Tiểu Sư Muội Xinh Đẹp

Chương 48: Gia nhập Lâm Lang Các



Lại dám nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy? Ánh mắt Bạch Lộc Hầu gần như có thể giết người.

"Đúng rồi. . . . . ." Băng Nhi cười lạnh một tiếng: "Tướng mạo Bạch lão gia lỗ mãng, dưới hai mắt phù thũng, gương mặt có tướng hung thần, âm dương mất cân đối nghiêm trọng, cẩn thận để Lạc phu nhân phải trở thành quả phụ. Mặt khác, tướng mạo Lạc Mẫn tiểu thư chanh chua, ngũ hàh thiếu hỏa thiếu mộc, điển hình của mệnh phượng hoàng bị rơi xuống đất, chỉ sợ vị trí thứ mười trên Kim Lân Bảng cũng không thể giữ lâu. Hơn nữa người của Dung gia cũng sẽ không cưới ngươi làm chính thê. Các ngươi tự giải quyết cho tốt.”

Dứt lời, Băng Nhi ngẩn đầu ưỡn ngực, khuôn mặt như gió xuân đi ra ngoài.

Đợi mọi người phục hồi tinh thần lại, Lạc Mẫn thét to: "Ngăn nàng lại, đừng để cho tiểu tiện nhân này chạy!"

Mấy gia đinh thân thể cường tráng vọt tới, lại bị thiếu nữ dùng một cước nhẹ nhàng đá bay ra ngoài.

Bạch Lộc Hầu nhíu chặt mày, phát hiện thân thủ của Băng Nhi hình như cực kỳ lợi hại. Gia đinh hộ viện Lạc gia vốn không phải là đối thủ của nàng. Hắn lập tức quát to một tiếng: “Gọi hết những hộ vệ tinh nhuệ của Lạc phủ tới đây!”

Thời thế thay đổi, giờ phút này, Băng Nhi đã nhanh như chớp chạy về viện nhỏ của nàng, kêu lên: “Tiêu Lang, huynh mau rời khỏi chỗ này.”

Nào biết một bóng đen nhảy qua, miệng ngậm một mảnh giấy, chính là A Phì. Trên tờ giấy viết: Ven hồ ở ngoại ô Kinh Thành, ta ở trên thuyền chờ muội.

Chữ viết màu đen cứng cáp như tùng như bách, không giống như chữ viết của Vu đại ca, hẳn là bút tích của Tiêu Lang. Nam nhân này thế mà rời đi cũng không nói với nàng một tiếng. Trong lúc hoảng hốt Băng Nhi mang theo túi hành lý treo trên tường, thi triển Tiêu Dao Vũ chạy ra ngoài.

Nàng cũng không vội vàng rời đi, mà lập tức đi đến bên ngoài Lạc phủ, chuẩn bị động tay động chân một chút.

Chính là cái gọi là phong thủy thuật tướng có thể thay đổi quốc vận, chi tiết nhỏ có thể thay đổi họa phúc, huống chi gần đây huyền thuật của nàng lại có tiến triển rất nhiều.

Nghe nói từ Chiến Quốc Thất Hùng tới Hán triều, nhân sĩ huyền thuật âm dương có danh tiếng trong giang hồ đều được tôn sùng, thậm chí có thể xếp vào hàng ngũ quốc sư. Từ xưa đến nay, có rất nhiều cục phong thủy dùng để đối phó người khác, nhưng có thể làm được cũng chỉ được vài người.

Thế gian vạn vật đều từ âm dương mà sinh. Băng Nhi từng nhìn thấy bố âm cục hại người trong viện của lão phu nhân Dung phủ. Giờ phút này, nàng bày cục chính là dương cục.

Nhưng bất luận là cục gì, chỉ cần giết người, làm trái ý trời, đều sẽ bị trời phạt. Cho nên điều huyền diệu trong huyền thuật có rất nhiều.

