Lâm Hiểu Hi cảm thấy vô cùng mừng rỡ với ánh mắt đầy thâm tình của Duẫn Hạo. Bởi vì ánh mắt Trịnh Duẫn Hạo nhìn cô vẫn luôn ôn nhu như thế.
“Duẫn Hạo… Anh chỉ muốn nhìn như vậy với một mình em thôi đúng không?” Bầu không khí như thế này rất tốt, chỉ là sẽ khiến cô cảm thấy ngượng ngùng. Phải nói chút gì chứ. Ví dụ như có nên mời anh ấy ở lại hay không chẳng hạn?
“À. Ừm. Đúng vậy.” Trịnh Duẫn Hạo giật mình một cái, bởi vì hắn vẫn đang nghe Kim Tại Trung lải nhải cằn nhằn ở giữa bọn họ.
“Em rất muốn sáng sớm mỗi ngày tỉnh dậy, anh đều có thể nhìn em như thế.” Lâm Hiểu Hi nói bằng giọng điệu đầy mềm mại, thân thể hơi dựa vào bên người Trịnh Duẫn Hạo, ám chỉ rằng cô cần sự sủng ái của Duẫn Hạo.
“Bà thím già, bà đang đè vào tôi đó.” Kim Tại Trung nhếch mép từ trên sofa nhảy lên. Vặn vẹo cái mông rồi ngồi trên đùi Trịnh Duẫn Hạo.
“Trừ khi bà bị bệnh nặng phải nằm ngày ngày ở bệnh viện, bằng không chỉ có tôi mới có thể nhìn thấy chú ấy khi thức dậy vào sáng sớm mà thôi.” Kim Tại Trung hướng Lâm Hiểu Hi lè lưỡi. Bộ dạng khinh thường đầy vẻ trẻ con.
Trịnh Duẫn Hạo cười cười, tiểu quỷ,không phải cậu ngày nào cũng ngủ thẳng đến tận trưa sao?
“Chậc, đã khuya lắm rồi, anh đưa em trở về nhé. Nếu không viện trưởng sẽ lo lắng đấy.”
“Duẫn Hạo…” Lâm Hiểu Hi muốn tìm một lí do ‘cẩn thận’ thích hợp nhưng không biết phải mở miệng làm sao, liền thấy Trịnh Duẫn Hạo đưa áo khoác cho mình, cầm lấy chìa khóa xe. Bộ dạng hoàn toàn không muốn cho cô một cơ hội để nói chuyện.
“Hừ.” Lâm Hiểu Hi hừ một tiếng, giận dỗi đứng dậy, hất đầu đi về phía cửa. Cô cho rằng Trịnh Duẫn Hạo sẽ tới kéo cô lại.
Nhưng tiếc rằng, không có.
Đứng ở cửa, mang theo hi vọng cùng ám chỉ mà ngừng lại một chút, không vội vã mở cửa ra. Cô muốn được mời ở lại. Chỉ tiếc rằng Duẫn Hạo không phải không hiểu, vẫn ôn nhu như trước nhưng không có chút cảm tình nào mà lên tiếng nói rằng, “Anh đưa em về, trời tối rồi.”
“Không cần.” Lâm Hiểu Hi ra khỏi cửa nhà Trịnh Duẫn Hạo, lập tức cảm thấy trời rét đất đông. Cô có thể cảm nhận được sự lạnh nhạt từ Trịnh Duẫn Hạo. Mà cái nhìn chăm chú khiến mình ngượng ngùng ban nãy, tỉ mỉ ngẫm lại, dường như là xuyên qua mình mà nhìn về phía người khác. Vì cái gì? Rốt cuộc là sao?
“Không đuổi theo sao? Rất không đàn ông nha.” Kim Tại Trung chống cằm nằm trên ghế sofa. Bộ dạng cười mà như không cười giống như một đứa trẻ hư hỏng.
Trịnh Duẫn Hạo mỉm cười, ôn nhu nhưng cũng mang theo một chút ý xấu. Hơi cúi người khom lưng, tay trái để đằng sau, tay phải duỗi về phía Kim Tại Trung, “Vị tiểu tiên sinh này, không biết tôi có thể vinh hạnh mời ngài cùng tôi ngủ chung không nhỉ?”
Kim Tại Trung khúc khích cười, híp mắt lại, “Thật đáng tiếc a, tối hôm nay đã có một người thông báo với tôi ở trong nhà vệ sinh rồi. Anh đẹp trai đã chậm một bước rồi nha.”
Trịnh Duẫn Hạo đứng thẳng người dậy, buông mí mắt. Bản thân thật đúng là đã chọn một nơi thông báo ‘không tệ’.
