Lúc Thẩm Xương Mân gặp lại Kim Tại Trung, nó đã trở nên trắng bệch, trông có chút kinh khủng. Thế nhưng bộ dạng vừa trong suốt vừa đơn bạc lại khiến người ta cảm thấy đau lòng.
“Này, tiểu quỷ! Trịnh Duẫn Hạo không có chăm sóc cậu tốt đúng không!”
Kim Tại Trung phồng má hung hăng trừng Thẩm Xương Mân, “Không được nói xấu Duẫn Hạo! Còn nữa, không được gọi tôi là tiểu quỷ!”
“Thật nhỏ mọn. Cậu vốn là tiểu quỷ mà. Ai quy định cái tên này chỉ có Trịnh Duẫn Hạo mới được gọi hả?” Thẩm Xương Mân hiển nhiên là cố ý ức hiếp Kim Tại Trung, nhìn bộ dạng vừa tức giận bất mãn vừa ủy khuất muốn tranh cãi nhưng rồi lại không có lời nào để nói của nó cảm thấy vui vô cùng.
“Không cho phép, không cho phép, nhất định anh không được nói!” Kim Tại Trung nhăn khuôn mặt nhỏ bé lại, thanh âm cũng cao lên một bậc.
“Haiz, xem ra không giống như hôm có việc cầu tôi rồi.” Mặc dù lộ ra vẻ mặt lòng người dễ thay đổi, mang theo giọng nói đầy trêu chọc, thế nhưng trong lòng Thẩm Xương Mân lại dâng lên mùi vị hỗn loạn, tự nhiên nảy sinh ra cảm giác tội lỗi. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kim Tại Trung đột nhiên cứng lại, cong miệng không hề lên tiếng.
Thẩm Xương Mân cũng không nói gì, cậu ta cảm thấy lời nói của bản thân thật kém cỏi, liền đứng ở đó mà nhìn Kim Tại Trung, trong ánh mắt lộ ra vẻ không đành lòng.
“Nhất định… phải, đúng không?” Nửa ngày sau, Kim Tại Trung mở miệng, vành mắt cũng dần đỏ lên.
“Tại Trung, lần trước đã nói lý do cho cậu rồi. (Hiện tại) như vậy sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống kiếp sau của cậu, cũng không tốt cho cuộc sống của anh Duẫn Hạo…”
“Tôi… hối hận rồi.” Kim Tại Trung cắt ngang lời nói của Thẩm Xương Mân, nó đương nhiên nhớ kỹ lý do không thể ở lại dương gian mà Xương Mân phân tích cho nó lúc gặp mặt lần đầu tiên.
“Tôi hối hận, để chú ấy yêu tôi, rồi tôi lại rời đi…” Kim Tại Trung ngẩng đầu nhìn Thẩm Xương Mân, mở mắt thật to. Như thế thì nước mắt chỉ đảo quanh viền mắt, chứ sẽ không chảy ra ngoài. “Tôi tưởng để chú ấy yêu tôi, rồi tôi rời đi, thì sẽ không có tiếc nuối. Thế nhưng, bây giờ, tôi rất sợ chú ấy sẽ thương tâm.”
Tiểu quỷ, tiểu quỷ của anh Duẫn Hạo. Thực xin lỗi, tôi nhất định phải để cậu đi, cậu đã không còn thuộc về thế giới loài người nữa rồi. Chờ đến khi đủ nửa tháng, cho dù cậu sẽ không biến thành ác quỷ, cũng sẽ trở thành cô hồn dã quỷ, khi đó cậu sẽ vĩnh viễn không thể đầu thai lại lần nữa, nếu không phải bị thiên sư khác đánh đến hồn phi phách tán, thì cũng phải xuống dưới địa ngục.
Như thế cậu sẽ không thể cho anh Duẫn Hạo hạnh phúc. Cậu chỉ có thể càng thêm tự trách bản thân, càng thêm bi thương đau khổ. Cho nên xin thứ lỗi.
Cho nên tôi mới nói rằng, bộ phim tình cảm còn đang dở dang giữa người và quỷ ở xã hội hiện thực này, không hề có thật.
“Ô, tao không bị hoa mắt chứ. Đây không phải là Trịnh đại mang nhân1 sao?” Phác Hữu Thiên hài hước dụi dụi mắt nhìn Trịnh Duẫn Hạo đang chào hỏi Kim Tuấn Tú.
“Nhớ Trịnh gia gia mày chứ gì.”
