Phục Toa cũng xuống theo, ôm lấy cái chân khác của cô: "Chị đại! Huhuhu!"
Bạch Ngọc Câu bị ôm mạnh như vậy, chỉ cảm thấy lòng run lên, đồ ăn dự trữ chết tiệt này!
Bọn họ đang muốn mê hoặc cô!
A ~ Nhưng cô lại trúng kế ~
Cô liếm môi, trong đôi mắt khát máu kia đầy dịu dàng: "Nếu... Mi muốn gợi lên hứng thú của ta, vậy thì chúc mừng bọn mi."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Thành công rồi."
Phục Toa thấy thế thì chuẩn bị buông tay, nhưng người chị ấy ôm bỗng nói thêm: "Đừng nhúc nhích! Còn nhúc nhích nữa thì ta không đảm bảo được sẽ xảy ra chuyện gì đâu!"
Bạch Ngọc Câu cảm nhận được nhiệt độ từ hai chân truyền đến.
A!
Nhiệt độ của đồ ăn dự trữ chết tiệt này là thứ mà vua zombie lạnh băng như cô không bao giờ có được!
Dòng máu zombie chảy trong người cô nhắc nhở cô từng phút giây.
Cô muốn trở thành nữ vương!
Cô cúi đầu nhìn hai phần đồ ăn dự trữ điềm đạm đáng yêu đang run lẩy bẩy: "Thật là zombie mê người ~"
"Được rồi, quản gia, mi đưa đám người kia đi là được, hai người này... Mi cứ kệ đi."
Cô vừa dứt lời, gánh nặng trên người đám zombie như được gỡ bỏ.
Phó đội trưởng: “Grào Grào Grào!” Chạy nhanh lên.
Hai con người này cũng đáng sợ nữa!
Mà cả nhóm ẩn thân trên xe ở bên cạnh cuối cùng cũng thở phào.
Bạch Ngọc Câu nhướng mày, trong đôi mắt hiện lên vẻ vui mừng: "Phải không? Đồ ăn dự trữ? Mi có biết hậu quả khi dám lừa ta không?"
Tang Tinh đứng dậy: "Chị đại, em không lừa chị, em thật sự nhớ chị mà, hơn nữa... Hơn nữa bên cạnh chúng ta còn có đồ ăn dự trữ đang ẩn nấp nữa!"
Cậu nói rồi bắt đầu dùng dị năng tạo áp lực.
Bốn người trên xe vừa mới chuẩn bị chạy, bây giờ lại mất hết sức lực.
Hạnh Ba dùng dị năng ẩn thân càng đổ mồ hôi đầy đầu, anh ấy cắn răng cảm thấy toàn thân đau nhức.
Mãi đến khi, anh ấy không còn sức lực để chống đỡ vận chuyển dị năng nữa.
Lúc này một chiếc xe xuất hiện trước mắt Bạch Ngọc Câu.
"Không tệ." Bạch Ngọc Câu tán thưởng vỗ đầu Tang Tinh: "Hóa ra mi ra ngoài tìm đồ ăn dự trữ mới cho ta."
Cô đã nói mà, sao đồ ăn dự trữ của cô lại một mình chạy trốn được, chắc chắn là có hiểu lầm rồi!
Hiện tại hiểu lầm đã được xóa bỏ, cô đỡ Tang Tinh đứng dậy: "Từ nay về sau không được rời khỏi ta nửa bước! Nếu ta không thấy mi, ta sẽ cắt đứt chân mi!"
Tang Tinh gật đầu: "Ừ! Chị đại! Em tuyệt đối sẽ không rời khỏi chị!"
Phục Toa chớp mắt: "Chị đại!"
"Con nhóc không nghe lời mi muốn nói gì hả?" Bạch Ngọc Câu lạnh lùng nhìn chị ấy, đừng tưởng cả người chị ấy tỏa ra mùi đồ ăn ngon là có thể dễ dàng được cô tha thứ.
Không đời nào!
Đồ ăn dự trữ lén chạy trốn phải chịu trừng phạt!
