Tiểu Sư Muội Xinh Đẹp

Chương 32: Chứng bệnh quỷ ám



Mọi người đang chuẩn bị đứng dậy, lại thấy Tiêu Lang sừng sững bất động, lẳng lặng đứng, giống như là áng mây thanh nhã trên đỉnh Tuyết Sơn.

Dung lão gia kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại nói: "Tiêu Tam tiên sinh chẳng lẽ không đi sao?”

Khóe môi Tiêu Lang chậm rãi nhếch lên mỉm cười “Tử Hi cũng không biết y thuật, huống chi thân thể lão nhân gia yếu kém, tính tình nóng nảy sẽ không thích nhiều người, đông người đi chắc chắn sẽ phiền chán. Tử Hi sẽ không tham gia náo nhiệt, ngày khác sẽ đến thăm lão nhân gia.”

Dung lão gia cảm kích nói: "Vẫn là Tiêu Tam tiên sinh suy nghĩ chu đáo.” Không hổ là một trong tam đại đệ tử của thế ngoại đào viên, đến đâu cũng suy nghĩ cho người khác.

Nhan Nhị tiên sinh cũng ôn nhu nói: “Dung lão tiên sinh, không bằng để cho Băng công tử cùng đi, đối với lão phu nhân cũng không có ảnh hưởng gì.”

"Nếu Nhan Nhị tiên sinh đã nói như vậy, ta đương nhiên là tán đồng.” Dung lão gia cảm thấy rất có đạo lý.

"Như vậy không biết thần y sư điệt có ý kiến gì không?" Nhan Nhị tiên sinh ngoái đầu nhìn lại hỏi.

"Không có. . . . . . Không có ý kiến." Không ngờ Nhị sư thúc lại thay tiểu tử này nói chuyện. Sắc mặt lão thần y tuy rằng khó coi, cũng không dám phản đối cái gì.

Trước mặt mọi người quay lưng lại đi, chỉ có Tiêu Lang nháy nháy mắt vài cái với Nhi sư huynh, nói: “Cảm tạ.”

Dù Băng Nhi không phát giác động tác của hai người, lại như cũ cảm thấy có một tia cổ quái. Hôm nay không nghĩ tới bản thân lại có thể gặp được hai đại đệ tử của thế ngoại đào viên. Hai nam nhân này cũng không phải cao cao tại thượng giống như lời đồn, thậm chí đối với nàng phá lệ hòa ái dễ gần, bình dị gần gũi. Nhưng những người khác đối với bọn họ rất cung kính. Như vậy vì sao hai người lại đối xử khác biệt với nàng? Kỳ quái, thật sự là cực kỳ kỳ quái.

Dưới ánh trăng màu bạc, bốn người cùng một tiểu dược đồng cùng nhau đi đến bên trong viện của lão phu nhân. Mới vừa tiến vào trong phòng, liền nhìn thấy trong phòng tối đen như mực.

Dung lão gia hỏi: “Vì sao các ngươi lại không đốt đèn?”

Một nha hoàn run sợ nói: “Chỉ cần thấp đèn lão thái thái sẽ có chút kỳ quái.”

Lão thần y hỏi: “Ngươi nói như vậy….. Chẳng lẽ lão phu nhân sợ ánh sáng?”

"Không phải, là sau khi thấp đèn, bộ dáng lão thái thái cực kỳ dọa người, hơn nữa…..”

"Hồ đồ, chúng ta đều là đại phu, như thế nào lại bị bộ dáng của bệnh nhân dọa sợ? Nếu không đốt đèn làm sao biết bệnh tình của bệnh nhân?”

Hai thị tỳ vội vàng khúm núm thấp đèn, sau đó đỡ một lão phụ nhân trên giường ngồi dậy. Cư nhiên nhìn thấy trên mặt lão phụ nhân một mảnh màu xanh, trong tay áo lộ ra hai bàn tay khô héo, hiển nhiên cơ thịt đã bị co rút thành bộ dạng khô kiệt, giống như là rễ cây khô mục.

"Đúng rồi, khi nào thì lão phu nhân phát sinh bệnh trạng này?” Lão thần y đăm chiêu hỏi.

