nhảy lên, trầm thấp nói: “Hồi trang.”