Phục Toa: "..."
"Chị đại, ừm... thật ra, thật ra..." Phục Toa không nghĩ ra được cớ gì.
Đột nhiên chị ấy nhanh trí: "Thật ra chị muốn xem thử em có thể tìm được chị không, hic hic hic ~"
Bạch Ngọc Câu hít sâu một hơi: "Mi thành công rồi, đồ ăn dự trữ, vẻ yếu đuối của ta chỉ lộ ra trước mặt mi."
Bốn người trên xe: Cmn mấy người có thể đừng tâm sự nữa được không, còn tâm sự nữa chúng tôi sẽ chết đấy!
Cô đỡ Phục Toa đứng dậy: "Nghe đây! Bọn mi không được rời khỏi tầm mắt ta một giây nào!"
"Làm đồ ăn dự trữ của riêng ta, ta không cho phép các zombie khác nhìn bọn mi!"
Bạch Ngọc Câu vừa nói vừa quay đầu nhìn thoáng qua đám zombie kia, đám zombie vội cúi đầu.
Cần cổ cúi quá nhanh quá thấp còn phát ra tiếng răng rắc.
"Tốt lắm!" Bạch Ngọc Câu nhìn đám zombie: "Bọn mi phải nhớ cho rõ, bọn họ là đồ ăn dự trữ của vua!"
"Bọn mi không được thèm thuồng!"
Zombie sắp cúi gãy cổ: "Grào!"
"Được rồi, bọn mi đưa một ít zombie đến mang bốn đồ ăn dữ trữ này đi đi, bảo quản cẩn thận, không được ăn vụng!" Bạch Ngọc Câu dặn dò.
Cô vừa dứt lời, đám zombie nghe lời chạy tới.
Mấy ngàn zombie vây quanh chiếc xe.
Trong đó, con zombie vốn định bỏ chạy nhưng bị Bạch Ngọc Câu phát hiện chỉ đành ngoan ngoãn theo đám zombie gầm lên: "Grào grào grào!"
Mi có đáng yêu cũng không muốn đợi ở đó đâu.
Zombie ở bên: "Grào!" Đúng vậy, con người kia với đồ ăn của cô ta đều đáng sợ, ta không muốn đợi ở đây.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bọn nó mở cửa xe, kéo bốn đồ ăn dự trữ ra ngoài, còn phải cẩn thận không được cào xé đồ ăn dự trữ.
Nếu không, con người khủng khiếp đó chắc chắn sẽ biến chúng thành zombie đóng hộp! QAQ!
Vì vậy đám người Hạnh Ba đã bị hàng ngàn zombie khiêng lên, rề rà đi tìm nơi giam giữ đồ ăn dự trữ.
Đám người Hạnh Ba bị zombie khiêng mà lạnh run, cứu với!
"Chờ đã! Mấy con zombie ở lại!" Một số zombie chạy chậm bị Bạch Ngọc Câu giữ lại.
"Bọn mi! Theo ta đi mời thầy cô! Không có thầy cô dạy dỗ, bọn mi sẽ không có quy củ!"
Bọn họ đến tòa nhà của giảng viên, nơi đó có vài giảng viên zombie lang thang.
Bạch Ngọc Câu giữ bọn nó lại: "Bọn mi đều là zombie có văn hóa! Rất tốt!"
Zombie bị ép phải tiếp nhận: "Grào!"
"Nhỏ tiếng thôi, đừng dọa đến các thầy cô khác." Cô căn dặn, vừa liếc nhìn thấy đồ ăn dự trữ không rời khỏi mình: "Theo sát ta."
Tang Tinh, Phục Toa: "Ừm!"
Ba người và một đám zombie đi lại trong tòa nhà của giảng viên, không phát ra tiếng bước chân, đám zombie cũng yên lặng không gầm rú.
Bạch Ngọc Câu đi tới trước một cánh cửa, lễ phép gõ: "Giáo sư!"
Người đàn ông đeo kính trong phòng nghe thấy tiếng gõ cửa và một giọng nữ thì dè dặt đi tới cửa.
