Tiểu Quý Phi Khờ Khạo

Chương 30: 30: “vậy Tuệ Tuệ Thương Ta Hơn Được Không” 2




Khúc Như Tĩnh canh giữ ở cách án kỉ không xa, tùy thời chờ đợi, nhưng Hoàng Thượng và Trang tiệp dư tựa như không nhìn thấy nàng.

Nàng đành phải cẩn thận để ý xem Trang tiệp dư rốt cuộc hầu hạ Hoàng Thượng như thế nào.
Chỉ thấy Trang tiệp dư vẫn luôn thử đồ ăn cho Hoàng Thượng, thử điểm tâm, thường thường sẽ bón cho Hoàng Thượng một ít.

Hoàng Thượng chưa hề động đến chiếc đũa của mình, chỉ ăn món mà Trang tiệp dư bón.

Ngẫu nhiên Trang tiệp dư sẽ mắc lỗi, đưa món mình vừa ăn một miếng trực tiếp bón cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng làm theo, thậm chí nhìn càng vui vẻ hơn…

Khúc Như Tĩnh không hiểu, hầu hạ như vậy thì nàng có thể học được sao? Đây rõ ràng là Hoàng Thượng vô cùng chiều chuộng Trang tiệp dư mới có thể nghe theo nàng ấy như thế… Thái Hậu bảo nàng học tập Trang tiệp hầu hạ, chi bằng nói phải học cách làm thế nào được Hoàng Thượng yêu thích.

Con đường của nàng chỉ sợ từ nay về sau khó đi.
Trước khi tiến cung, huynh trưởng khuyên nàng đừng tiến vào, nhưng cha mẹ huynh muội bọn họ chết sớm, huynh trưởng lại mềm yếu, ở trong tộc nhiều lần bị khinh thường, chính mình còn sắp bị gả cho một ông lão làm vợ kế, nàng chỉ có thể vào cung … Khúc Như Tĩnh suy nghĩ, chờ đến khi nàng phục hồi tinh thần lại, Hoàng Thượng cùng Trang tiệp dư đã ăn xong và rời bàn ăn.
Tiêu Thừa Dập kéo Trang Thư Di đi tới Ngự Thư Phòng, Khúc Như Tĩnh bị chắn ngoài cửa.
Khóe mắt của Trang Thư Di còn ửng đỏ, thân thể thì bị Tiêu Thừa Dập kéo đi.
Trong ngự thư phòng, chỉ có hai bọn họ, Tiêu Thừa Dập kéo Trang Thư Di ngồi xuống bên người, hỏi: “Vừa rồi sao lại khóc thành như vậy?”
Trang Thư Di cắn môi không nói.
“Là sợ sao?” Tiêu Thừa Dập hỏi.
Trang Thư Di lắc đầu.
Tiêu Thừa Dập cong tay gõ ngự án một cái: “Không nói cho ta sao?”
Trang Thư Di nhìn Tiêu Thừa Dập, thấy hắn xụ mặt, hình như sắp tức giận, nhỏ giọng nói: “Là, là bởi vì Hoàng Thượng đối xử với thiếp quá tốt.”
“Đối tốt với nàng mà nàng lại khóc, muốn ta đối xử tệ với nàng sao?” Tay Tiêu Thừa Dập gõ từng nhịp trên ngự án, “Đúng rồi, nàng chưa từng thấy ta phạt người phải không?”
Trang Thư Di vội lắc đầu: “thần thiếp không có ý đó…” Nàng thấy thân thể Hoàng Thượng không tốt, lại bị Thái Hậu chọc tức, rồi lại dỗ dành chính mình, trong lòng băn khoăn, xê dịch người về phía Tiêu Thừa Dập, nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng chớ có tức giận, thần thiếp, thần thiếp là vì… Hoàng Thượng tốt với thần thiếp, thần thiếp đau lòng Hoàng Thượng……”
Trang Thư Di càng nói giọng càng nhỏ, cũng không dám nhìn Tiêu Thừa Dập.
Tiêu Thừa Dập nhìn Trang Thư Di, một người từ nhỏ bị lừa bán, bị hầu phủ tìm về làm người thay thế, tiểu đáng thương bị người ngoài nắm mạng nhỏ trong tay, thế mà lại đau lòng ngôi cửu ngũ.