Duỗi duỗi thắt lưng, vò vò mái tóc. Kim Tại Trung rất tri tâm mà nhảy xuống sofa, cánh tay phủ lên người Duẫn Hạo, để hắn vò vò mái tóc của mình.
“Ngày mai sẽ có phiền phức. Hôm nay nên ngủ một giấc thật tốt đi.” Trịnh Duẫn Hạo giả vờ ra vẻ ưu sầu mà cau mày bĩu môi, nhưng đối với Kim Tại Trung, bộ dạng đó hệt như lưu manh với khuôn mặt cười đầy xấu xa.
“Sao lại phiền phức thế?” Bất quá đứa nhỏ ngây thơ, nên câu hỏi cũng vô cùng ngây thơ.
“Người mà tôi đã quăng đi chính là thiên kim tiểu thư của viện trưởng đấy.”
Kim Tại Trung vừa nhón chân vừa hơi hơi ngẩng đầu, dẩu môi nói, “Cho chú một chút dũng khí nè.”
“Tôi thích sự cổ vũ này.” Trịnh Duẫn Hạo vẫn chưa thâm nhập, chỉ nhẹ nhàng đem môi mình áp lên môi của Kim Tại Trung. Thế nhưng trái tim không hề đập.
Không dơ bẩn, không bất khiết1, không vô sỉ.
Mà chỉ đơn thuần là vui sướng.
Giống như một đứa nhỏ chờ mong được đi khu vui chơi. Đôi môi của Kim Tại Trung là thiên đường.
Sau khi Trịnh Duẫn Hạo tắm rửa sạch sẽ xong, bước ra nhìn thấy Kim Tại Trung đang nằm sấp trên ghế sofa mà xem TV thì đột nhiên có một loại vui sướng không cách nào nói nên lời, giống như vi khuẩn sinh sôi nảy nở, rất nhanh mà bao quanh hắn.
Tiểu quỷ không cần tắm rửa, không có mùi sữa tắm hay hương xà phòng, trên người càng không có mùi son phấn của phụ nữ, trong sạch giống như bạch thủy không khí. Thế nhưng bản thân lại có thể ngửi thấy được một luồng mê luyến, cảm giác thích đến mức muốn ngừng mà chẳng ngừng được.
“A!” Kim Tại Trung đột nhiên hét to một tiếng, khiến Trịnh Duẫn Hạo thu hồi suy nghĩ.
“Ngày 10 tháng này, vào lúc 7 giờ 50 phút tối, bởi vì người lái xe say rượu đi ngược chiều, dẫn đến chiếc xe bus đường 126 né tránh không kịp mà đâm vào hàng rào bảo vệ của cầu Kim Cương rồi lật xe. khiến cho 9 người chết, 2 người bị thương nặng. Nghi phạm họ Lý gây ra tai nạn giao thông sau 6 ngày lẩn trốn, vào tối 8 giờ 20 phút hôm nay đã bị cảnh sát bắt được. Sau đây xin hãy xem bản tin chi tiết.”
Hình ảnh quay lại hiện trường đêm đó khi Kim Tại Trung bị tai nạn, chiếc xe bus hầu như hoàn toàn biến dạng, giống hệt như một đống sắt vụn, thủy tinh bị nghiền nát rải rác khắp nơi, đèn đường cùng ánh trăng chiếu xuống, lộ ra vẻ sáng choang đầy quỷ dị. Hầu như trên mỗi cảnh đều nhiễm máu tươi, không biết là ai, có thể là một người, cũng có thể là rất nhiều người, trên đó hẳn là cũng có Kim Tại Trung.
Trịnh Duẫn Hạo nhanh chóng tắt TV đi, dùng bàn tay to lớn che hai mắt Kim Tại Trung lại. Nhưng vẫn có nước mắt theo kẽ hở nơi bàn tay của Trịnh Duẫn Hạo mà chảy xuống. Giống như làn suối nhỏ bé, không cuộn trào mãnh liệt, nhưng liên tục không dừng.
Đem Kim Tại Trung ôm vào trong lòng, cảm nhận sự run rẩy của linh hồn này, Trịnh Duẫn Hạo lại siết chặt cánh tay.
Kim Tại Trung bắt đầu không phát ra âm thanh, nếu như không phải chiếc áo trước ngực ngày càng ẩm ướt, Trịnh Duẫn Hạo cũng có thể đã cho rằng tiểu quỷ giống như mỗi đêm mà ngủ yên trong lòng hắn.
Càng ngày càng cố sức nắm chặt lấy áo của Trịnh Duẫn hạo, xương nơi ngón tay đầy tái nhợt đột nhiên lồi lên, giống như muốn chọc thủng ‘da thịt’. Tiếng khóc của Kim Tại Trung bắt đầu lớn dần, từ hu hu đến cuối cùng là kêu khóc.