Đạo cụ trong tay nàng chỉ là mười hai cái gương, có thể thay thế dương khí trong Lạc phủ. Điều Băng Nhi cần làm là thay đổi dương cục trong Lạc phủ. Vì để ngăn ngừa trời nộ người oán, nàng chỉ cần làm cho gà chó không yên về mặt phong thủy. Cho nên vị trí xếp đặt gương cũng rất cẩn thận, không phải người tầm thường có thể làm được.

Sau đó, Băng Nhi rời khỏi Lạc phủ, đi về phía ngoại ô Kinh Thành.

Mới ra đến đầu hẻm, một đạo hàn quang mãnh liệt như tia chớp, bất ngờ đánh về phía Băng Nhi.

Băng Nhi cả kinh, vẻ mặt biến đổi, nhanh chóng nghiêng người tránh thoát tập kích bất thình lình.

"Soạt soạt soạt!"

Hàn quang lạnh lẽo nhiều lần quét qua người nàng, vừa mới tránh thoát lại quay trở về.

Bóng dáng Băng Nhi giống như ánh sáng lấp lánh linh hoạt tránh thoát, tập trung nhìn kỹ thì ra là một cây tiêu luyện chế tinh mỹ. Sau khi va chạm vào vách tường, tốc độ so với lúc nảy càng nhanh hơn. May mắn Băng Nhi đã tập Tiêu Dao Vũ, bằng không đổi lại là những người khác, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.

Rốt cuộc, cây tiêu hung hiểm lại quay về trong tay chủ nhân.

Đến tột cùng là người phương nào đánh lén nàng? Ánh mắt Băng Nhi lập tức nhìn lại, liền nhìn thấy ở chỗ sâu trong hẻm có một nam tử lạnh lùng đứng.

Dưới chân tường màu đỏ trong hẻm nhỏ hẻo lánh, ánh trăng chiếu rọi bóng dáng hai người lẳng lặng đứng in trên mặt đất, kéo ra hình ảnh hắc ám biến hóa thật dài.

Tên nam tử này mặc y phục hộ vệ Lạc gia, trong tay cầm cây tiêu đứng tại chỗ, đúng là phó tướng năm đó của Bạch Lộc Hầu.

Nghe nói người này giỏi về truy bắt các loại nhiệm vụ treo tiền thưởng, có một vị trí trên Kim Lân Bảng. Băng Nhi cứ không tin tà, thân hình vừa chuyển liền hướng về một phương hướng khác chạy đi.

Nhưng vào lúc này sau lưng đột nhiên vang lên tiếng roi rít, một roi này vung ra cực kỳ vang dội. Nếu vô ý bị đánh trúng, trên người sẽ có một vết máu thật sâu.

Tiếng tiêu lần nữa vang lên, hơn mười hai cái đồng thời cùng vang, hàn quang quét tới, tất cả đều đánh về phía Băng Nhi. Rất nhiều vũ khí trong hẻm nhỏ giống như một cái hắc sơn động hút máu cuốn lấy thân hình nàng.

Coi như Băng Nhi toàn lực thi triển Tiêu Dao Vũ né tránh, roi của đối phương lại biến hóa vô cùng vô tận, hơn mười hai cây tiêu đã không ngừng ngăn cản bên người nàng.

Băng Nhi né tránh cực kỳ vất vả. Nàng nhếch mi, rốt cuộc mở bao hành lý phía sau ra.

Lúc này nàng cũng không có chút nào hốt hoảng, vừa thi triển Tiêu Dao Vũ né tránh, một bên lấy ra ba mũi tên cùng cây cung trong túi, không nhanh không chậm kéo cung tiễn, dây cung cong như trăng tròn.

Khóe mắt nàng hơi nhếch lên, trong mắt mang theo ba phần bễ nghễ, ba phần lãnh ý. Ánh mắt, cánh tay, cùng đầu mũi tên giống như tạo thành một đường thẳng.

Chỉ nghe “sưu” một tiếng, ngay sau đó âm thanh xé gió phát ra, rõ ràng là ba mũi tên “vèo vèo vèo” bay ra.

Sáu bảy cây tiêu cùng roi trong lúc đó nhất thời đều bị đính vào tường.

