Tiêu Rồi! Ký Chủ Lại Không Bình Thường!

Chương 23



Đại học M là trường đại học đứng đầu ở thành phố M, sinh viên ở đây đều thuộc dạng thiên tài số một số hai.

Vô số sinh viên trong trường đều đang làm bài thi một cách cẩn thận, đây là kỳ thi tuyển sinh quan trọng nhất đối với họ.

“Reng reng reng…”

Kỳ thi bắt đầu.

“Không được thì thầm với nhau!” Triều Tiểu Trân bắt đầu phát bài thi.

Cô ấy lần lượt đưa bài thi tới tay từng con zombie, lại dùng khăn tay cẩn thận nhặt nhãn cầu của một trong số con zombie đó rồi nhét lại vào mắt của nó.

Dù thế nào cũng không thể để học sinh chịu khổ!

Dù cô ấy có sợ hãi đi nữa thì cũng phải có trách nhiệm với mỗi học sinh!

“Nhớ lần sau cất tròng mắt của mình cẩn thận, phải nghiêm túc khi làm bài thi! Hôm nay các em quên tròng mắt! Có thể ngày mai sẽ quên mang não!”

“Em không mang não thì có được vào phòng thi không?”

“Không!”

Triều Tiểu Trân nghiêm túc nói: “Lần này bỏ qua, lần sau còn xảy ra chuyện thế này nữa thì mấy đứa xem cô có cho mấy đứa vào phòng thi hay không!”

Đám zombie cầm bút, nghiêng đầu nhìn tờ giấy thi trước mặt.

“Grào!”

“Không được nói chuyện!” Triều Tiểu Trân ngăn chúng lại.

Đây là kỳ thi! Là kỳ thi nghiêm túc nhất! Zombie nào cũng phải nghiêm túc!

Bạch Ngọc Câu và nhóm lương thực dự trữ của cô ở một phòng thi khác, giám thị của bọn họ là hiệu trưởng.

Cô nhìn bài thi trước mặt.

1+1=

Bính âm của zombie là gì?

Nếu trước mặt bạn có một con người và một cái đùi gà, bạn nên ăn cái nào

“Ha!” Bạch Ngọc Câu cười lạnh một tiếng.

Cái này quá đơn giản với cô!

Cô xòe ngón tay bắt đầu đếm xem 1 cộng 1 bằng mấy, còn việc ăn cái gì đó hả, đương nhiên là không ăn gì hết rồi.

Là một vua zombie có trình độ học vấn cao, cô chỉ ăn thịt những con người chất lượng cao, giống như nguồn lương thực dự trữ của cô vậy.

Mà đám Hồng Sào cũng nhìn bài thi trước mặt

Chủ nghĩa Mác cho rằng thực chất đời sống xã hội là…

Giả sử phương trình… Xác định, thì tại điểm… Chỗ… Tương đương

Đám lương thực dự trữ: “?!!”

Sau một ngày thi cử, đám Cát Tình cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi: “Những câu hỏi này khó quá, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng ngay cả tận thế đến chúng ta còn phải làm bài thi.”

Vẻ mặt Hạnh Ba sa sút, hai mắt vô hồn: “Tôi muốn chạy trốn, nhưng không trốn được…”

“Anh nghĩ mình trốn thoát được à?” Bạch Ngọc Câu hếch cằm kiêu ngạo: “Hay là mấy người đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, thu lại những chiêu trò nhỏ nhặt của mấy người đi!”

Hạnh Ba: “…”

“Mấy người vẫn phải cố gắng học tập hơn, dáng vẻ như thế mới làm cho hương vị càng tươi ngon hơn.” Cô liếm môi: “Biết chưa hả? Tôi thích trên người mọi người ngập tràn hương vị tri thức!”

Tang Tinh nghe xong thì nghiêm túc gật đầu: “Lão đại, nếu em thi được 0 điểm thì chị còn yêu em không?”

Bạch Ngọc Câu thở dài một hơi, đôi mắt lạnh băng có thêm sự ấm áp: “Tên nhóc lương thực dự trữ đáng ghét này, tôi phải làm gì với cậu đây?”

Nói xong cô lấy một trăm bài thi từ không gian ra “Nghe đây! Không làm xong một trăm bài thi này thì không được phép về nhà!”

Tang Tinh: “QAQ”

Mấy người Phục Toa nhìn thấy bộ dạng xui xẻo của Tang Tinh thì không nhịn được bật cười thành tiếng, trong đó âm thanh của Hồng Sào to nhất.