Người đàn ông này tên là Ngư Hưng Học, là phó giáo sư khoa tiếng Trung của trường này.
Thường ngày ông ta thích dùng ít thủ đoạn để ép buộc hoặc quấy rối nữ sinh.
Chỉ là những sinh viên kia đều ngại mặt mũi và nhược điểm trong tay ông ta nên không ai dám đi tố cáo ông ta.
Ông ta vốn định ra tay với một nữ sinh, nhưng không ngờ nạn zombie lại bùng phát.
Ngư Hưng Học trốn trong phòng đã lâu, gần như quên mất cảm giác chạm vào phụ nữ là như thế nào rồi.
Bây giờ nghe bên ngoài có nữ sinh đang gọi ông ta, ông ta đương nhiên muốn đi xem một cái.
Ông ta mở mắt mèo nhìn thoáng qua phía bên ngoài, chỉ thấy ba người đứng bên ngoài.
Thiếu nữ tóc trắng, thiếu niên tóc hồng còn có một người trông có lẽ là chị gái bọn họ.
Vẻ ngoài của hai cô gái cũng không tệ, tên tóc hồng cũng được, loại học sinh nhuộm tóc này trông cũng chẳng phải tốt lành gì.
Vừa hay để ông ta giáo dục một chút.
Trên mặt Ngư Hưng Học nở nụ cười tà ác, ông ta liếm môi, cẩn thận đánh giá ba người này.
Mãi đến khi ông ta xác định trên người ba người họ không có vết thương mới mở cửa ra.
"Két!"
Ông ta nói với ba người: "Mau vào đi."
Ngư Hưng Học ra vẻ người thầy tốt, cho dù là ai cũng sẽ bị lừa.
Ngay lúc ông ta cho rằng mình sắp được như ý nguyện thì ở hai bên bỗng có mấy con zombie lảo đảo lắc lư đi ra.
"Grào!"
Bạch Ngọc Câu nói với bọn nó: "Mau gọi thầy đi!"
Zombie: "Grào grào!"
Ông ta muốn đóng cửa, nhưng thiếu nữ tóc trắng đã đưa tay chặn cửa ông ta lại.
Sức cô rất lớn, trong phút chốc Ngư Hưng Học không thể nào chống cự lại được.
"Thầy! Thầy đừng sợ, chúng ta đều là zombie tốt, không cắn người!"
Ngư Hưng Học hoảng sợ không ngừng vuốt ve trái tim đang đập nhanh của mình, ông ta vươn tay run rẩy chỉ vào Bạch Ngọc Câu: "Cô… Cô cô cô..."
Cô cũng là zombie sao?
Bạch Ngọc Câu quay về phía zombie: "Thấy chưa! Thầy biết sắp dạy chúng ta đã vui đến mức không nói nên lời!"
"Bọn mi phải học tập thật giỏi, ngày ngày tiến về phía trước! Vậy mới không phụ lòng khổ tâm của thầy cô, biết chưa?"
Zombie: "Grào!"
Ngư Hưng Học trợn mắt té xỉu trên mặt đất, trước khi ngất đi, ông ta còn nghĩ mình sẽ không bao giờ mở cửa cho tóc trắng nữa.
"Ây da! Thầy vui đến ngất xỉu rồi!" Bạch Ngọc Câu kinh ngạc nhìn giáo sư ngã trên mặt đất.
Cô quay đầu nhìn đám zombie: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Zombie: "Grào grào grào?" Ăn tươi?
"Ngu ngốc!" Bạch Ngọc Câu tức giận nói: "Mau ôm thầy đến lớp đi! Vậy thì vừa tỉnh lại ông ấy sẽ có thể vô cùng vui vẻ dạy bọn mi học!"
"Bọn mi phải học cách suy nghĩ vấn đề từ góc độ của ông ấy, biết chưa?"
"Bọn mi xem ta làm rất tốt này, đợi lát nữa thầy tỉnh lại chắc chắn sẽ vui lắm đấy!"