"Trước đó hai ngày, thân thể lão phu nhân vốn cũng khá tốt, hàng tháng đều có đại phu đến điều trị một lần, cho nên chúng ta đều cực kỳ tin tưởng khả năng của đại phu kia. Chính là mấy ngày nay không biết sao lại không thấy chuyển biến tốt đẹp, cực kỳ kỳ quái. Mỗi ngày chỉ ăn chút cháo loãng, người càng ngày càng gầy, mắt thấy liền gầy thành bộ dáng thế này.” Một lão ma ma dùng tay áo nhẹ nhàng lau nước mắt.

"Ta mới đi ra ngoài có ba ngày, sao lại biến thành cái dạng này rồi hả?” Dung lão gia có chút tức giận, lại còn không cam lòng nói.

"Không sao, ta trở về đã xem qua sách thuốc của cổ nhân. Được rồi, hiện tại ta sẽ chuẩn bị châm cứu.” Lão thần y nói.

Ông nhanh chóng tiếp nhận ngân châm trong tay tiểu dược đồng, châm pháp như thần châm vào các huyệt vị Thiên Đột, Thần Tàng, Tuyền Kì, Khúc Trung, Thiên Trung.

Thấy thế, Nhan Nhị tiên sinh cùng Dung lão gia đều tán thưởng gật gật đầu.

"Lão phu nhân, ngài thấy như thế nào? Cảm giác khỏe chưa?" Lão thần y cẩn thận từng li từng tí tới gần phía trước hỏi.

Nào biết dưới khăn che mặt của lão phu nhân truyền tới tiếng nghiến răng “kẽo kẹt kẽo kẹt.”

"Mấy người các ngươi!” Lão thần y chỉ vào hai nha hoàn bên cạnh, lạnh lùng ra lệnh “Lấy khăn che mặt trên mặt lão phu nhân xuống!”

Hai thị tỳ liếc mắt nhìn nhau, run run rẩy rẩy lấy khăn che mặt xuống. Đám người Băng Nhi lập tức hút một miệng lãnh khí.

Không nghĩ tới lão phu nhân giống như rễ cây khô héo, hai mắt híp thành một đường nhỏ, nhưng lại mang theo một loại cảm giác quỷ dị không nói lên được. Nhìn thấy ánh sáng, lập tức lộ ra gương mặt hung sát đáng sợ. Hai con mắt bắt đầu hướng về phía trước xoay chuyển, lộ ra tròng trắng mắt hoàn toàn nhìn không tới con ngươi, răng nanh lộ ra, lỗ mũi phát ra âm thanh “xoạt xoạt” bi thương.

Dung lão gia nghẹn họng nhìn trân trối. Nhan Nhị tiên sinh cũng ngẩn ra. Đây là lão tổ tông hiền lành hoà ái của Dung gia sao?

Lão thần y vội vàng bắt mạch cho lão phụ nhân, cảm giác cực kỳ hỗn loạn. Ông vội vã vươn tay vạch mí mắt lão phụ nhân tìm kiếm, chuẩn bị nhìn một chút mí mắt của bà.

Lão phụ nhân âm trầm trợn mắt, lộ ra hai tròng mắt biến vàng mà sắc nhọn, gợi lên nụ cười quỷ dị về phía lão thần y, có thể so với mặt quỷ răng nanh.

Thoáng chốc, trong phòng truyền đến âm thanh thê lương, một bên cánh tay lão thần y run rẩy, một bên kêu thảm tiết: "Buông ra! Buông ra!"

Mọi người vội dụ dỗ khiến lão phụ nhân nhả ra, nào biết mới vừa buông ra, lão phụ nhân lại đột nhiên đứng lên, vươn ra hai tay xiết chặt cổ lão thần y. Lão thần y chỉ cảm thấy cổ sắp bị cắt đứt, gian nan hô hấp hai cái. Lão thần y đã bị bóp đến mặt đỏ tai hồng, môi xanh tím.

Dung lão gia hít một hơi khí lạnh nói: "Nhanh đi. . . . . . Nhanh cứu thần y ra! Không được làm lão tổ tông bị thương!”

Lão ma ma phục hồi tinh thần lại, vội vàng cầm lấy một bên khăn mặt che lại mặt lão phụ nhân mới có thể an tĩnh lại.

