Lúc này, trong nước sương mù mênh mông, một cổ hàn băng truyền vào da thịt.
Trong lòng Băng Nhi không lý do vang lên một tiếng, nheo mắt nhìn kỹ lại, giống như có bóng người thấp thoáng đâu đó.
Nàng dần dần thấy rõ, là một thi thể cứng ngắt, mặc y phục rách rưới, lộ ra mấy chỗ xương trắng.
Tóc đen rối rung, khuôn mặt trắng bệch, thân thể không còn trọn vẹn, ở dưới nước có vẻ cực kỳ quỷ dị.
Nước không giữ được thi thể. Nhưng vì sao nơi đây lại xuất hiện thi thể nữ nhân không trọn vẹn? Chẳng lẽ giống như torng sách phong thủy nói: Là xác chết trôi?
Đột nhiên, trong lúc hoảng hồn, Băng Nhi nhìn thấy một đôi mắt âm lãnh, giống như xuyên thấu qua thi thể bị rong biển quấn quanh, bắn ra tia sáng âm u.
Một bóng dáng mơ hồ khổng lồ, yên lặng lướt qua dưới đáy nước. Bất chợt ở một chỗ không xa Băng Nhi lao ra một tia sáng, nhanh như tia chớp màu đen.
Mang theo một cỗ lực lượng cường thế hung hăng đánh tới thân thể nàng. Băng Nhi chấn động, thân thể nhanh chóng tránh thoát.
Vội vàng cong thân thể trong nước, thi triển Tiêu Dao Vũ. Hai chân giẫm qua luồng lực lượng kia, giống như kỳ tích tan mất phần lớn xung lượng. Nhưng mà lực đạo mạnh mẽ đánh tới khiến cho nàng phải nhắm hai mắt lại, trước mắt nhất thời một mảnh tối đen, tiếp theo nghe thấy phía sau có tiếng sóng nước mạnh mẽ đánh tới.
Mặc dù đang ngừng thở trong nước, nhưng Băng Nhi giống như cũng cảm thấy xung quanh có một mùi nồng nặc.
Băng Nhi lập tức xoay người mạo hiểm tránh thoát công kích phía sau. Thân mình còn chưa ổn định, một cọng rong biển đen thui xẹt qua trước người nàng, nháy mắt đã ở ngoài năm trượng.
Băng Nhi vội vàng mở mắt, còn chưa thấy rõ ràng tình hình chung quanh, bên cạnh có một cổ lực lượng kỳ dị cuốn lấy nàng. Trong phút chốc trời đất quay cuồng nàng thế mà bị một lực lượng mạnh mẽ nhanh chóng kéo di chuyển trong nước.
Trong nước, Băng Nhi nhanh chóng quay về, giống như tiến vào một khu vực lốc xoáy kỳ dị, lại giống như rơi vào Địa ngục u ám.
Loại cảm giác này cực kỳ không dễ chịu, giống như muốn làm cho linh hồn cùng huyết nhục chia lìa.
Liền trong nháy mắt này, thời gian giống như lùi lại, giống như trở lại năm nàng mười hai tuổi bị rơi xuống nước. Một vài hình ảnh chưa bao giờ thấy bỗng nhiên chui vọt vào trong đầu nàng.
Tuy rằng những trí ức này đã hoàn toàn vỡ vụn, giống như một cuốn tranh bị xé bỏ, lại giống như một tầng sương mù nồng đậm. * Loáng thoáng, nàng giống như thấy được một ít, nhưng lại cái gì cũng không rõ ràng.
Bỗng nhiên, Băng Nhi mở mắt ra, tâm tư nàng quả quyết, tuyệt đối không để những cảm xúc không rõ ràng đó ảnh hưởng đến bản thân.
Rốt cuộc, thân thể của nàng đã từ từ ngừng xoay tròn trong nước.
Băng Nhi còn chưa kịp suy nghĩ, hai tròng mắt đã trợn tròn. Trước mắt nàng nhìn thấy một bóng dáng màu đen mơ hồ, đang từ trong một đám rong biển đi ra.
Băng Nhi không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. Thứ kia cả người dày đặc vảy mài đen, khiến cho người ta hàn ý vô tận. Đúng là thứ vừa tập kích nàng khi nảy.
Thân thể xẹt qua, một trượng, hai trượng, ba trượng, bốn trượng, năm trượng. . . . . .
Trong lúc nhất thời Băng Nhi trợn tròn mắt, trời ạ! Con rắn này cũng quá lớn rồi!
Nơi này là nơi tụ khí âm, thủy thuộc về chí âm, là thanh long trông coi phong thủy dưới nước, lại thuộc Bàn Long Huyệt. Khó trách có thể nuôi dưỡng ra một con quái vật khủng bố như thế.
Bỗng nhiên con rắn nước màu đen “tê” một tiếng, tiến về phía Băng Nhi. Lông tơ trên người Băng Nhi đều nhanh chóng dựng thẳng đứng.
