Tiểu Quy Mô Chiến Tranh

Chương 7



Tối nay Trầm Hàn trở về, vừa bước ra thang máy liền thấy OK chạy tới, cắn góc quần hắn phát ra tiếng gừ gừ.

Trầm Hàn nghĩ rằng nó thấy mình nên hưng phấn, ngồi xuống tính vuốt ve nó, nhưng OK lại kêu một tiếng rồi quay đầu chạy về phòng. Trầm Hàn không hiểu nổi ý của nó, đứng tại chỗ bất động. OK thấy Trầm Hàn không đi cùng với mình, lại quay đầu trở về tiếp tục cắn góc quần của hắn, hướng phòng kế bên dùng sức kéo đi.

Trầm Hàn nghĩ, không phải có chuyện gì rồi chứ? Hắn vội vàng hướng phòng Trần Xuyên chạy đến, gọi: “Trần Xuyên! Trần Xuyên!”

“Gọi gì mà như gọi hồn vậy!” Thanh âm Trần Xuyên có vẻ yếu ớt đáp lại. Trầm Hàn vội vàng chạy vào trong phòng ngủ của hắn, chỉ thấy Trần Xuyên chùm chăn nằm phát run, trên mặt đất còn có ô vật*.

*thứ bẩn thỉu nôn ói ra

Fuck! Chắc chắn lại ăn ba cái đồ ôi thiu rồi!

Trầm Hàn bất đắc dĩ nói: “Anh lại ăn cái gì nữa vậy!”

Trần Xuyên ủ rũ đáp: “Cháo.”

“Ăn cháo cũng có thể biến thành như vậy? Nói nghe coi cháo để hết mấy hôm rồi?”

“Hai hôm…”

“Mẹ nó, não anh bị hỏng mất rồi à! Tôi còn không biết hôm nay sao anh không đi làm, hóa ra là biến thành cái dạng như vầy a! Trong nhà có thuốc không? Ai, tôi quên mất, Trần Xuyên anh làm sao có thuốc chứ, chờ tôi một chút.”

Trầm Hàn quay về phòng mình, tìm một gói thuốc bột, đổ ra pha với nước, dùng chiếc đũa khuấy khuấy xong vòng qua về phòng bên cạnh bưng cho Trần Xuyên uống.

“Đợi chút nữa đi toilet xong là tốt rồi.”

Trần Xuyên khó có lúc đứng đắn nói tiếng cảm ơn.

Trần Xuyên yếu thế, Trầm Hàn liền khoa trương. Trầm Hàn hiện tại cảm giác vô cùng sung sướng, ai bảo Trần Xuyên nợ ân tình của mình chứ.

Lúc còn là người yêu, chiếu cố lẫn nhau là chuyện đương nhiên.

Nếu không phải người yêu, SORRY nha, ân tình này mời anh trả lại à!

Trầm Hàn vui sướng nói: “Lễ tình nhân vui vẻ. Í quên, không đúng, là đại tiện vui vẻ!”

Trần Xuyên nén giận đáp: “Tôi cũng chúc em vui vẻ.”

Trầm Hàn ngồi xuống ôm lấy OK: “Tối nay anh như vậy chắc không chiếu cố OK được, đêm nay OK ở với tôi.”

Trần Xuyên tiếp tục nhẫn nhịn: “Được rồi, chỉ cần em đừng ngược đãi nó.”

“Tôi sao lại đi ngược đãi chó chớ!”

Trần Xuyên trong lòng thầm mắng. Fuck, vậy trước kia ai lấy OK ra uy hiếp tôi!

Uống vào ly nước pha thuốc của Trầm Hàn, Trần Xuyên liền buồn bực mấy ngày.

Chủ yếu là Trầm Hàn cái người này đặc biệt kiêu ngạo a, lập tức liền chộp cái việc này đến diễu võ dương oai .