Cho mi nịnh nọt nè!

“Tôi cũng không thể bên nặng bên nhẹ được, có đám một, hai, ba… sáu lương thực dự trữ mấy người không phải lỗi của tôi. Đây là sai lầm mỗi vua zombie đều mắc phải!”

Cô lại lấy thêm 500 bài thi khác từ trong không gian ra: “Tất cả mọi người đều có! Tôi sẽ không để đồ ăn dự trữ của mình phải tranh giành tình cảm với nhau!!”

Hồng Sào: “!!!” Hức hức…

Trong văn phòng.

“Mẹ nó, bài thi của đám zombie đều viết nguệch ngoạc, cứ thế này chúng ta còn phải nghe con ả kia nói sao?” Ngư Hưng Học tức giận nói.

Hôm nay ông ta tiểu ướt vài cái quần, dù cho người phụ nữ kia cho ông ta đồ ăn thì ông ta vẫn cảm thấy cực kỳ nhục nhã.

“Nghiêm túc chữa bài đi, giờ chúng ta còn làm gì được nữa.” Một giáo viên hệ Phật đã nằm yên: “Ở đây có ăn có uống, tuy các zombie rất đáng sợ nhưng chỉ cần chúng không ăn thịt người thì tất cả đều ổn thôi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Triều Tiểu Trân nghiêm túc chữa bài thi: “Mọi người sai hết rồi, phải cho chúng học bù.”

“Đừng có đùa chứ? Mấy người có bị bệnh không thế? Mấy người định ở đây cả đời à?” Ngư Hưng Học xốc bài thi lên.

Tuy nói ông ta rất sợ người tóc trắng và cả đàn zombie nhưng ông ta có thể trốn thoát nếu kéo thêm vài người đệm lưng nữa.

Đáng giận! Sao ông ta không có dị năng chứ.

Nếu ông ta có dị năng thì sao phải ở đây tức giận làm gì?

“A! Là bài thi của Tiểu Bạch!” Triều Tiểu Trân đang chữa bài thi thì phát hiện một đám chữ loạn xạ.

Cô ấy ngây ngốc nhìn bài thi: “Làm tốt quá!”

Cả đống giáo viên cũng chen sang. Họ nhìn bài thi này, mặc dù chữ viết bên trên chẳng ra gì.

Nhưng so với các giấy thi lộn xộn hoặc để trống khác.

Đây chính là bài thi thần thánh!

Ít nhất thái độ của cô nghiêm túc nhất!

“Lần này chắc chắn cô ấy đứng đầu lớp rồi.” Một giáo viên trong đó lắc đầu rồi lôi đám bài thi của bọn Hồng Sào ra.

“Vớ vẩn! Ngay cả công thức Euler là gì cũng không biết!”

Rất nhanh đã chữa xong bài thi.

Hệ thống thành tựu trong đầu Bạch Ngọc Cân nhanh chóng phân phát phần thưởng cho cô.

[Hào quang đứng đầu lớp.]

Chỉ cần đeo hào quang này, mọi người sẽ nghĩ bạn là một học sinh cực kỳ giỏi giang!

Bạch Ngọc Câu không có hứng thú với cái này

Cô!

Tự cô đã là học sinh giỏi! Cô không cần sự giúp đỡ từ bên ngoài này!

Hệ thống Thành Tựu: “Ký chủ, tôi đi đây, tạm biệt!”

Bạch Ngọc Câu yên lặng gật đầu: “Quản gia, cho nó 100 vạn để nó an hưởng tuổi già đi.”

Với những cấp dưới làm việc hết lòng vì cô thế này, cô sẽ không đối xử tệ bạc với chúng

Hệ thống Tu Tiên: “…”

Nó yên lặng rút ra một cái hệ thống khác từ chỗ hệ thống ngủ say.

Một quả cầu ánh sáng nhỏ hưng phấn chào cả đám hệ thống: “Xin chào! Xin chào mọi người! Tôi là hệ thống Làm Ruộng!”

“Sao rồi, ký chủ hiện tại của chúng ta đã tìm được nơi an toàn chưa??”

Hệ thống Mỹ Thực: “An toàn! Ngày nào ký chủ của chúng ta cũng trải qua cuộc sống hô mưa gọi gió!”