"Ba phát liên tục!" Nam tử nọ nhất thời thất thần, cảm thấy bản thân đã xem nhẹ thực lực của đứa con riêng này.

Đương nhiên trong quân đội có rất nhiều người có tiễn pháp như thần, nhiều lắm là thắng về mặt lực lượng cùng độ chính xác, chỉ có thể làm đến bách phát bách trúng, nhất tiễn song điêu. Nhưng mà tiễn phát liên tục tương đối có chút khó khăn cùng đòi hỏi kỹ xảo cao. Làm sao biết thiếu nữ này thế mà khoát tay một cái chính là một phát ba mũi tên, đồng thời lại nhắm những phương hướng khác nhau, lực đạo nắm chắc cực kỳ chuẩn xác, thật là có chút không thể tưởng tượng nổi.

Chỉ thấy trường cung trong tay thiếu nữ kéo căng, tư thế oai hùng hiên ngang dưới bóng đêm được khắc hoạ sâu sắc. Mặt khác mấy cây tiêu đã bị trâm cày trong tay nàng chém thành từng mảnh rớt xuống mặt đất.

"Người Lạc gia không thể ngăn được ta. Hiện tại bản cô nương muốn rời khỏi, ta không có thời gian phụng bồi.” Bên môi Băng Nhi gợi lên nụ cười nhàn nhạt, xoay người liền rời đi.

. . . . . .

Rốt cuộc, Lạc phủ xuất động tất cả hộ vệ, bắt đầu điên cuồng truy kích.

Ánh trăng yếu ớt, bóng cây loang lổ, phát ra tiếng xào xạt.

Dưới ánh trăng, một thiếu nữ ôm một con mèo trong lòng, thân mình như sao băng xẹt qua, dọc theo đường thi triển Tiêu Dao Vũ.

Dưới chân nàng không ngừng, cũng tuyệt không thể ngừng, chỉ vì mấy con chó lớn đang đuổi theo sát phía sau nàng.

Sắc mặt Băng Nhi có chút tái nhợt, trên trán mồ hôi cuồn cuộn. Thời gian dài thi triển Tiêu Dao Vũ làm nàng tiêu hao rất nhiều thể lực.

Rốt cuộc, Băng Nhi thấy được đích đến của mình, đó là một hồ nước trầm tĩnh dưới bóng đêm sâu thẩm. Xa Xa, một con thuyền Nho gia đang ngừng, vì sợ mắc cạn cho nên neo thuyền ở ngoài trăm trượng. Băng Nhi không thể không thả người nhảy vào hồ nước, để A Phì ở trên đỉnh đầu, hướng phía thuyền lớn bơi tới, trong miệng thì thào tự nói: “Tiêu Lang, sao huynh lại chờ ta ở nơi xa như thế? Ngay cả một con thuyền nhỏ cũng không chuẩn bị, huynh đang trêu đùa ta có phải hay không?”

Ta bơi, ta bơi, ta bơi. Băng Nhi nhịn không được hắt hơi một cái "Đáng chết, nước lạnh quá."

Bên tai không ngừng truyền đến tiếng động trong hồ, cọ rửa tâm tình tồi tệ của nàng.

Hồ nước này tuy rằng ở ngoại ô Kinh Thành, cũng thông với hướng dòng nước bên ngoài. Vùng hồ nước này rất đẹp, hợp với vô số đất phù sa, ra xa cũng không đếm được những khúc cong.

Chó dữ ở trên bờ hồ điên cuồng sủa, một đám hộ vệ Lạc gia giơ đuốc gắt gao đuổi theo đến bờ hồ.

Rốt cuộc Băng Nhi cũng bơi tới thuyền lớn, mím môi, theo dây thừng chậm rãi leo lên trên thuyền, ở mạn thuyền Băng Nhi chợt nhìn thấy một bàn tay.

Cái tay kia từ phía trên chậm rãi duỗi xuống, mười ngón tay thon dài, như ngọc như mài, dưới ánh trăng chiếu sáng dường như ngọc lưu ly mờ ảo. Bàn tay thon dài không mang theo bất kỳ trang sức nào, mềm mại, sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái.