Chỉ mới trong một nháy mắt thôi, Trầm Hàn liền biến thành vĩ đại, còn mình tự nhiên trở nên bé nhỏ. Trần Xuyên hiện tại cũng không dám sẵng giọng với Trầm Hàn. Tóm lại chỉ có thể tóm gọn trong ba chữ: “Nợ ân tình”.

Hắn đang suy nghĩ nên dùng chút mưu kế đem cái ân tình quái quỷ này xóa bỏ.

Giữa trưa Trần Xuyên lên lầu ăn cơm, ngoài ý muốn thấy được Trầm Hàn. Trong lòng hắn hết kích động rồi ngạc nhiên, cuối cùng Trầm Hàn cũng dám đi lên ăn cơm rồi sao? Hắn vội vàng đi qua chế nhạo nói: “Khách lâu ngày không tới a, rốt cục không đi làm “sao” trong quần chúng nữa hả?”

Trầm Hàn không để ý tới hắn, bình tĩnh ăn, ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Nhìn tôi làm gì? Nhìn tôi anh có thể no sao?”

Trần Xuyên không biết sao tự nhiên cảm thấy xấu hổ, vội vàng đứng dậy đi ăn cơm .

Cách một hồi Phương Kỳ cũng bưng đồ ăn đi tới, nói với Trầm Hàn: “Tôi còn không biết làm sao ở nhà ăn nhân viên tìm hoài cũng không thấy cậu a, nguyên lai là trở về đây.”

Trầm Hàn híp mắt: “Bây giờ Trần Xuyên không còn là vấn đề nữa rồi, nhưng cái tên dưới lầu kia lại muốn mạng của tôi.”

“Làm gì đến mức đó nha.” Phương Kỳ cười cười, hướng Trần Xuyên ngoắc, ý bảo hắn lại đây ngồi.

Trần Xuyên đi tới, thấy Phương Kỳ đang rất vui liền hỏi: “Làm cái gì mà cười ngu quá vậy?”

Phương Kỳ đè thấp giọng: “Là cái tên Thạch Qua ấy, theo đuổi Trầm đại mỹ nhân rất hăng say đó nha.”

Trầm Hàn hừ lạnh: “Phương Kỳ, ăn cơm của cậu đi!”

Trần Xuyên vừa nghe nói như thế, đầu óc vang vang ông ông, cánh tay run lên, tay run rồi giọng nói cũng run theo: “Vậy tiến triển đến giai đoạn nào rồi?”

Phương Kỳ nghĩ phản ứng này có vẻ tốt, liền tiếp tục nhanh tay đổ dầu vào lửa: “Bây giờ còn chưa biết tình huống phát triển thế nào, bất quá trước kia chuyện nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi, tôi nói đúng không Trầm Hàn?

Trầm Hàn tức giận mắng: “Chẳng lẽ cậu với bạn gái cũng chỉ đắp chăn bông ngây thơ nằm nói chuyện phiếm?”

Trần Xuyên trong lòng cũng không biết là tư vị gì. Tuy hắn cũng biết trước kia Trầm Hàn rất bậy bạ, nhưng từ trong miệng người khác nghe được Trầm Hàn cùng người này người nọ, cảm giác giống như bị mèo ở trong lòng dùng sức cào cào, không thích một chút nào.

Trần Xuyên nói với bản thân phải bình tĩnh. Không sao hết, dù gì bây giờ Trầm Hàn cùng mình không còn bất cứ quan hệ gì, mình chẳng có lí do gì phải ghen. Nói vậy nhưng miệng hắn vẫn chua lét: “Vậy sao, trước kia tôi quen bạn gái lần đầu tiên gặp mặt cũng lập tức lên giường.”

Trầm Hàn vừa nghe, liền cười lạnh: “Vậy không biết ai đã nói đem thân trong trắng giao tôi nha.”

Trần Xuyên không thèm để ý nói: “Đây không phải là có người thích nghe lời ngon tiếng ngọt sao?”

