Một chiếc bút chì đang được dựng thẳng, “Bụp” một tiếng, một tờ giấy bị vo viên bay qua bên cạnh nó.
“Bụp”, lại là một tờ giấy bị vo viên nữa, chỉ là lệch hơn một chút so với cái kia.
“Bụp”, tờ giấy bị vo viên thứ ba theo đường vòng cung mà rơi xuống đất đầy duyên dáng, thế nhưng khoảng cách chạm vào chiếc bút chì càng lúc càng dài.
“Chết tiệt!” Trịnh Duẫn Hạo đập bàn đứng dậy chửi một câu. Trong tay ra sức xé đống giấy đi rồi vò nát nó. “Hừ, trò gì mà chán chết.”
“Chú, chú ngốc quá đi à!” Kim Tại Trung trông có chút hả hê mà vừa vỗ tay vừa kêu lên đầy vui vẻ ở bên cạnh.
“Vớ vẩn!” Trịnh Duẫn Hạo ấm ức quát, “Hồi nhỏ tôi là quán quân chơi ná cao su và bắn bi đấy nhé!”
“Chú mới vớ vẩn đó!” Kim Tại Trung hướng hắn làm mặt quỷ, hất hất mí mắt, lè lưỡi nói, “Chú một lần cũng không bắn trúng!”
“Lắm mồm!” Trịnh Duẫn Hạo trừng Kim Tại Trung, bĩu môi nghiến răng, “Tôi chỉ là không quen tay mà thôi!”
“Con mới không tin chú á! Chú là đồ ngốc!” Kim Tại Trung cố tình khích Trịnh Duẫn Hạo, dựa vào thân thể nhẹ bẫng mà ở trong phòng nhảy lên nhảy xuống, Trịnh Duẫn Hạo hoàn toàn không có cách nào bắt được, đành phải trợn mắt lên, vô cùng lo lắng nhưng chẳng thể làm gì được.
“Tiểu quỷ! Cậu hãy chờ đấy!” Nhớ tới ‘sự sỉ nhục’ tối hôm qua, Trịnh Duẫn Hạo một lần nữa dấy lên ý chí chiến đấu, ngồi lên trên ghế rồi lại bắt đầu luyện nhắm để làm đổ cây bút chì.
“A!”
Một tiếng kêu đầy kinh sợ của cô gái, khiến Duẫn Hạo ngẩn người mà ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô gái trẻ tuổi đang đứng ở cửa, dùng tay che lấy đầu.
“Ha ha.” Trịnh Duẫn Hạo khó xử cười gượng hai tiếng, đem tờ giấy trong tay ném vào trong thùng rác ở bên cạnh.
“Duẫn Hạo, anh đang làm cái gì vậy?” Cô gái xoa xoa cái trán của mình rồi bước vào, đóng cửa lại thêm một lần nữa.
“Hoạt động ngón tay, luyện tập nhãn lực.” Trịnh Duẫn Hạo mở mắt, nói dối không biết ngượng là gì, “Đây là một trò chơi nhỏ của bác sĩ ngoại khoa kỹ thuật thuần thục.”
Cô gái cười ha ha đầy đáng yêu, “Thật chịu khó nha.”
“Đúng đó, tới tìm anh có việc gì không?” Dời trọng tâm câu chuyện đi, Trịnh Duẫn Hạo dứng dậy rót nước cho cô gái, “Chỉ có nước trà, không ngại chứ.”
“Được rồi.” Cô gái cười đáp, “Không có việc gì thì không thế tới xem anh sao?”
A, câu trả lời thật rách nát tầm thường làm sao. Trên mặt Trịnh Duẫn Hạo không mang nhận xét trong lòng ra, cười vừa ôn nhu vừa ái muội, đưa nước trà tới trước mặt cô gái, “Là viện trưởng phái em tới giám sát anh à.”
“Ha ha.” Cô gái khẽ cười, “Nếu như ba biết luyện tập kỹ thuật giải phẫu đầy chịu khó như thế, nhất định sẽ biểu dương anh ở hội nghị của bệnh viện vào tháng sau đó.”
“Ha ha.” Duẫn Hạo cười theo hai tiếng, ngồi bên cạnh cô gái, hai ngón tay khẽ nhéo lên mặt cô, “Cái miệng nhỏ nhắn này thật đúng là không buông tha người a.”
“Em mới chiếm được tiện nghi của anh được có mấy lần thôi.” Cô gái làm nũng, cũng đưa tay nhéo nhéo mặt Duẫn Hạo.
