Mí mắt Băng Nhi càng ngày càng nặng, trong ánh sáng mờ nhạt mà nhu hòa, liền nhìn thấy Lạc Ngọc Ly không nhanh không chậm cởi ra kiện xam y màu trắng trong cùng, đứng thẳng trước tấm bình phong, ba ngàn sợi tóc đen xõa ra hỗn độn mang theo hơi thở gợi cảm. Vạt áo trước ngực mở ra một nửa, lộ ra da thịt như ngọc, còn có xương quai xanh tinh xảo. Giọt nước giữa tóc theo làn tóc như tơ lụa của hắn một đường chảy xuống gáy, chậm rãi lăn đến trước ngực.
Nhìn thấy cảnh trí như vậy, khuôn mặt trắng như tuyết của Băng Nhi lập tức nhiễm lên một màu ửng đỏ mê người, xấu hổ chợt lóe lên, ngượng ngùng khi nhìn thấy sắc đẹp kiều diễm như vậy.
Cùng lúc đó, tốc độ nhịp tim Băng Nhi đã vượt qua gánh vác, bởi vì…… Thật sự là rất đẹp.
Nhưng nàng đã bất chấp ngượng ngùng, gượng chống tinh thần, ánh mắt xâm nhập nhìn thẳng vào trước ngực Lạc Ngọc Ly. Nào ngờ Lạc Ngọc Ly lại xoay người đưa lưng về phía nàng mà cởi y phục.
Ánh nến buộc vòng quanh đường cong hoàn mỹ của lưng Lạc Ngọc Ly, khi tay hắn cởi bỏ thắt lưng bên hông…… Băng Nhi đã không cách nào mở mắt ra được nữa, một trận choáng váng ập tới, nhất thời hôn trầm ngủ mất.
Trong không gian mờ tối, ánh nến trong phòng hắc ra ngoài khe cửa, đêm nay ấm mà không nóng.
Sau khi tắm rửa xong, Lạc Ngọc Ly một thân y phục mở nửa vạt áo, cũng không cảm thấy một chút mát mẻ.
Hắn nhíu nhíu mày, cũng không nhận thấy mạch tượng bản thân khác thường, chỉ là rất kỳ quái.
Nghĩ đến ngày mai hắn còn rất nhiều việc phải làm, lại nghĩ đến thiếu nữ làm việc không cẩn thận bên cạnh, con ngươi nam tử dần dần càng thêm thâm trầm.
Lúc hắn trầm tư trầm tư buông xuống lông mày và lông mi, từ từ bước đến bên giường, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại, phát hiện trong đệm chăn trên giường có giấu một người.
Lạc Ngọc Ly nhíu mày, vươn tay rút một thanh trường kiếm từ bên người ra.
Ánh nến lóe lên, chiếu rọi đến dung nhan tuấn mỹ như băng tuyết của Lạc Ngọc Ly. Hắn chậm rãi kéo chăn ra, không ngờ đúng là có một nữ tử nằm bên trong, người đã sớm say sưa đi vào giấc ngủ. Khuôn mặt mê hoặc, khẽ nhếch môi, mái tóc mềm mại tản ra mùi hương thơm ngát, lông mi nồng đậm, bộ dáng vô cùng đáng yêu động lòng người, chỉ tiếc tư thế ngủ rất không tao nhã.
Ánh mắt Lạc Ngọc Ly quét qua bốn phía, không ngờ Băng Nhi lại đụng trúng cơ quan trên giường của hắn, may mắn hắn chỉ bỏ vào mê dược vô sắc vô vị.
Ánh mắt chợt lóe, Lạc Ngọc Ly thu hồi bảo kiếm, nhẹ nhàng vỗ vỗ trên mặt nữ tử “Băng Nhi?”
"Buồn ngủ quá!" Thiếu nữ hừ hừ, chân mày nhíu lại, lại chuyển người, áo khoát đơn giản bên ngoài đã chảy xuống phân nửa, lộ ra một góc yếm trắng tuyết. Đại khái cảm thấy lạnh, nháy mắt Băng Nhi dứt khoát vươn đôi tay ngọc ra, ôm lấy cổ Lạc Ngọc Ly, gần như cả người đều chui vào trong ngực hắn.
Một mùi thơm cơ thể thanh nhã xông vào mũi, đối mặt với thiếu nữ thình lình nhào vào lòng, Lạc Ngọc Ly nhất thời có chút không thích ứng.