Trầm Hàn muốn ói ra định đập bàn. Mẹ nó, mình đúng là đồ ngu, vậy mà lại đi tin lời hắn nói!

Bên kia Phương Kỳ cảm thấy không khí không ổn, nhanh miệng xen vào: “Hôm nay cơm này ăn ngon quá ta.”

Trầm Hàn cùng Trần Xuyên mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, sau đó quay đầu nói: “Tôi nghĩ rồi, thật ra Thạch Qua cũng không tệ.”

Phương Kỳ một bên bị ánh mắt sáng trong suốt của Trầm Hàn nhìn chằm chằm, một bên bị ánh mắt căm tức của Trần Xuyên chiếu tới, nội tâm run rẩy trán chảy mồ hôi lạnh. Hắn pha trò nói: “Thạch Qua đúng là không tệ thật, nhưng Trầm Hàn cậu không suy nghĩ kỹ hơn sao?”

“Không cần suy nghĩ!” Trầm Hàn thản nhiên đáp, ánh mắt muốn ra oai đảo qua Trần Xuyên.

Trần Xuyên biểu tình bình thản, giả bộ không thèm quan tâm, nhưng trong lòng khỏi nói có bao nhiêu ấm ức.

Trần Xuyên nín một bụng tức rốt cục ở trong phòng làm việc bùng nổ. Hắn oán hận hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Trầm Hàn, ngay cả Thạch Qua cũng không buông tha.

Lục thư ký cầm văn kiện đứng trước cửa đã lâu cũng không dám gõ cửa tiến vào.

Một hồi sau lại nhận được điện thoại của Phương Kỳ: “Trần lão huynh, tan tầm đi hát không?”

Trần Xuyên hiện tại làm gì còn tâm trạng đi hát, nói thẳng: “Không đi.”

Phương Kỳ thấp giọng thủ thỉ: “Đừng nói tôi không báo trước với anh nha, Trầm Hàn đã mời Thạch Qua đi rồi, rất dễ phát sinh chuyện không hay đó. Tuy nói Thạch Qua thật không tệ, nhưng giao tình của hai ta cũng không tầm thường a. Chỉ cần anh nói một câu, tôi lập tức đem quan hệ của hai người bọn họ răng rắc bẻ gãy liền!”

“Cảm ơn nhiều, nhưng tôi không cần.” Trần Xuyên tiếp tục cậy mạnh.

Bên kia Phương Kỳ cũng bị hắn làm cho phiền, không kiên nhẫn đáp: “Vậy thôi được, tôi cũng không quan tâm, cứ mặc kệ Trầm Hàn cùng Thạch Qua nắm tay nhau vui vui vẻ vẻ đi.”

Trần Xuyên cúp điện thoại ngồi tự nghĩ. Nắm tay thôi mà, có gì ghê gớm đâu.

Nhưng nghĩ một hồi hắn lại cảm thấy phiền. Nắm cái mông chứ mà nắm a! Nghĩ tới hai tên khốn kia nắm tay nhau dung dăng dung dẻ hắn liền muốn đem dao tới chặt tay của bọn họ.

Trần Xuyên buồn rầu chống cằm, viết lung tung trên giấy. Tiếng đập cửa vang lên, Lục thư ký rốt cục dám bước vào, nói: “Tổng giám đốc, ở đây có phần văn kiện cần anh ký tên.”

Trần Xuyên “a” một tiếng lấy bút kí, vung tay đem văn kiện trả lại cho Lục thư ký. Lục thư ký cầm văn kiện đi ra cửa liền nghe được tiếng kêu gào của Trần Xuyên, nghe có vẻ vô cùng thê thảm. . . . . . .

Má ơi!!

Trần Xuyên như gặp quỷ nhìn chằm chằm tờ giấy trên bàn, tất cả đều là tên Trầm Hàn, bản thân mình vừa nãy vô thức viết ra. . . . . .

Sau khi tan tầm, Trần Xuyên vẫn mặt dày đi hát.