Vỗ vỗ bàn tay đang nhéo khuôn mặt mình của cô gái, Trịnh Duẫn Hạo lên tiếng, “Bây giờ không phải đang cho em chiếm sao.”
“Thế mới nói anh mới là miệng không buông tha cho người mà, đúng rồi, ba bảo anh về nhà ăn cơm đó.” Cô gái cuối cùng cũng đem trọng tâm câu chuyện đi vào quỹ đạo, thân thể cũng dựa vào trong lòng Trịnh Duẫn Hạo. Toàn bộ bệnh viện đều biết thiên kim tiểu thư Lâm Hiểu Hi – con của viện trưởng cùng bác sĩ Trịnh Duẫn Hạo – một người tuổi trẻ đầy hứa hẹn là người yêu của nhau, huống chi còn đóng cửa, đương nhiên là thoải mái thân mật.
“Được.”
“Không được!”
Câu vừa nói ra của Lâm Hiểu Hi khiến Trịnh Duẫn Hạo ngơ ngác. Bất quá lập tức lại khôi phục khuôn mặt tươi cười, ngón trỏ điểm điểm lên đôi môi đang bĩu ra của cô rồi hỏi, “Hiểu Hi nói không được, thì không được, vậy chúng ta làm sao mới được đây?”
“Đến nhà anh đi!” Lâm Hiểu Hi từ trong lòng Duẫn Hạo mà bật dậy, vô cùng hưng phấn, “Anh tới nhà em đã rất nhiều lần rồi, nhưng em chưa từng tới nhà anh.”
“Ừ nhỉ, ha ha.” Trịnh Duẫn Hạo cố gắng nặn ra một nụ cười, “Viện trưởng đồng ý rồi sao?”
“Ba đâu quan tâm chứ, mỗi ngày đều chê em phiền, hận không thể lập tức gả em ra ngoài.” Ôm lấy cánh tay của Trịnh Duẫn Hạo mà làm nũng, chỉ tiếc rằng bộ dạng câu dẫn đầy ủy khuất này không khơi dậy lên nổi một chút dục vọng nào của Duẫn Hạo.
“Bướng bỉnh quá, em là bảo bối của viện trưởng, anh cũng sợ lấy không nổi đây này.” Trịnh Duẫn Hạo suy nghĩ một chút rồi nói thêm, “Hay là đi đến nhà em ăn cơm trước đi, lâu rồi anh không gặp viện trưởng và dì.”
“Không được, mỗi ngày anh ở bệnh viện đều có thể nhìn thấy ba mà. Đến nhà anh đi, hay là nhà anh có cái gì không thể cho em nhìn à.” Lâm Tiểu Hi chớp chớp đôi mắt to mà làm nũng, mặc dù thực sự trông rất giống một con búp bê, thế nhưng tâm tư hiện tại của Trịnh Duẫn Hạo hoàn toàn không ở trên người cô.
Cút đi! Ả đàn bà dơ bẩn, cút xuống người tôi mau.
Dây thần kinh nào đó của tôi bị ả đàn bà trước mắt kích động, tôi lại nhớ đến buổi chiều kia, còn có, còn có buổi tối khiến tôi thống khổ nhất kia nữa…
Đàn bà, động vật vừa vô sỉ vừa mị hoặc, yêu quái, đều là yêu quái!
Không không, người đó không phải, người đó ôn nhu, người đó vẫn rất ôn nhu! Thế nhưng đều bị các người phá hủy rồi!
“Duẫn Hạo, Duẫn Hạo!” Lâm Hiểu Hi lắc lắc cánh tay của Duẫn Hạo, Trịnh Duẫn Hạo quay đầu nhìn về phía Lâm Hiểu Hi, ánh mắt còn có chút mờ mịt, “Anh phát ngốc cái gì vậy!”
“À.” Cuối cùng cũng từ giữa sự mơ màng mà thanh tỉnh lại, Trịnh Duẫn Hạo cười cười, “Không có gì.”
“Vậy tối nay em lại tới tìm anh, rồi cùng nhau tới nhà anh nhé.” Không chờ Duẫn Hạo phản đối, Lâm Hiểu Hi giống như con bươm bướm vỗ cánh rời khỏi đóa hoa, thoát ra khỏi lồng ngực của Duẫn Hạo. Trước khi đi ra khỏi cửa còn mang theo nụ cười xấu xa mà nhu mì nói, “Tiếp tục luyện tập kỹ xảo của anh đi, em không quấy rầy anh nữa đâu.”
“Mẹ ơi, đến khu vui chơi rồi thì chơi cái gì cũng được ạ?”