“Xì, đừng không biết xấu hổ nha, bởi vì mày không đến nên việc buôn bán mỗi ngày của tao đều ngập khách hết đó.”
“Sao nói dối mà cũng không chuẩn bị kịch bản vậy?”
“Việc nói dối của bọn này đã đạt được trình độ xuất khẩu thành thơ rồi, những cái kịch bản đó không cùng đẳng cấp với tao. À, đúng rồi, sao không đem em nó tới đây vậy.”
“Mang đến mày cũng không nhìn thấy.”
“Không có vụ đó đâu nha, tao đâu có bị mù.”
“Nó không phải là con người.”
“Hả!” Phác Hữu Thiên ngẩn người, một suy nghĩ chợt hiện lên, hắn ta tự giễu cười cười, lập tức xoa dịu cái ý nghĩ hoang đường của chính mình, “Mày hài hước thật đấy, không phải người, vậy là đồ vật nhỉ. Tủ lạnh? TV? Máy giặt? Hay là búp bê tự an ủi?”
“Nó là quỷ.” Trịnh Duẫn Hạo bình thản nói, Phác Hữu Thiên làm cảm thấy sau lưng nổi lên cơn gió lạnh, lông tơ từng cọng một đều dựng thẳng lên.
“Không phải chứ, thằng nhóc mày quá kích động rồi đấy.” Phác Hữu Thiên muốn tận lực để vẻ mặt của chính mình thoạt nhìn hài hòa một chút, thế nhưng hình như không chỉ khóe miệng mới co giật. Hắn ta biết cơ thể thuần âm của Trịnh Duẫn Hạo rất dễ gặp quỷ. Thế nhưng cái chuyện yêu đương với quỷ này, hắn ta có điểm không thể tiếp nhận.
“Mày liệt nửa người rồi sao? Miệng vẹo đi đâu rồi?” Trịnh Duẫn Hạo không cho là đúng mà châm một điếu thuốc, chậm rãi phả ra một vòng khói, để lộ một nụ cười vô cùng ấm áp, “Nó là báu vật.”
“Báu vật có rất nhiều, như thế, tốt sao?” Phác Hữu Thiên cảm thấy bản thân không thể ủng hộ, thế nhưng cũng sẽ không phản đối. Bởi vì vẻ mặt vừa nãy của Trịnh Duẫn Hạo khiến hắn ta rất hâm mộ.
“Ai biết có tốt hay không.” Trịnh Duẫn Hạo đáp lại, vẫn để nụ cười khiến Phác Hữu Thiên hâm mộ như trước, “Thế nhưng, mày cảm thấy sau này lên thiên đàng rồi, có ai còn nguyện ý đi địa ngục, hoặc quay về nơi không bằng địa ngục như xã hội không?”
“Thực sự vô giá như vậy sao?” Phác Hữu Thiên cười cười tỏ ý đã hiểu, lại lộ ra vẻ mặt đáng tiếc rồi nhún nhún vai, “Đáng tiếc là tao không thể nhìn thấy được.”
“Không nhìn thấy càng tốt, tao còn sợ mày sẽ có mưu đồ quấy rối nó.” Trịnh Duẫn Hạo ngậm điếu thuốc, lộ ra vẻ mặt đầy lưu manh.
“Thì ra mày không tin tưởng bản thân như vậy sao? Là toàn thể đều không? Hay chỉ có mặt kia?” Phác Hữu Thiên cười xấu xa, đem ‘tình yêu dở dang’ vừa nãy mà trêu chọc Duẫn Hạo.
“Mày cút đi…”
“Đúng rồi.” Phác Hữu Thiên ngắt lời Trịnh Duẫn Hạo, hiếu kỳ hỏi, “Có ảnh khi còn sống của em nó không?”
“Chỉ có ảnh khi nó tử vọng trong hồ sơ bệnh viện thôi.”
Phác Hữu Thiên đột nhiên lại cảm thấy cái cảm giác gió lạnh thổi qua lại quay về, lập tức xua xua tay nói, “Vậy quên đi.”
Không biết Kim Tuấn Tú đã bước tới sau lưng Trịnh Duẫn Hạo từ lúc nào mà hỏi, “Ảnh lúc tử vong cũng được mà!”
“Trời ạ, cậu còn đáng sợ hơn cả quỷ nữa!” Trịnh Duẫn Hạo bị hù dọa mà nhảy lên một cái, rồi quay đầu lại nhìn Kim Tuấn Tú, nhíu mày rồi kêu lên, “Bước ra cũng phải nói một tiếng chứ.”
