Tiểu Quý Phi Khờ Khạo

Chương 13: 13: “không Trách Nàng Khóc Cái Gì”1




“Hoàng Thượng, hình như ngài chưa ăn.” Trang Thư Di nhỏ giọng nói.
“Ngược lại Tuệ Tuệ ăn thật ngon nhỉ.

Nếu không nàng dạy ta, làm sao mới có thể ăn uống ngon miệng giống nàng?” Giọng nói Tiêu Thừa Dập cũng không lớn, lúc nói chuyện thân thể còn nghiêng về phía Trang Thư Di một chút.
“Chuyện này…… Thần thiếp cũng không biết dạy như thế nào.” Trang Thư Di nói, ăn cơm còn cần người dạy sao, nhìn thấy ăn ngon, không phải muốn ăn sao.

Có lẽ bởi vì Hoàng Thượng từ nhỏ đến lớn ăn quá ngon, nên hắn không cảm thấy trên đời này còn có món ngon cũng nên.
Tiêu Thừa Dập thấy Trang Thư Di dường như sực nhớ tới cái gì, nói với hắn: “Hoàng Thượng, có phải lúc ngài còn nhỏ hoặc một đoạn thời gian đặc biệt nào đó ngài từng ăn một số đồ ăn khác nhau phải không?”
“Tuệ Tuệ có cách?” Tiêu Thừa Dập không đáp hỏi lại.
Trang Thư Di gật đầu.
“Vậy nàng nói đi.” Tiêu Thừa Dập nói.
Trang Thư Di nhìn đồ ăn trước mặt Tiêu Thừa Dập, nàng nghĩ Hoàng Hậu kêu nàng tới hầu thiện, chính mình còn chưa hoàn thành việc được sai bảo, liền nói: “Vậy thì Hoàng Thượng, thiếp sẽ nói, nhưng ngài có thể chọn trong đám đồ ăn này một món mà ngài không chán ghét nhất để ăn một ít không?”

“Nàng còn nói điều kiện cùng ta sao?” Tiêu Thừa Dập nói.
Trang Thư Di cười khúc khích, dùng ngón cái bóp khớp xương đầu ngón trỏ nói: “Thoáng ăn một chút thôi.”
“Ừ, nàng nói đi.” Tiêu Thừa Dập vốn dĩ cũng muốn ăn một ít, chung quy lại hắn muốn tồn tại, không thể nào không ăn chút nào.
Giọng nói Trang Thư Di không lớn, nhưng từng từ rõ ràng, tốc độ cũng chậm, chỉ nói: “Hoàng Thượng có thể không biết, khi còn nhỏ thần thiếp bị mẹ mìn bắt cóc, ta cảm thấy mẹ mìn là người xấu, cho nên đồ vật bà ta cho đều không ăn, sau mẹ mìn lại bán thiếp đi, nhà mua thiếp đánh thiếp, thiếp cũng cảm thấy là người xấu liền không ăn.

Nhà đó lại vứt bỏ thiếp, về sau, thiếp được cha mẹ nhặt về nuôi, ơ…” Nói đến đây Trang Thư Di dừng lại, giống nhớ tới cái gì, che miệng giương mắt nhìn Tiêu Thừa Dập.
“Sao lại không nói?” Đoạn chuyện này hắn đã nghe Cao Lương nói, đang muốn nghe chuyện kế tiếp về sau của nàng.
Trang Thư Di mang theo một phần thận trọng, nhích lại gần Tiêu Thừa Dập, đèn lồ ng nhỏ trên đầu nàng lại đong đưa qua lại .
“Hoàng Thượng, có phải ngài cũng giống thần thiếp là vì xảy ra một ít chuyện không tốt nên về sau không chịu ăn cơm hay không?” Trang Thư Di cẩn thận nhìn thoáng qua Tiêu Thừa Dập, nhưng nàng phát hiện chẳng phát hiện ra bất cứ cảm xúc gì của Hoàng Thượng.
Tiêu Thừa Dập lùi lại và nghiêm túc nhìn về phía Trang Thư Di, nhìn khờ thật sự, nhưng thẳng thắn nói ra điểm yếu.

Thế thì sao chứ, đồng cảm như bản thân mình cũng bị thì sao?
“Nói chuyện của nàng đi.” Tiêu Thừa Dập không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Trang Thư Di không hỏi nữa, tiếp tục nói: “Sau khi thiếp được cha mẹ nhặt về, bọn họ rất tốt với thiếp, nương thiếp dùng nước lèo bón cho thiếp, sau đó thiếp chịu ăn, nương liền nấu mì cho thiếp ăn, đó thật là mỹ vị ngon nhất trên đời.”
Tiêu Thừa Dập thấy trên mặt Trang Thư Di mang theo nụ cười thỏa mãn, thật giống như ăn được đồ ăn mỹ vị nhất trên đời.