“Nàng đau lòng ta cái gì?” Tiêu Thừa Dập hỏi, thấy bộ dáng Trang Thư Di nhát gan, lại bổ sung thêm một câu, “Đừng sợ, tha thứ nàng vô tội, nói đi.”
Trang Thư Di nhìn Tiêu Thừa Dập, thấy sắc mặt không tốt như buổi sáng lúc mới ngủ dậy, trong mắt mang theo tiều tụy, càng cảm thấy Hoàng Thượng đáng thương, nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng ăn cơm không ngon, ngủ không đủ giấc, thân mình không tốt, còn không có người thân yêu thương…”
Tiêu Thừa Dập nhìn Trang Thư Di, biết trong lòng nàng thật sự nghĩ như vậy, nhất thời trong lòng ngổn ngang cảm xúc, cũng không thể nói nàng không đúng, chẳng qua vật nhỏ này chỉ nhìn những thứ hắn không có, không nhìn tới những thứ hắn có, cho nên mới nghĩ như vậy.
Nhưng nếu thật sự để ý một người, hẳn là không chỉ xem hắn có cái gì, mà sẽ xem hắn thiếu cái gì.

Nàng coi hắn như người bình thường mà đau lòng, mà không nghĩ tới thân là Hoàng Thượng, hắn có được nhiều thứ mà người khác không thể nào có được.
“Ai nói không ai đau lòng, chẳng phải Tuệ Tuệ đang đau lòng ta, còn đau lòng đến mức khóc?” Tiêu Thừa Dập nhéo nhéo gương mặt của Trang Thư Di, giọng nói dịu dàng như chưa từng có từ xưa tới nay.
Trang Thư Di nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói cực nhẹ: “Vâng.”
Tiêu Thừa Dập cười, thở dài: “Hậu cung to như vậy, chỉ có mỗi Tuệ Tuệ đau lòng ta, làm thế nào cho phải đây…”
Tiêu Thừa Dập vốn dĩ muốn trêu Trang Thư Di, để nàng nói vài câu dễ nghe.


Không ngờ nàng nghe được lời này, thật sự trở nên phát sầu, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, dường như coi hắn thật sự thành người đáng thương nhất trên đời này, cũng không biết cái đầu nhỏ này rốt cuộc nghĩ cái gì.
“Đồ ngốc nghếch!” Tiêu Thừa Dập gõ nhẹ vào trán Trang Thư Di một chút, “Mỗi ngày nàng xưng hô ta là cái gì? Biết ta là người như thế nào không?”
“Là Hoàng Thượng.” Trang Thư Di che trán lại nhìn Tiêu Thừa Dập.
“Vậy nàng còn phát sầu gì?” Tiêu Thừa Dập nói.
“Nhưng mà… Hoàng Thượng cũng là người, cũng muốn ăn cơm, ngủ…… Cũng sẽ sinh bệnh, khổ sở……” Trang Thư Di nhỏ giọng nói rồi lại nghẹn ngào, ánh mắt nhìn về phía hắn đầy chân thành mang theo đau lòng.
Tiêu Thừa Dập thu hồi nụ cười cố ý trên mặt, nhìn Trang Thư Di thật sâu, qua hồi lâu mới nói: “Vậy Tuệ Tuệ phải thương ta thật nhiều, được không?”
Trang Thư Di bị Tiêu Thừa Dập nhìn sâu như vậy, cảm giác tim mình chợt đập rất nhanh, chờ hắn nói xong, một lát sau nàng mới lấy lại tinh thần, gật đầu thật mạnh.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.