Thật vất vả thư giãn một tí, đoàn người ai cũng tận tình nháo. Trần Xuyên một người ngồi một góc nghiêm túc giống như chiến sĩ lâm trận, ánh mắt của hắn chuyển qua Trầm Hàn, lúc này Trầm Hàn đang cùng Thạch Qua đang thân thân mật mật, hắn vừa nhìn đáy lòng khỏi nói có bao nhiêu buồn nôn.

Phương Kỳ nhìn thấy buồn cười, nói thầm: “Cái này nha, Trầm Hàn cũng chỉ là muốn chọc tức anh thôi. Cậu ta trốn Thạch Qua còn không kịp nữa là.”

Trần Xuyên hắc hắc hai tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười .

Thạch Qua càm thấy thụ sủng nhược kinh. Hắn không hiểu Trầm Hàn tại sao đột nhiên lại thay đổi, trở nên vô cùng thân thiện với mình. Hắn cũng không buồn nghĩ nữa, liền theo Trầm Hàn vui đùa.

Thạch Qua chọn bài “Vẫn cứ thích em” để chứng tỏ cõi lòng. Trầm Hàn cũng rất hào phóng cầm mic cùng hắn song ca, một bộ vô cùng thâm tình.

Trong lòng Trần Xuyên đứt cái phựt, cũng không quản Trầm Hàn cùng Thạch Qua đang hát hăng say, lấy tay cố tình ấn chuyển bài, sau đó quay đầu xin lỗi: “Thật ngại quá, tôi ấn lộn nút. . .”

Đoàn người còn có thể nói gì?

Thạch Qua cảm thấy rất đáng tiếc , nhưng vẫn đáp “không sao”, tiếp tục cùng Trầm Hàn ngồi một góc chơi trò ong mật.

Trần Xuyên ánh mắt u oán nhìn chằm chằm Trầm Hàn. Phương Kỳ thấy hắn như vậy thật đáng thương, đưa mic qua bảo hắn hát đi.

Trần Xuyên hung hăng cầm mic, chọn bài “Em thật nham hiểm” bắt đầu cất giọng rống.

Trầm Hàn hít một tiếng nói thầm, nham hiểm so ra vẫn kém anh!

Lúc trở về, chìa khóa xe của Trầm Hàn tự dưng tìm không thấy, sờ khắp túi toàn thân từ trên xuống dưới cũng không tìm thấy cái chìa khóa, có khi nào rơi ở trong phòng không ta?

Trước đó Trầm Hàn còn muốn chở Thạch Qua về, nhưng quay lại tìm cái chìa khóa phỏng chừng sẽ mất khá nhiều thời gian, tìm được hay không còn chưa biết. Bảo người ta đứng chờ cũng không tốt, vậy nên Trầm Hàn nói: “Tôi làm rơi mất chìa khóa, bây giờ phải quay lại tìm xem. Cậu gọi xe về trước đi, cũng đã trễ lắm rồi.”

Thạch Qua cảm thấy rời đi như vậy có điểm không cam lòng. Hôm nay có thể nói là ngày tốt, hắn đã thấy được một ít ánh rạng đông, hẳn là phải thừa thắng xông lên mới đúng, vì thế giương cười đáp: “Tôi tìm với anh.”

“Thôi thôi.” Trầm Hàn đi vào KTV nói: “Cậu cứ trở về đi, tuần sau gặp.”

Thạch Qua đang tính bước theo vào, đột nhiên Phương Kỳ xông ra cản. Phương Kỳ cười tủm tỉm chụp vai hắn hỏi: “Cậu ở đâu, tôi tiễn cậu một đoạn.”

Thạch Qua mím môi không biết nói cái gì, nói cám ơn liền đi theo Phương Kỳ lên xe.

Trần Xuyên nguyên bản còn rất buồn bực , vừa nghe Trầm Hàn đánh rơi chìa khóa liền vui vẻ trở lại.