Tiêu Thừa Dập nghĩ đến chén mì kia, không riêng gì mì, cũng là duyên phận và tình cảm của Tuệ Tuệ cùng cha mẹ nuôi của nàng.

Loại đồ vật này, sao hắn có được chứ.
“Ta hiểu ý nàng, nhưng ta không có.” Tiêu Thừa Dập nói.
“A……” Trang Thư Di hơi nuối tiếc mà than nhẹ một tiếng, “Nhưng người không ăn cơm là không được đâu, khi còn nhỏ nếu không phải gặp được nương thiếp, chắc chắn sẽ chết đói.


Về sau nương nói với thiếp, mặc kệ đến một ngày nào đó, có cơm ăn thì phải ăn cơm trước, những chuyện khác chờ ăn cơm rồi nói sau.

Hoàng Thượng, ngài cảm thấy số đồ ăn này, loại nào không khiến ngài chán ghét, thần thiếp lấy cho ngài.”
Tiêu Thừa Dập khẽ nhúc nhích khóe môi nói: “Nàng ăn trước đi, ăn xong cảm thấy đồ nào ăn ngon nhất thì cho ta.”
Lần trước cũng là như thế, Trang Thư Di thầm nghĩ.
Trang Thư Di liền cầm lấy đũa, kẹp một miếng thịt hươu, đều là thịt hươu, nhưng ở chỗ Hoàng Thượng ăn khác hẳn chỗ nàng.

Nàng ăn xong liếc nhìn Tiêu Thừa Dập một cái.
“Như thế nào, cảm thấy món này ăn ngon nhất sao?” Tiêu Thừa Dập vừa thấy ánh mắt nàng liền biết nàng nghĩ cái gì.
Trang Thư Di gật đầu: “Thịt hươu nướng ngon nhất mà thần thiếp từng ăn, Hoàng Thượng ăn thử một miếng đi.”
Ngày thường Tiêu Thừa Dập dường như không động đến thức ăn mặn, cho dù thái y buộc ăn cũng nhiều nhất chỉ ăn chút cá tôm.
“Được.” Tiêu Thừa Dập muốn thử xem, rốt cuộc nương của Tuệ Tuệ đã nói, ăn cơm trước, chuyện khác ăn xong rồi nói tiếp.
Nhưng mà khi Tiêu Thừa Dập để thịt hươu vào miệng, một cơn buồn nôn ập tới, mày nhăn lại.
Trang Thư Di lập tức đưa cái đ ĩa nhỏ tới bên miệng Tiêu Thừa Dập: “Hoàng Thượng, mau nhổ ra.”
Tiêu Thừa Dập liền phun thịt hươu ra, Trang Thư Di buông cái đ ĩa, dâng chén rượu lên: “Hoàng Thượng uống ngụm rượu, đổi vị trong miệng đi.”
Tiêu Thừa Dập uống một ngụm rượu xong, chỉ thấy hốc mắt Trang Thư Di ửng đỏ, như là muốn khóc.

“Không trách nàng, khóc cái gì?” Tiêu Thừa Dập nói.
Trang Thư Di lắc đầu: “Thần thiếp bắt Hoàng Thượng ăn.”
“Ta là Hoàng Thượng, không ai có thể bức ta.” Tiêu Thừa Dập thờ ơ nói, “Nàng tiếp tục ăn.”
Trang Thư Di cũng cảm thấy ăn không vô nữa, nàng nhìn thấy Tiêu Thừa Dập nhổ ra thịt hươu còn dính ít tơ máu, bỗng nhiên cảm thấy có thể Hoàng Thượng không thích đồ ăn còn dính máu như vậy.

Nàng xoay người nói với Cao Lương: “Cao công công, có thể đem hết thịt hươu đi không?”
Cao Lương vội làm theo ý của Trang Thư Di.
Trang Thư Di lại bắt đầu ăn, những món nàng ăn cảm thấy không tốt, cũng không cho Tiêu Thừa Dập nếm, trực tiếp bảo Cao Lương mang đi.
Hoàng Hậu vốn dĩ không muốn quấy rầy bọn họ, nhưng thấy Trang mỹ nhân cũng không hầu hạ Hoàng Thượng dùng bữa, chỉ lo tự mình ăn, còn gọi Cao Lương đem từng món nàng ăn đều mang đi, liền không hiểu.
Lúc này Trang Thư Di đã nếm một lần toàn bộ hai mươi món bày trên đ ĩa trước mặt Tiêu Thừa Dập, bảo Cao Lương mang đi chỉ để lại năm sáu món.
“Hoàng Thượng, mấy món này ngài nếm thử?” Trang Thư Di nói.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.