Hệ thống Đánh Dấu: “Đúng vậy! Mỗi ngày ký chủ của chúng ta đều rất vui vẻ.”

Hệ thống Làm Ruộng: “Thật hả? Vậy thì tuyệt quá!”

Hệ thống Tu Tiên: “Mi không nhìn thấy hình ảnh của ký chủ à?”

Hệ thống Làm Ruộng: “Ui… Lúc trước đánh nhau với các hệ thống nên ta bị hỏng mắt rồi, nhưng chắc chắn sẽ nhanh chóng bình phục thôi!”

Hệ thống Tu Tiên: Mặc niệm.

Hệ thống Làm Ruộng: “Vậy ta sẽ tuyên bố nhiệm vụ! Hiện giờ ký chủ rất an toàn là tốt rồi.”

“Xin mời ký chủ dọn sạch một mẫu đất, hạt giống và dụng cụ cuốc đã được phát đến không gian của ký chủ, mời kiểm tra và nhận.”

Nó hân hoan chờ đợi ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, đoán chừng ký chủ có một hệ thống như nó sẽ rất vui vẻ đây.

Suy cho cùng việc trồng trọt cũng rất quan trọng ở mạt thế!

Hơn nữa thực phẩm được trồng trên cánh đồng của nó sẽ không bị nhiễm virus zombie!

Bạch Ngọc Câu lấy đồ hệ thống phát cho cô từ không gian ra. Thấy chúng, đôi mắt cô sáng ngời.

A! Trồng trọt!

Sao cô không nghĩ tới nhỉ!

Vẫn có thể trồng được đồ ăn! Chỉ cần cô bỏ đồ ăn xuống đất thì đồ ăn sẽ ngày càng phát triển nhiều hơn!

“Thật tuyệt khi có mi!” Cô hào phóng khen ngợi hệ thống Làm Ruộng.

Hệ thống Làm Ruộng tỏa sáng: “Chỉ cần ký chủ vui vẻ là được!”

Hì hì! Nó biết nó là một hệ thống thiết yếu cho mọi ký chủ sống trong mạt thế.

“Ha ha! Chúng ta đi trồng trọt đi!” Bạch Ngọc Câu đưa cuốc chia cho đám đàn em zombie đang chờ cô.

Các zombie vác cuốc với đôi mắt đờ đẫn.

Vẫn là đội trưởng nghiêng đầu: “Grào!”

Mấy con zombie nghe được mệnh lệnh của nó lập tức tiến về nơi chúng cất giữ đồ ăn.

Hệ thống Làm Ruộng: “Sao lại có tiếng zombie thế! Ký chủ có khỏe không?”

Hệ thống Tu Tiên: “Mi đừng lo lắng, ký chủ… Đang trong căn cứ, các zombie kêu bên ngoài.”

Hệ thống Làm Ruộng: “Có căn cứ rồi ư? Vậy tốt quá!”

Nó nghĩ chẳng bao lâu nữa con người sẽ được ăn cơm thơm và sống cuộc sống hạnh phúc mà không sợ hãi zombie!

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

————

Ngư Hưng Học lén lút cầm một con dao làm bếp đi ra ngoài.

Ông ta không muốn ở đây dạy học cho đám zombie này, đây là sự nhục nhã với ông ta.

Ông ta muốn ra ngoài, trong trường học có nhiều zombie như vậy thì chắc chắn bên ngoài trường học sẽ an toàn.

Chỉ cần ông ta tùy tiện tìm một căn phòng nào đó trốn đi, tới lúc đó chắc chắn họ sẽ không bắt được ông ta!

Ông ta không bao giờ muốn đối mặt với những zombie đáng sợ nữa.

Ngư Hưng Học lên kế hoạch cho tuyến đường chạy trốn, đám zombie này đều hoạt động ở sân thể dục, nhất định chúng sẽ không đi vào rừng cây nhỏ.

Chỉ cần ông ta trốn đi từ phía đó, sau này thứ đón chào ông ta sẽ là cuộc sống hạnh phúc!

Ông ta đi từng bước tiến vào rừng cây nhỏ, đúng là nơi này không có zombie!

Đám quái vật có đủ màu tóc sặc sỡ đó cũng không có ở đây!

Ngư Hưng Học tiếp tục đi về phía trước cho tới khi nghe thấy tiếng lấp đất.

“Hả?” Sao lại có người đào đất ở đây?