Chủ yếu là Trầm Hàn ở trước mặt hắn cố ý nói muốn đưa Thạch Qua về nhà. Trong nhận thức của Trần Xuyên, đây là một loại mời gọi, hơn nữa là mời có ngụ ý. Lại nói, Trầm Hàn là một người không biết kiềm chế, nói không chừng xe chạy mới nửa đường lại muốn “chơi” trên xe. Nghĩ tới hình ảnh kia, lòng hắn liền thấy chua!

Trần Xuyên đi theo Trầm Hàn lên lầu tiến vào phòng, vẻ mặt cổ quái trêu chọc: “Đưa tình thất bại rồi nhỉ.”

“Liên quan gì đến anh!” Trầm Hàn cúi xuống xem dưới sô pha. “Kì vậy ta, rõ ràng mình không có đi qua chỗ khác, sao có thể biến mất vô lí vậy chứ?”

Trần Xuyên tiến lên đá cái mông đang nhếch lên của hắn: “Thôi đừng tìm nữa, sợ là rơi ở ngoài rồi. Cũng đã trễ thế này, ngày mai quay lại hỏi đi.”

Trầm Hàn cũng nghĩ vậy, dù sao nhân viên phục vụ cũng sẽ quét dọn, bây giờ tìm cũng không được gì, đứng dậy vỗ vỗ tay đi ra ngoài .

Trần Xuyên lại cùng đi ra ngoài, hỏi: “Đi đâu thế?”

“Gọi xe!”

“Ngu ngốc, xe miễn phí đây sao không ngồi?”

“Tôi sợ ngồi bị lây trĩ!”

“Này uy Trầm Hàn, giờ em muốn sao đây? Tôi chính là hảo tâm ở lại chờ em, đúng là người tốt bị xem thành người xấu!”

Trầm Hàn quay đầu kinh ngạc một chút, cho là mình hoa mắt nhìn lầm rồi. Hắn dùng sức nháy mắt mấy cái. Má ơi! Trần Xuyên này là biểu tình gì!!?

Trần Xuyên mím môi, một bộ trẻ nhỏ chịu ủy khuất.

Trầm Hàn đối với vẻ mặt như thế không biết làm sao, gãi gãi đầu sẵng giọng nói: “Vậy đi thôi.”

“A?”

“Anh không phải muốn làm tài xế miễn phí sao?”

Trần Xuyên liền vui vẻ, quay chìa khóa xe uy phong lẫm liệt đi về phía trước. Trầm Hàn đi theo phía sau hắn, cười thầm, Trần Xuyên sao anh có thể ngây thơ như vậy chứ?

Xe chạy một hồi lâu, Trầm Hàn cảm thấy yết hầu ngứa, nhịn không được lấy thuốc hút. Trần Xuyên nhíu mày bực mình nói: “Sao bây giờ em còn chưa bỏ!”

“Giả bộ cái gì, làm như anh không có vậy!” Trầm Hàn cầm tội chứng hộp thuốc lá trên xe quơ quơ, thuận tiện ném thuốc trên tay, từ bên trong rút ra một điếu ngậm vào: “Anh thực biết hưởng thụ, hút toàn thuốc xịn!”

Trần Xuyên đáp: “Bàn chuyện làm ăn cần dùng. Nói thật, em bỏ thuốc đi, không tốt cho sức khỏe.”

“Anh muốn tôi bỏ vậy anh cũng bỏ đi.”

Trần Xuyên nhìn hắn: “Được, quân tử nhất ngôn.

“Tứ mã nan truy.” Trầm Hàn đáp lời, đột nhiên nở nụ cười. Hắn nhớ trước kia cũng từng cùng Trần Xuyên đấu cai thuốc, mỗi khi nhịn không nổi liền trốn trong phòng vệ sinh hút, thỉnh thoảng bị Trần Xuyên bắt gặp hai người liền đùa giỡn một chút.