Hắn ngưng mắt nhìn hàng lông mi thon dài vểnh lên của nàng, cánh môi mỹ lệ như có như không đụng chạm vào ngực hắn, ánh mắt không khỏi sâu thẩm. Từ trước đến nay định lực bản thân rất cao, nhưng hôm nay cả người cảm giác khô nóng làm cho Lạc Ngọc Ly cảm thấy khó hiểu bất an, vội vươn tay ra buộc lại quần áo cho nàng. Nhưng khi tay hắn vừa chạm vào trước ngực Băng Nhi, vậy mà lại liên tục làm lỗi, buộc lại ba lần mới buộc xong.
Lạc Ngọc Ly cúi đầu, lọn tóc trên trán lay động hai bên gò má của thiếu nữ, mồ hôi tinh tế đọng trên chóp mũi của nàng, hai gò má trắng nõn cũng hơi ửng đỏ, đôi môi đỏ mọng của Băng Nhi khẽ mở, lẩm bẩm nói: “Nóng quá, nước……”
Lạc Ngọc Ly muốn đứng dậy thay nàng lấy nước, lại bị nàng ôm chặt lấy.
"Nóng, không cho đi!" Băng Nhi nỉ non, nhanh chóng ôm chặt Lạc Ngọc Ly, trên người lập tức truyền đến mùi hương thơm ngát đặc hữu của nàng.
Hiện tại Băng Nhi không hề có ý thức, chỉ cảm thấy thân thể khô nóng, đôi môi đỏ bừng khẽ mở, khó có thể kiềm chế tự động phát ra tiếng rên rỉ mê người, phảng phất vang lên vô cùng xinh đẹp. Bỗng nhiên nàng ngẩng đầu đụng phải hầu kết của Lạc Ngọc Ly, đầu lưỡi vươn ra liếm lấy giọt nước trên gáy hắn, như có như không trêu chọc, làm cho Lạc Ngọc Ly như bị điện giật tê dại. Đúng là thiếu nữ mười lăm thoáng qua nét quyến rũ làm cho người ta mê say.
Trong đầu Lạc Ngọc Ly “ong” một tiếng, máu toàn thân nháy mắt chảy thẳng lên đỉnh đầu.
Hơi thở Lạc Ngọc Ly thoáng bất ổn, cả người một trận lửa nóng.
Không nghĩ hai mươi mấy năm qua quạnh quẽ một thân một mình, vậy mà lại bị một thiếu nữ thần trí kông rõ làm ra hành động thân mật như thế
Thật là đáng chết! Lạc Ngọc Ly nhanh chóng phục hồi tinh thần, vội vàng đẩy thiếu nữ bên cạnh ra, tiếp theo lấy một viên đan dược trong lọ thuốc, nhanh nhẹn bỏ vào miệng Băng Nhi. Đan dược này chính là Thanh Tâm Đan thế gian hiếm có, là linh dược người gian hồ phòng ngừa bị tẩu hỏa nhập ma. Nếu như biết đan dược này lại đại tài tiểu dụng, dùng vào việc thế này, người luyện đan nhất định sẽ nôn máu ba thước.
Sau đó, Lạc Ngọc Ly lại lấy ra một viên đan dược cho vào trong miệng Băng Nhi.
Tiếc rằng Băng Nhi há miệng thở dốc, lại ngậm ngón tay hắn không tha, đầu lưỡi hồng nhạt nhẹ nhàng liếm liếm ngón tay hắn.
"Băng Nhi, tỉnh!" Lạc Ngọc Ly hút một miệng lãnh khí, hơi hơi dùng sức gõ gõ đầu nàng.
Đầu Băng Nhi bị đau không khỏi mơ màng mở mắt ra. Ánh mắt đình trệ một chút, lại mị nhãn như tơ, sau một hồi, ánh mắt mới xoay chuyển một vòng.
Dưới ánh trăng, lại nhìn thấy khuôn mặt như ngọc của Lạc Ngọc Ly, con ngươi băng lãnh đang nhìn nàng.
Con ngươi đen nhánh của Băng Nhi xoay chuyển, chợt phát hiện ra y phục bản thân không chỉnh tề, mà đại ca cũng để lộ nửa ngực, hai người còn nửa nằm nửa ngồi trên giường, này này……. Đây là tình huống gì?
Băng Nhi lập tức giật mình nói: “Ca…… Sao huynh lại ở trong này?”
"Những lời này ta cũng muốn hỏi muội?” Hai tròng mắt lạnh thấu xương của Lạc Ngọc Ly xẹt qua một tia sáng.
Cái gì? Con ngươi Băng Nhi xoay xoay, đầu có chút nặng nề. Sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, nhớ tới việc bản thân cần phải làm, thật sự là xuất sư bất lợi!
Giờ phút này, lồng ngực Lạc Ngọc Ly đã hoàn toàn phơi bày trước mắt nàng, làm nàng thập phần vui sướng. Thật sự là Tái ông mất ngựa mới biết phúc.