Kim Tuấn Tú phản đối bĩu môi, “Tôi rất hiếu kỳ đó, ảnh gì cũng được hết.”
“Thực sự muốn xem?” Trịnh Duẫn Hạo đưa tay đi lấy bóp da.
“Không phải chứ!” Phác Hữu Thiên giống như đang trốn tránh ôn thần mà nhảy về phía sau, vẻ mặt phẫn nộ mà hét to, “Mày mang ảnh lúc em nó chết bên người sao?”
“Chỉ có một tấm mà thôi.”
Kim Tuấn Tú nhận lấy tấm ảnh rồi nhìn, “Rất thanh tú a, một điểm cũng không giống ảnh người chết, rất đáng yêu.”
Phác Hữu Thiên khoa trương sờ sờ cánh tay, làm động tác run rẩy nổi gai ốc, thế nhưng lại tò mò ló đầu muốn nhìn xem.
“Anh thay đổi tính cách nhanh thật đấy.” Kim Tuấn Tú đem tấm ảnh đưa cho Phác Hữu Thiên. Phác Hữu Thiên suy nghĩ một chút rồi vẫn nhận lấy, rồi lại nhận được một cái ánh nhìn đầy xem thường của Tuấn Tú sau khi vô cùng tự nhiên ung dung mà cầm lấy tấm ảnh.
“Thằng đó hơi bị rối loạn thần kinh, cậu hẳn là hiểu.”
Trịnh Duẫn Hạo đối Kim Tuấn Tú mà trêu chọc Phác Hữu Thiên, Tuấn Tú cười cười rồi xoay người đi làm việc.
“Là một đứa nhóc sao?” Phác Hữu Thiên cả kinh. Lại nhận được một ánh nhìn đầy xem thường của Trịnh Duẫn Hạo, “À, đúng rồi, mày cũng chưa từng nói rằng em nó là nữ.”
“Có chút quen mắt a, tên là gì?” Phác Hữu Thiên hỏi.
“Kim Tại Trung.”
Phác Hữu Thiên sửng sốt, thăm dò hỏi, “Có phải trước đây cậu ta tên là Hàn Tại Tuấn không?”
“Mày quên rồi?” Phác Hữu Thiên mang theo vẻ mặt không thể tin nổi, “Mày không nhớ rõ vì sao tao lại rời khỏi bệnh viện à?”
Trịnh Duẫn Hạo khẽ nhíu mày, “Chủ nhiệm năm đó khám bệnh sai.”
“Lưu Kỷ Cương ba năm trước đem vị bệnh nhân bị viêm tụy chẩn đoán thành viêm túi mật, khiến vị bệnh nhân đó tử vong. Tao nhớ rất rõ ràng vị bệnh nhân kia họ Hàn gọi Hàn Chí, ông ấy có một đứa con mười hai tuổi tên Hàn Tại Tuấn. Lúc đó nó vẫn luôn khóc lóc gọi ba.” Vẻ mặt Phác Hữu Thiên trở nên trầm trọng, giống như lại nhìn thấy đứa nhỏ khóc lóc gọi ba, bất lực mà kéo từng người qua đường lại, “Sau này tao nghe được rằng, nó đã được một gia đình họ Kim nhận nuôi, tấm ảnh này mặc dù có chút thay đổi với (tướng mạo) ba năm trước…”
Trịnh Duẫn Hạo dường như rất kinh ngạc, ngồi trước quầy bar như đang bị cố định, ngoại trừ bàn tay cầm ly rượu đang run lên. Những cục đá bên trong ly rượu va vào nhau, lung lay lung lay, giống như lý trí đang dao động.
Hắn nhớ, Trịnh Duẫn Hạo đương nhiên là nhớ!
Ba năm trước hắn và Phác Hữu Thiên hai người cùng cấp được cử đến làm việc thực tập ở bệnh viện hiện giờ. Hắn là ngoại khoa, Phác Hữu Thiên là nội khoa. Chủ nhiệm bệnh viện Lưu Kỷ Cương bây giờ lúc ấy vẫn còn là phó chủ nhiệm của nội khoa, là thầy của Phác Hữu Thiên.