Khi đó chúng ta đều ngây thơ, vậy nên tình yêu dù đơn giản nhưng vẫn hạnh phúc.

Sáng hôm sau Phương Kỳ sớm tinh mơ cầm cái chìa khóa qua, giả bộ nói: “Sorry nha, tôi không biết sao tự nhiên lại cầm nhầm chìa khóa của cậu.”

Trầm Hàn lấy gối đầu đập hắn, sáng sớm cũng không để cho người ta yên. Hắn oán hận mắng: “Phương Kỳ cậu cứ giả bộ đi! Tôi biết cậu là Hán gian rồi, đúng là phản đồ, cậu cùng Trần Xuyên cấu kết với nhau làm việc xấu!!”

“Sai rồi sai rồi. Tôi làm Hán gian Trần Xuyên cũng không biết. Lại nói, hai người có làm gì chưa?”

“Làm gì là làm gì?”

“Trần Xuyên vẫn chưa làm gì? Ngày hôm qua hắn ăn nhiều dấm chua như vậy tôi không tin hắn hắn một chút hành động cũng không có.”

“Có.” Trầm Hàn tức giận hừ hừ “Chờ tôi xuống xe hắn liền nói ân tình lần trước coi như trả xong xuôi!”

Phương Kỳ thở dài: “Trần Xuyên đồ heo này thiệt hết thuốc chữa. Cậu cứ quay lại nắm tay Thạch Qua cho rồi đi.”

“Cũng đúng! Nếu không phải cậu lấy trộm chìa khóa của tôi, không chừng tôi đã ngủ với Thạch Qua rồi!”

Phương Kỳ nhíu mày: “Cậu thiệt hay giả vậy?”

Trầm Hàn rời giường mặc quần áo lại đứng đắn nói: “Tôi nghĩ qua rồi, ở chung với Thạch Qua tôi cũng không có tổn thất gì.”

“Cậu không cần thật tình như vậy chứ.”

“Chẳng lẽ bắt chước cậu mỗi ngày sống trong thế giới internet?” Trầm Hàn trợn mắt bước vào phòng tắm, chuẩn bị đánh răng.

Phương Kỳ gật gù: “Cũng đúng, có người bên cạnh cũng tốt. Cuộc sống, tình dục, tâm lý đều có thể thỏa mãn cậu.”

Trầm Hàn nhổ ra bọt kem đánh răng nói: “Đúng chứ còn gì nữa, người so với tay phải dĩ nhiên tốt hơn. Nếu không người ta sản xuất búp bê bơm hơi* làm gì chứ?”

*cái này k giải thích chắc cũng hiểu, là búp bê ấy ấy đó mà.

Phương Kỳ vẫy vẫy tay: “Sớm biết cậu là người xem trọng chuyện ấy rồi. Ai, sao tự nhiên tôi cảm thấy thương xót Thạch Qua a.”

Trầm Hàn súc miệng: “Đại nhân, vậy cậu cũng thương tôi đi. Bây giờ tôi cô đơn ban đêm tịch mịch khó nhịn lắm đó.”

“Khó nhịn thì chạy sang cách vách kìa, người đàn ông mạnh mẽ kia có thể hòa tan cậu cả một đêm.”

“Tôi thà làm với gối còn hơn!”

Phương Kỳ phốc cười to ra tiếng: “Cậu giỏi lắm, nói không lại cậu. Để tôi đi nhìn thử xem Trần Xuyên dậy chưa.”

“Cần gì phải xem?” Trầm Hàn đi tới vỗ vỗ vách tường, lập tức có vài tiếng vỗ đáp lại. “Nghe thấy không, hắn tỉnh rồi.”

“Nha, phương pháp liên lạc này thật là tốt.”

Trầm Hàn ha ha cười: “Tôi nói chứ cái tường này chắc làm bằng bùn quá. Mẹ nó, bọn xây nhà dám bớt xén nguyên vật liệu!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.