Lúc này, ba nha hoàn từ bên ngoài vào giúp đỡ, thử lấy cánh tay trên cổ lão thần y xuống. Nào biết lão phụ nhân tuy rằng gầy, nhưng ba người lại không kéo ra nổi, sau đó lại thay bằng năm nam tử cường tráng mới có thể kéo ra.

Lão thần y đã tê liệt té trên mặt đất, bị giày vò đến hấp hối, vô cùng thê thảm. Tiểu dược đồng bước lên phía trước thay ông thi châm thuận khí

Tiểu dược đồng chợt kêu lên: "A! Sau khi sư phụ bị cắn lại chảy ra máu màu đen."

"Đây là chuyện gì xảy ra? Mấy ngày nay lão tổ tông đều là cái bộ dạng này sao?” Dung lão gia thu hồi ánh mắt hoảng sợ, thất kinh hỏi.

"Tối hôm qua lão thái thái đã phát tác qua một lần rồi, chỉ là không có nghiêm trọng như lần này, chỉ cần không nhìn thấy ánh sáng sẽ không có gì.”

"Xin hỏi, trước khi lão phu nhân gặp chuyện không may đã đi qua nơi nào?” Giờ phút này, Băng Nhi chậm rãi ngước mắt, đi lên phía trước dò hỏi.

Lão thần y đang rắc bột thuốc lên tay, khi nhìn thấy Băng Nhi đi lên phía trước, gương mặt thoáng chốc trở nên âm trầm khó chịu.

Nào biết ánh mắt lão ma ma đột nhiên lóe lên, cúi đầu hồi đáp: “Có một đêm, sau khi lão phu nhân dùng cơm xong cảm thấy không thoải mái, liền ngồi bên ngoài hóng gió, trở về liền biến thành bộ dáng này.”

Nghe vậy, Băng Nhi chậm rãi bước ra ngoài quan sát xung quanh, cũng không cảm thấy có gì khác thường.

Chung quanh lá cây có vài tiếng vang nhỏ, trong không gian mênh mông lại nghe thấy mùi hoa thơm ngào ngạt, giống như là mùi hương khi hoa nở ở xa xa.

Dưới ánh trăng sáng ngời, tiếng cười yếu ớt vang lên, bóng dáng thon dài tuyệt đẹp.

Cuối cùng, ánh mắt Băng Nhi rơi vào trong hồ nước, trong lòng vừa động, liền đi về phía trước vài bước.

Rốt cuộc, cây trâm trong tay áo bắt đầu lay động.

Trong núi này ban đêm có gió, nhưng nơi đây lại không có một chút cảm giác có gió, chỉ nhìn thấy mặt hồ trước mắt tràn ngập sương mù, một mảnh u tối. Băng Nhi cảm thấy rất kỳ quái, trong này làm sao có thể có sương mù nhiều như vậy? Mặc dù địa phương có nước thì âm khí càng nhiều, hồ nước to như vậy là nơi tích tụ âm khí, nhưng sương mù lại không tiêu tán lại là một chuyện cực kỳ quỷ dị.

Băng Nhi đứng bên bờ lấy tay gẩy gẩy, sương mù dày đặc, quả thật giống như có thể mò thấy, thậm chí có thể cảm nhận được dòng khí lốc xoáy.

Nàng chậm rãi xoay người trở về phòg, hỏi: “Các ngươi nói lão phu nhân đã từng đi ra ngoài, có phải là đi đến ven hồ không?”

Mấy thị tỳ liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt lóe lên, gật đầu một cái nói: "Hôm đó lão phu nhân nói bên ngoài gió lớn, liền đến bên hồ nghỉ tạm một lát.”

Trong lòng Băng Nhi đã đoán được, trong giọng nói tràn ngập tự tin mà nói: “Nếu ta không nhìn lầm, trong nhà các ngươi gần đây có thứ không sạch sẽ. Có phải có người thường xuyên nhìn thấy một vài thứ không nên nhìn thấy hay không?”

Bên kia, Cốc ma ma nghe vậy, tay khẽ run rẩy, đồ sứ trong tay lập tức rơi trên mặt đất “bốp” một tiếng vỡ nát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.