Đang ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, một bóng dáng hồng y không biết từ nơi nào chạy tới, không sợ hãi nhảy lên đỉnh đầu hình thoi của con rắn nước. Băng Nhi tập trung nhìn kỹ, chính là yêu nghiệt đang thao túng con thú gỗ, trong lòng ôm tiểu thư Mặc gi, tay trái lại quấn lấy vòng eo của Băng Nhi, tay phải thao túng con thú gỗ hung hăng giẫm lên đầu con rắn nước, mượn lực nhảy lên, hướng xa xa phóng đi.
Con rắn nước ngẩng đầu lên, theo sát không nghỉ.
Mắt thấy con rắn nước kia sắp đuổi kịp, yêu nghiệt thao túng con thú gỗ, khéo léo tránh thoát tập kích của con rắn nước.
Yêu nghiệt mang theo Băng Nhi chạy về hướng huyệt động, thậm chí lại giẫm lên đầu con rắn nước, hung hăng giẫm mạnh một cái, mượn thế nhảy về phía trước.
Con thú gỗ lập tức chui vào huyệt động. Băng Nhi không khỏi đối với hành động lớn mật của yêu nghiệt Dung gia cảm thấy cực kỳ rung động.
Con rắn nước nhìn thấy ba người nhảy vào huyệt động của nó, chạy sâu vào phía trong, đuôi lập tức đảo qua miệng huyệt động, tiếng nước sáo trộn định tai nhức óc, kinh tâm động phách.
Tốc độ của con thú gỗ rất nhanh. Lúc chạy còn mang theo tiếng “kẽo kẹt kẽo kẹt”, mang theo ba người hoàn toàn không phí sức. Vào giữa huyệt động đã dần dần không còn nước, trên vách tường là tảng đá kỳ quái phát ra ánh sáng nhàn nhạt, chiếu sáng đường đi bốn phía.
"Ta nói. . . . . . Đây là đâu?” Băng Nhi mở miệng hỏi.
"Bản công tử không rõ ràng lắm, nhưng cái động này khẳng định là rất sâu. Dù con rắn kia có đuổi tới cũng không thể thi triển cái gì.” Dung Chích không còn nụ cười phong tình thường ngày, ánh mắt nghiêm túc híp lại.
"Nhưng con rắn kia cũng không có đuổi theo.” Băng Nhi híp mắt nói.
"Bởi vì, bản công tử chạy nhanh hơn nó….”
"Ta cảm thấy là có nguyên nhân khác…..”
"Nguyên nhân gì?"
"Thứ nhất, nó có thể khinh thường đuổi theo chúng ta. Thứ hai, nơi này nhất định là có gì đó cổ quái, chúng ta cũng không thể nào ra ngoài được.”
"Bản công tử thà rằng hy vọng là nguyên nhân đầu.” Thần kinh Dung Chích căng thẳng quá mức bắt đầu thả lỏng, con thú gỗ cũng dừng lại.
Giờ phút này, tiểu thư Mặc gia chậm rãi mở to mắt, ánh mắt nhất thời trở nên trong trẻo, vẻ mặt kích động nói: “Dung Chích ca ca, thì ra huynh không có bỏ lại ta.”
Con ngươi đen nhánh đào hoa của Dung Chích chớp chớp “Ta đương nhiên sẽ không bỏ lại Nguyệt Nguyệt.” Bằng không hắn làm thế nào giao phó với đại ca của nàng? Hắn còn muốn sống thêm vài năm nữa.
Mặc Nguyệt Nguyệt bỗng nhiên trừng mắt hạnh mỹ lệ, chỉ vào Băng Nhi, nói: “Nhưng gã gian phu này vì sao lại ở đây?”
Trong lòng Băng Nhi khinh thường trợn tròn mắt, thầm nghĩ: Ngươi mới là gian phu, cả nhà ngươi đều là gian phu.
Con ngươi đen nhánh của Dung Chích xoay chuyển, khoan thai nói: “Nguyệt Nguyệt, thật ra hắn chính là tiểu đệ của ta, lúc nảy ta chỉ trêu chọc muội mà thôi.”
"Lời này là thật?” Đôi mắt đẹp của Mặc Nguyệt Nguyệt mang theo sóng nước mênh mông.
"Tức nhiên, so với trân châu còn thật hơn.” Giọng điệu Dung Chích đầu nhịp điệu còn mang theo một loại gợi cảm không nói nên lời.
"Dung Chích ca ca, hôm nay ta nghe nói huynh có vị hôn thê nên giận đến hồ đồ rồi.”
Băng Nhi liếc xéo hai người một cái. Hai người này thật sự là vô cùng xứng đôi.
"Dung Chích ca ca, sao chúng ta lại ở trong hang động?”
"Một lời khó nói hết, tóm lại chúng ta từ từ suy nghĩ biện pháp là được."
"Chỉ cần cùng với huynh, ở chỗ nào cũng được.” Nữ tử cong mắt, cười tủm tỉm nói.