Lạc Ngọc Ly cúi đầu, thấy ánh mắt thiếu nữ nhẹ nhàng nhìn chằm chằm vào ngực hắn, không khỏi nhíu mày, từ trên giường đứng dậy, ăn mặc chỉnh tề.
Lại chớp mắt một cái, hắn đã đặt nàng vào đến giữa giường, đắp chăn, sau đó xoay người ra ngoài.
Băng Nhi đắp chăn còn chưa phủ khỏi hẳn mông, trong lòng không biết vì sao lại quýnh lên: “Ca, huynh đi đâu vậy?”
"Đi thư viện xem sách một chút.” Trong ánh sáng mờ tối, Lạc Ngọc Ly đưa lưng về phía nàng, tay áo dài rộng rãi, chỉ mang một cái thắt lưng đơn giản, một đầu tóc dài đen nhánh phân tán sau lưng, mang theo vài phần tiêu sái. Lạc Ngọc Ly vươn tay sờ sờ chỗ Băng Nhi vừa hôn qua, trong con ngươi tối đen thoáng qua tia sáng lộng lẫy lóng lánh.
Băng Nhi nghiêng đầu hỏi: “Ca, vậy khi nào huynh trở lại?”
"Tối nay ta không trở lại! Muội tốt nhất ngủ đi."
"Ca, hiện tại ta không ngủ được." Băng Nhi đã từ trên giường nhảy xuống.
"Không ngủ được thì lấy Hám Long Kinh ra xem!" Lạc Ngọc Ly dừng một chút, bỗng nhiên ngoái đầu nhìn thoáng qua Băng Nhi, lạnh lùng nói: “Lần sau không được một mình tiến vào phòng ngủ của ta! Bằng không phải đi úp mặt vào tường sám hối.”
"Ta biết rồi." Băng Nhi rũ đầu xuống, tự biết đuối lý.
"Ừ, ta đi!"
"Ca, bên ngoài giống như muốn mưa, đừng quên cầm theo dù!” Băng Nhi lấy một cái dù từ sau cửa ra.
"Không cần!" Lạc Ngọc Ly xoay người phất tya áo, bóng lưng thon dài cao ngất nhập vào bóng đêm trầm ám.
Lúc Băng Nhi đi đến phía trước cửa sổ nhiôn ra xa, bóng lưng Lạc Ngọc Ly đã triệt để biến mất.
"Aiz! Mỗi lần đều là như vậy! Đi thật mau!" Ánh mắt Băng Nhi chợt lóe, trong mắt trầm tư, khuôn mặt hơn ba phần ngưng trọng, thiếu ba phần hồn nhiên, mang theo một loại bình tĩnh vượt quá tuổi. Hiện tại nàng đã xác định Lạc Ngọc Ly không có quan hệ huyết thống với mình, đối với thân phận Lạc Ngọc Ly càng hoài nghi.
Nháy mắt, Băng Nhi không tiếng động đuổi theo, thân hình nhảy lên, vậy mà lại nhảy đến phía trên tường cao.
Ánh mắt tập trung phương hướng Lạc Ngọc Ly, nàng nhnah chóng đuổi theo.
Băng Nhi luôn luôn bình tĩnh, vậy mà giờ phút này giống như thỏ chạy, thậm chí giống như lưu tinh xẹt qua trên bầu trời.
Vậy mà Băng Nhi đuổi theo ba con hẻm, thân mình lập tức dừng lại, nhìn khắp bốn phía, phát hiện Lạc Ngọc Ly đã biếm mất không tung tích.
Bàn tay đặt giữa trán, suy nghĩ hỗn độn dần dần bình tĩnh lại, trong lòng đăm chiêu. Gương mặt tràn ra vẻ ngưng trọng, thầm nghĩ dưới tình huống đèn đuốc bốn phía, trừ phi mặc hắc y che giấu sâu torng hẻm sâu, kết quả Lạc Ngọc Ly làm thế nào biến mất?
Nàng mơ hồ cảm thấy Lạc Ngọc Ly có một số chuyện không bình thường cần hoàn thành, cho nên mới thường hay ra vẻ thần bí, thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Nếu như nói nàng có chuyện lén gạt hắn, như vậy hắn cũng có chuyện lén gạt nàng. Huống chi, Băng Nhi từng nhiều lần theo dõi Lạc Ngọc Ly, nhưng mỗi lần đều bị hắn thành công thoát khỏi, có thể nói….. Lần này đã là lần thứ mười.
Chỉ là, Băng Nhi không kịp suy nghĩ nhiều, cũng không thèm suy nghĩ. Bởi vì, ban đêm nàng còn có chuyện quan trọng cần làm.