Ông ta lặng lẽ bước tới nhìn, chỉ thấy trên một mảnh đất trống có vài người bị chôn vùi trong đất chỉ để lộ ra một nửa cơ thể ở bên ngoài.

Tất cả những người đó đều cúi gục đầu xuống, xung quanh có rất nhiều zombie đang đào hố..

Ngư Hưng Học mở to hai mắt nhìn, trái tim đập bình bịch.

Cái này… Cái này là đang làm gì thế? Định chôn sống tất cả những người này à?

Ông ta nuốt một ngụm nước miếng rồi muốn chạy, không ngờ nhỏ tóc trắng kia lại nhìn thấy ông ta.

“Thầy giáo! Tốt quá! Nhất định thầy tới đây giúp trồng trọt đúng cách rồi!” Bạch Ngọc Câu hưng phấn chạy tới.

“Ánh mắt đầu tiên tôi nhìn thấy thầy đã biết thầy nhất định là một giáo viên tốt tận tâm với học sinh. Giờ tan lớp rồi còn tới đây giúp đỡ học sinh!”

Bạch Ngọc Câu thầm cảm động!

Giáo viên thế này! Đáng ngưỡng mộ!

“Trồng trọt?”

“Đúng vậy đúng vậy, chỉ cần gieo hạt giống vào đất là có thể mọc lên rất nhiều lương thực!”

Ngư Hưng Học nghe được lời này của cô sợ tới mức hai chân run lên.

Đám bị chôn dưới đất kia là hạt giống? Thế ông ta là gì! Thức ăn có thể ăn luôn à?

Hai chân ông ta vừa đạp xuống đã ngất đi.

“Grào?” Đội trưởng nhìn thấy đồ ăn này, nghiêng đầu.

Đây cũng là người cần trồng xuống à?

“Bậy nào! Đây là thầy giáo, chúng ta phải kính trọng thầy giáo. Nhất định thầy tới nơi này để xem đám các ngươi có trồng trọt tốt hay không.”

“Thầy rất vui sau khi nghe tin chúng ta học cách trồng trọt!”

“Haiz, thầy luôn không chịu nổi những bất ngờ nho nhỏ như thế này.”

Bạch Ngọc Câu khẽ lắc đầu: “Cứ để ông ấy ở chỗ này đi. Ta nghĩ ông ấy sẽ rất vui khi mở mắt ra là nhìn thấy nhiều đồ ăn như vậy!”

“Grào!” Vâng!

Đội trưởng xỏ giày cao gót đi loạng choạng tới: “Grào Grào Grào!”

Đám zombie càng cố gắng hơn.

Đặng Khắc mơ mơ màng màng trong mộng như thể mình bị trói chặt bằng một cái chăn.

Anh ta mở mắt và cố gắng giãy giụa khỏi chăn thì thấy một gáo phân hất thẳng vào người mình.

Anh ta nhanh chóng dùng tay chặn lại nhưng vẫn không thể chặn được đống nước phân ập vào trước mặt.

“Grào Grào Grào!”

Lão đại nói đúng, sau khi tưới phân xong đồ ăn đều bừng bừng sức sống!

Zombie khác thấy đồ ăn này hưng phấn như vậy, chúng cũng lập tức lấy nước phân tưới lên mặt thức ăn khác.

Đặng Khắc nhìn zombie trước mặt, lập tức không khống chế được mà chọc chọc nó lần nữa: “Zom… bie…”

Bạch Ngọc Câu đi tới nhìn đám thức ăn vừa mới tưới phân, “Phát triển tốt ghê! Ta nghĩ nó sẽ nhanh chóng lớn lên thôi!”

Hệ thống Làm Ruộng nghe thấy lời cô nói thì hỏi: “Thật hả? Nhanh thế đã lớn rồi ư?”

Bạch Ngọc Câu gật đầu thật mạnh mẽ: “Chúng sắp lớn rồi! Hạt giống rất năng động luôn!”

Dưới sự lãnh đạo của vua zombie cô, nhất định các zombie sẽ học được cách tự làm ra cơm no áo ấm!

Hệ thống Làm Ruộng rất vui mừng, có vẻ như hạt giống của nó tốt thật, hoặc có thể đất sau khi đột biến càng thúc đẩy hạt giống của nó phát triển hơn.

Trong lòng nó tràn ngập nụ cười hạnh phúc, tốt quá!

Loài người được cứu rồi!

Hệ thống Tu Tiên: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.