“Đương nhiên rồi, chỉ cần Duẫn Hạo thích thì cái gì cũng được cả.”
“Oa oa, vòng quay ngựa gỗ nè, vòng đu quay nè, còn có cả tách cà phê nữa. Mẹ, con muốn chơi hết. Đúng rồi, mẹ ơi, tại sao ba không đi cùng chúng ta vậy?”
“Ba nói có công việc phải làm gấp, chúng ta không nên quấy rầy ba.”
“Là ba không nên quấy rầy con và mẹ đi khu vui chơi mới đúng chứ!”
“Ha ha… Ôi, Duẫn Hạo, mẹ quên đem ví theo rồi, thật ngốc quá. Chúng ta quay về lấy thôi.”
“Vâng ạ, nhanh lên một chút nha mẹ…”
“A ——”
“A!” Theo tiếng kêu đầy kinh sợ của người phụ nữ trong hồi ức, Trịnh Duẫn Hạo cũng thấp giọng gầm lên. Hai tay ôm đầu, khuôn mặt ngập tràn đau đớn.
“Hô hô ——” Giống như từ giữa cơn ác mộng mà giật mình tỉnh giấc, Trịnh Duẫn Hạo thở dốc đầy dồn dập.
Đều là quá khứ, đều là quá khứ cả rồi! Lần nào tôi cũng tự nói với bản thân. Tất cả đã là quá khứ.
Bây giờ tôi cần một cuộc sống bình thường. Quên sạch hết đi, đó chỉ là một cơn ác mộng mà thôi. Tôi cần một gia đình hoàn chỉnh, tôi sẽ chịu trách nhiệm, tôi sẽ không để sự bi kịch như vậy diễn ra thêm một lần nào nữa. Tôi sẽ đối xử tử tế với vợ của tôi. Vợ của tôi là một người ôn nhu, phải giống như người đó.
Trịnh Duẫn Hạo dùng tay trái liều mạng đè lên tay phải của mình, không muốn khiến nó run lợi hại hơn, một lần rồi lại một lần, không ngừng ‘làm phép’ cho bản thân. Hắn cố gắng thoát khỏi cơn ác mộng ma quỷ, quên đi ký ức đầy kinh khủng của thời thơ ấu.
Trịnh Duẫn Hạo cuối cùng cũng thuyết phục bản thân có thể mang Lâm Hiểu Hi về nhà, lý do chính là vì hắn cần một cuộc sống bình thường, hắn muốn thoát khỏi bóng ma của quá khứ. Có lẽ cưới vợ kết hôn là một phương pháp tốt.
Thế nhưng khi hắn mang Lâm Hiểu Hi đến nhà, trước khi mở cửa ra, tay hắn đột nhiên bắt đầu run rẩy.
Hắn cuối cùng cũng hiểu, tại sao hắn lại sợ mang phụ nữ về nhà như thế.
Hắn sợ, sợ Kim Tại Trung lại giống như người phụ nữ hắn yêu nhất năm đó kia mà rời khỏi hắn. Bởi vì hắn có một loại ảo tưởng, bản thân hiện tại giống như gã đàn ông đã phản bội lời thề, phản bội tình cảm vào năm ấy.
“Chú, sao không bảo con mở… (cửa)” Kim Tại Trung lúc nhìn thấy cô gái đằng sau Trịnh Duẫn Hạo thì ngậm miệng lại ngay lập tức. Vừa kinh ngạc vừa bất lực mà nhìn về phía Trịnh Duẫn Hạo.
Trịnh Duẫn Hạo khó xử cười cười, bi thương cùng sợ hãi kiềm nén dưới đáy lòng ngày càng rõ rệt.
“Vào đi Hiểu Hi, trong nhà có chút lộn xộn.”
Lâm Hiểu Hi theo đằng sau Duẫn Hạo mà vào cửa, đương nhiên không nhìn thấy ánh mắt đầy phẫn hận vừa ủy khuất của Kim Tại Trung, “Đàn ông các anh cũng không biết tự chăm sóc bản thân, cho nên mới cần phụ nữ bọn em tới hoàn chỉnh các anh đó.”
“Vớ vẩn, tôi sẽ dọn dẹp cho mà xem!” Kim Tại Trung ngồi xổm trên mặt đất, nhặt lên bịch bánh snack mà nó quăng đi. Lại chạy vào trong phòng gấp chăn lại.