Tối hôm đó khí trời rất oi bức, kỳ thực đã oi bức cả một ngày, ba tháng nóng nhất trong mùa hè khiến người ta cảm thấy vô cùng bực bội, muốn trời mưa nhưng vẫn chẳng bao giờ thấy rơi xuống một giọt. Bởi vì sắp đến giờ tan ca nên khoa của Trịnh Duẫn hạo đã không còn một bệnh nhân nào, hắn liền đến phòng khám bệnh của Phác Hữu Thiên, chờ Hữu Thiên tan ca rồi cùng nhau đi uống rượu. Thế nhưng vừa mới tan ca thì một bệnh nhân lại tới, Phác Hữu Thiên bảo ông ấy đăng kí khám gấp rồi tới phòng cấp cứu xem sao. Thế nhưng người đàn ông kia nói người ở phòng cấp cứu nhiều lắm, ông ấy còn có việc gấp, xin nhờ bác sĩ nhìn một chút. Phác Hữu Thiên nói bác sĩ đã tan ca, đi hết rồi, hắn ta là bác sĩ thực tập nên không có tư cách khám bệnh một mình cho bệnh nhân. Lúc này Lưu Kỷ Cương mang theo một thân đầy mùi rượu bước tới. Hôm nay ông ta không có ca, nói là vừa mới tham dự hôn lễ của cháu trai viện trưởng, quay về bệnh viện để lấy đồ. Ông ta rất tích cực khám bệnh cho người đàn ông kia. Kết quả chẩn đoán bệnh là viêm túi mật và viêm dạ dày. Thế nhưng Phác Hữu Thiên cảm thấy triệu chứng không quá đúng, có chút giống viêm tụy cấp tính. Thế nhưng Lưu Kỷ Cương khăng khăng giữ chẩn đoán bệnh của mình, kê đơn thuốc cho bệnh nhân.
Sau 8 giờ, nửa đêm Phác Hữu Thiên bị gọi quay về bệnh viện. Bệnh nhân kia bởi vì viêm tụy cấp tính đã tử vọng vào lúc sẩm tối.
Sáng sớm ngày thứ hai, Trịnh Duẫn Hạo cũng bị gọi vào phòng chủ nhiệm để nói chuyện. Ý tứ đơn giản chính là muốn giấu diếm sự chẩn đoán sai lầm của Lưu Kỷ Cương.
Bệnh nhân kia khi đó không có dựa theo quy định trình tự mà đăng kí khám bệnh, bằng chứng có thể chứng minh sự chẩn đoán sai lầm chỉ có thuốc mà Lưu Kỷ Cương tiện tay kê đơn khi đó. Còn có hai vị bác sĩ thực tập có mặt ngay lúc đó, Phác Hữu Thiên, Trịnh Duẫn Hạo.
Lúc đó Trịnh Duẫn Hạo chưa từng gặp Kim Tại Trung, Phác Hữu Thiên lại gặp được, bởi vì hắn bị gọi đến ngay buổi tối lúc bệnh nhân tử vong. Khi đó Kim Tại Trung đứng ở trong hành lang, mái tóc bù xù cùng với khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi, mỗi khi nhìn thấy một người đi ngang qua thì liền dùng bàn tay nhỏ bé mà kéo lại gọi ba.
Phác Hữu Thiên không thể tiếp nhận vì một sự sai lầm trong chẩn đoán mà khiến một đứa nhỏ hơn mười tuổi trở thành cô nhi, thế nhưng đối mặt với quan hệ giữa cá nhân với nhau đầy phức tạp như vậy, đối mặt với sự cố khi điều trị của rất nhiều bác sĩ đều tập mãi thành quen, thờ ơ lãnh đạm như vậy, đối mặt với xã hội dựa vào tiền tài cùng hắc ám chồng chất như vậy, hắn ta không có sức mạnh để giải oan cho đứa nhỏ này. Hắn ta lựa chọn cúi đầu, đối với những người này, đối với chuyện này, cúi đầu. Phác Hữu Thiên từ chức, rời khỏi bệnh viện, mở một quán bar hiện giờ. Hắn ta tình nguyện phóng túng ở nơi vàng thau lẫn lộn, thanh sắc đan xen.
Mà Trịnh Duẫn Hạo lựa chọn thỏa hiệp. Hắn không giống Phác Hữu Thiên, cho dù không làm việc còn có thể dựa vào tiền của ba mẹ mà mở một quán bar. Nếu như hắn rời đi, hắn sẽ lại quay về cuộc sống trước đây. Cho nên hắn thỏa hiệp. Hắn không cần phải vì một cái chết của người mình không quen biết mà bồi thường tương lai mai sau của bản thân. Đầu tiên hắn muốn cứu vớt cuộc sống của chính mình!