Kim Tại Trung thở sâu, thế nhưng nước mắt đã không còn chảy ra nữa. Trịnh Duẫn Hạo vẫn như trước mà lo lắng dùng bàn tay nhẹ nhàng lau giọt lệ trên hàng lông mi của nó. Không biết là đã không còn muốn khóc nữa, hay đã không còn nước mắt để chảy ra.
“Con, cũng không, biết, tại, tại sao, lại muốn, muốn khóc…” Kim Tại Trung nói ngắt quãng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn ngập tràn vệt nước mắt đang nhăn lại lên mà nhìn Duẫn Hạo.
“(Khóc) vốn không cần lý do.” Trịnh Duẫn Hạo vỗ lưng Kim Tại Trung giúp nó thuận khí. Mặc dù tiểu quỷ này vốn hẳn là không cần hô hấp, thế nhưng nhìn bộ dạng thở sâu từng chút một của nó hiện tại, Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy trái tim cùng phồi của mình đều bị hung hăng cào xé.
“Lúc đó con vừa mới tan học, cảm thấy vô cùng đói bụng. Liền ngồi trên ghế ăn chiếc bánh mì mà buổi sáng vẫn chưa kịp ăn xong.” Kim Tại Trung cố gắng nhớ lại tình cảnh lúc đó, tay nắm lấy tay của Trịnh Duẫn Hạo, gắt gao, run rẩy, “Con đột nhiên nghe thấy có người la to, thanh âm truyền đến từ đằng trước, hẳn là tài xế. Sau đó con liền ngẩng đầu lên nhìn, nhưng chưa kịp thấy rõ, con đã bị hất tung lên, con nghe thấy tiếng kêu thảm thiết cùng thanh âm bùng nổ của thủy tinh, sau đó cảm thấy thân thể thật đau, tiếp theo cái gì cũng không biết.” Kim Tại Trung cúi đầu trầm mặc một hồi lâu rồi nói thêm, “Lúc con tỉnh dậy, thấy chú cùng rất nhiều người ở bên cạnh con, con nhìn thấy bọn chú dùng rất nhiều thứ kỳ quái mà chơi đùa với cơ thể của con, con kêu lên thật to, nhưng bọn chú không ai quan tâm đến con cả. Con không ngừng giãy dụa, sau đó còn ngồi dậy, thế nhưng phát hiện còn có một ‘con’ nằm ở dưới… Lúc đó con rất sợ, thực sự. Vô cùng vô cùng sợ hãi.”
Trịnh Duẫn Hạo ôm chặt lấy Kim Tại Trung, Kim Tại Trung tiếp tục nói, thế nhưng bởi vì khuôn mặt bị dán vào trong ngực mà khiến cho thanh âm trở nên khó nghe, “Con nhìn thấy chú không ngừng bảo y tá tăng số của máy khử rung rồi sốc điện vào tim con, con nhìn thấy chú rất cố gắng để cứu con…” Kim Tại Trung lại mang theo tiếng khóc, chậm rãi nói rằng, “Từ trước đến nay, chưa có ai nguyện ý vì con mà làm gì cả…”
Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên cảm thấy hổ thẹn, rồi lại cảm thấy thật may mắn. Nâng cái đầu nho nhỏ đang chôn trong ngực mình lên, cúi đầu cắn lấy thiên đường của nó.
“Chú ——” Sau khi Trịnh Duẫn Hạo buông nó ra, Kim Tại Trung chậm rãi nói, “Cơ thể của con đâu?”
Ánh mắt của Kim Tại Trung đơn thuần mà chấp nhất, khiến Trịnh Duẫn Hạo vứt bỏ ý niệm nói dối ở trong đầu, “Vẫn còn ở bệnh viện, ba mẹ nuôi của cậu bởi vì chưa vừa lòng về khoản tiền bồi thường mà mình nhận được, cho nên chưa…”
Mặc dù Trịnh Duẫn Hạo chưa nói hết, nhưng Kim Tại Trung đã cúi đầu gật gật hai cái tỏ ý nó đã hiểu.
“Tôi không có quyền đi nhận thân thể của cậu, bất quá tiểu quỷ, đem linh hồn của cậu gửi gắm cho tôi… Tôi thích cậu. Mặc dù lúc đó cứu cậu không phải bởi vì lý do đó, thế nhưng bây giờ tôi rất thích cậu.”
Lung tung dùng tay áo lau hai mắt, Kim Tại Trung lại ngẩng đầu, tuy rằng hai mắt đỏ bừng, thế nhưng không có nước mắt, còn lôi ra một khuôn mặt cười thật tươi. Nó không khóc, bởi vì đã không cần khóc nữa rồi.