Trịnh Duẫn Hạo buồn cười nhìn vẻ con nít của Kim Tại Trung, lại cảm thấy trong lòng cay đắng, bảo Lâm Hiểu Hi ngồi vào trong phòng khách đợi, hắn muốn cùng Tại Trung nói chuyện trước.
“Tại Trung.” Duẫn Hạo đè thấp thanh âm, dù sao Lâm Hiểu Hi không biết trong căn phòng này cón có một ‘người’ khác.
Khẽ hừ một tiếng, Kim Tại Trung giận dỗi hất đầu phớt lờ Trịnh Duẫn Hạo.
“Cô ấy…” Trịnh Duẫn Hạo không biết phải giải thích như thế nào, vừa do dự vừa lúng túng nhìn Tại Trung.
“Duẫn Hạo, anh đang làm gì thế?” Lâm Hiểu Hi không thể kiên nhẫn mà ngồi chờ trong phòng khách, không biết Duẫn Hạo không bắt chuyện với mình mà ném cô vào trong phòng khách để làm cái gì.
“Hả? Sao…” lại vào được.
“Đang dọn dẹp giường đệm à, sợ em nhìn thấy anh không gấp chăn, cảm thấy mất thể diện sao.” Lâm Hiểu Hi khúc khích cười. Xem ra cô tới đúng lúc tay Duẫn Hạo đang nắm lấy chăn, nhưng thật ra là Trịnh Duẫn Hạo đang kéo lấy bàn tay nắm chăn của Tại Trung. Lâm Hiểu Hi dùng giọng nói đầy ái muội mà trêu ghẹo, “Để đó em làm cho, đàn ông vốn luộm thuộm mà.”
“Hừ.” Kim Tại Trung hất tay Trịnh Duẫn Hạo ra rồi chạy ra ngoài phòng ngủ, khóa cửa buồng vệ sinh lại rồi một mình ngồi ở bên trong mà buồn bã khóc.
Thật mất mặt, Kim Tại Trung.
Qua quýt dùng tay áo lau lau mắt. Nó căn bản không có biện pháp kiềm chế được dòng lệ.
“Ngại quá, muốn vào phòng vệ sinh.” Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy nhức đầu.
Chết tiệt, còn khóa cửa nữa chứ.
“Duẫn Hạo, không phải anh muốn vào phòng vệ sinh sao, đứng ở đây làm gì vậy?” Lâm Hiểu Hi sắp xếp chăn mền thật tốt rồi bước ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Duẫn Hạo đang trợn mắt với cánh cửa phòng vệ sinh.
“Lại hỏng rồi. Cánh cửa này luôn luôn hỏng, cần phải sửa thôi. Giáo huấn nó tốt tốt một chút. Thật đúng là phiền phức mà.” Trịnh Duẫn Hạo nghiến răng nghiến lợi mà cười, “Rầm” một tiếng, thực sự đạp hỏng luôn cánh cửa, “Ha ha, mở rồi.”
Kim Tại Trung ở bên trong cùng Lâm Hiểu Hi ở bên ngoài đều bị một tiếng động này của Duẫn Hạo làm cho sợ đến ngây người. Câm nín nhìn chằm chằm vào Trịnh Duẫn Hạo.
“Hiểu Hi, em ngồi trước đi, anh sẽ xong liền.” Trịnh Duẫn Hạo lại hung hăng đóng thật mạnh cánh cửa đã hỏng vào.
“Được rồi, đừng khóc nữa. Cô ấy là con gái của viện trưởng bọn tôi.” Trịnh Duẫn Hạo ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Kim Tại Trung. Ngừng lại một chút, rồi thở dài mà nói, “Cô ấy thực sự là bạn gái của tôi. Thế nhưng, sau này sẽ không phải nữa.”
“Tại sao?”
“Có một tiểu quỷ khóc làm tâm tôi phiền muộn.” Bàn tay to lớn lại đè lên đầu Kim Tại Trung mà vò vò.
“Không phải nói đau lòng thì tốt hơn sao.” Kim Tại Trung ngẩng khuôn mặt tươi cười lên mà nói. Miệng ngoác đến tận mang tai, nhưng cười trông vô cùng đẹp mắt.
“Đừng tỉa tót câu chữ1 nữa. Tôi cũng không phải là nhà văn.”
“Vậy chú là gì?”
“Nam nhân của cậu.”
“Ha ha ——” Kim Tại Trung nhào vào lòng Duẫn Hạo, cười to.
“Tiểu quỷ.”
________________
(1) Tỉa tót câu chữ: Thường dùng để châm biếm thói chỉ bám vào câu chữ mà không lĩnh hội thực chất tinh thần.