Dung Chích không nhịn được nhíu màu một cái, ánh mắt nhìn về phía Băng Nhi, cố mà nói: “Tiểu tử, chúng ta thương lượng một chút nên làm thế nào bây giờ Nếu hiện tại ba người chúng ta ra ngoài, còn chưa đủ nhét kẻ răng con rắn kia đâu….. Này, ngươi ở đó nhìn cái gì vậy?”
"Ta đang nhìn thảo dược.” Băng Nhi giơ bàn tay trắng nõn ra hái thảo dược trong hang xuống, tinh tế nhìn xem.
"Tiểu tử, mệnh cũng nhanh không còn, ngươi còn quan tâm thảo dược này nọ làm cái gì?” Dung Chích không khỏi “xì” mũi một cái.
Băng Nhi cũng không nói lời nào, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Nàng biết trên đời này có rất nhiều kỳ trân dị thảo, cũng không phải là sinh trưởng ở những nơi bình thường. Thảo dược này cũng không phải là thảo dược tầm thường, hơn nữa cực kỳ hiếm thấy. Không chớp mắt nhìn vài loại thảo dược trước mắt, trong sách dược nhắc đến vài loại, một gốc cây giá trị đều hơn một trăm lượng bạc, hơn nữa rất khó gieo trồng trong dược viên.
Băng Nhi cẩn thận cận từng li từng tý nhổ xuống vài gốc thảo dược, trong mắt lộ ra vui sướng. Vừa rồi khi nàng tiến vào nhìn thấy đều là thực vật, xem ra phong thủy nơi đây thích hợp cho các loại dược thảo này sinh trưởng, hơn nữa dược liệu quý giá khẳng định có rất nhiều. Chỗ sâu trong hang động không biết còn có thứ gì? Nhìn tình hình thế này nàng có thể phát tài rồi. Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là nàng có thể tùy ý ra vào nơi này.
Đột nhiên, Dung Chích tiến lên vỗ vỗ bả vai Băng Nhi, nói: “Tiểu tử, ta có lời muốn nói với ngươi.”
"Dung Chích ca ca, hai người muốn nói cái gì?” Mặc Nguyệt Nguyệt tò mò quan sát hai người.
"Ha ha, chúng ta nói một chút chuyện của nam nhân, muội không được lại đây.” Dung Chích cực kỳ thân mật khoát một cánh tay trên vai Băng Nhi, lôi kéo nàng đi ra chỗ xa xa.
Băng Nhi rất ít cùng nam nhân kề vai sát cánh. Nàng khó chịu lắc lắc bả vai, nhưng không bỏ tay đối phương ra được. Dung Chích giống như da trâu dán dính, tiếp theo bị hắn mang đến một chỗ chật hẹp.
Thân thể dừng lại, Dung Chích lập tức buông bả vai Băng Nhi ra. Băng Nhi ở gần nhìn hắn, phát hiện nam nhân này đẹp thì đẹp thật, nhưng chỉ cần liếc nhìn hắn một cái liền biết trong lòng nam nhân này là một kẻ rất đào hoa. Chính là hắn kêu nàng ra đây là muốn làm gì?
Giờ phút này, con ngươi đào hoa xinh đẹp của Dung Chích nheo lại, ánh mắt sắc sảo xuyên thấu qua lông mi thật dài màu nâu sẫm của bản thân nhìn chằm chằm Băng Nhi, giống như rất có hứng thú nói: “Ngươi có phải là thứ tử của Lạc gia hay không?”
Băng Nhi nhìn chằm chằm hắn, con ngươi trong suốt như lưu ly, chậm rãi gật đầu “Đúng vậy.”
Dung Chích bỗng “a” một tiếng, ánh mắt cổ quái quan sát nàng, nói: “Ngươi là Lạc Băng?”
Băng Nhi chậm rãi nói: "Thì như thế nào?"
"Được, rất tốt." Dung Chích gật gật đầu, nói tiếp: “Ngươi có tỷ tỷ hay muội muội gì hay không?”
"Trong nhà ta tỷ muội rất nhiều, ngươi hỏi để làm gì?” Băng Nhi liếc hắn một cái.
"Ta muốn tìm một người, nàng cũng có tên gần giống tên ngươi, gọi là Lạc Băng Nhi.”
Ánh mắt Băng Nhi xoay chuyển, không biết cuối cùng hắn có chủ ý quái quỷ gì, đạm nhạt cười, nói: “Hình như có một người.”
"Bộ dáng như thế nào?" Yêu nghiệt đưa tay sờ sờ cằm, ánh mắt rất là mong đợi.
"Bình thường"
"Không phải mỹ nữ?"
"Không phải."
"Thế nhưng không phải mỹ nữ!" Yêu nghiệt bỗng nhiên dùng sức vỗ bả vai Băng Nhi một cái, lớn tiếng cười nói: "Vậy thì tốt quá! Vị hôn thê kia không cần cũng được!"