Lên trên một chút là ống tay áo màu trắng như mây phấp phới, bên trên thêu hoa văn cổ xưa tinh xảo, chỉ thêu là màu tím nhạt.

Băng Nhi chần chờ một chút rồi mới vươn tay đặt vào bàn tay phía trên.

Bàn tay to lớn bao trùm tay nàng, ấm áp mà mềm mại, nhẹ nhàng dùng lự liền kéo cả người Băng Nhi lên.

Lúc Băng Nhi lên thuyền liền đụng vào trên người nam tử, nàng đỏ mặt ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Tiêu Lang.

Lúc này bộ dáng của nàng miễn bàn có bao nhiêu chật vật. Y phục không chỉnh tề, cả người ướt sũng, giống như một con mèo ướt. Mà nàng lại vươn một cái tay bẩn thỉu dơ dáy chộp vào tay áo của nam tử, nhưng mà trong mắt bạch y nam tử không có chút nào chán ghét hay khó chịu. Sau khi lôi nàng lên thuyền liền cực kỳ tự nhiên buông lỏng tay nàng, nhẹ cười nói: “Ta đã ở đây đợi muội nửa canh giờ, hơi lâu đấy.”

Ngón tay Băng Nhi nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay, cả giận nói: “Tiêu Lang, huynh vậy mà lại chạy đến địa phương này, ta tìm dễ dàng lắm sao? Vạn nhất ta bị bắt trở về thì làm sao bây giờ?”

Tiêu Lang chậm rãi nở nụ cười “Nếu muốn gia nhập Lâm Lang Các, ngay cả ứng biến chút chuyện nhỏ này còn làm không được, vẫn là trở về tốt hơn.”

"Lâm Lang Các? Cái gì là Lâm Lang Các?” Băng Nhi kinh ngạc hỏi.

"Tổ chức bí mật nhất của thế ngoại đào viên.” Tiêu Lang ngoái đầu nhìn lại, cười nhẹ “Chúc mừng muội chính thức gia nhập.”

Dứt lời, hắn từ từ quay đầu lại nhìn về lão giả ngồi ở chỗ tối, chậm rãi nói: “Sư thúc, người thấy nàng như thế nào?”

Băng Nhi nhìn kỹ, liền thấy Nhan Nhị tiên sinh cũng cung kính ngồi ở chỗ kia, nhất thời có chút kinh ngạc. Trước mắt thế ngoại đào viên được mười ba đại đệ tử cai quản, trong đó có Nhan Nhị tiên sinh cùng Tiêu Tam tiên sinh, vì sao bọn họ lại tôn kính đối với một lão giả như vậy?

Ánh mắt sắc bén của lão giả đảo qua khuôn mặt Băng Nhi, hừ lạnh một tiếng “Miễn cưỡng qua được!"

Tiêu Lang khẽ mỉm cười: "Đa tạ sư thúc."

Nhan Ngọc liếc mắt nhìn thoáng qua Tiêu Lang, hạ giọng, không hiểu hỏi: “Tử Hi, Lâm Lang Các vốn do đệ quản, vì sao lại còn muốn sư thúc ra mặt?”

Tiêu Lang thản nhiên nói: “Tình huống năm nay không giống mọi khi. Đại sư huynh vừa mới trở thành chưởng môn, người mới tiến vào Lâm Lang Các phải thông qua ba đợt khảo nghiệm nghiêm khắc, hoặc là đệ tử nội môn ngoài bốn năm ở thế ngoại đào viên mới có thể gia nhập Lâm Lang Các. Số người hữu hạn, cạnh tranh cực kỳ tàn khốc. Huống chi đại sư huynh lại đưa tới rất nhiều môn sinh đắc ý, lai lịch của mỗi người đều vượt xa nàng.”

"Cho nên. . . . . . đệ thế nhưng thỉnh sư thúc, lão quái vật này xuống núi. Chỉ cần sư thúc gật đầu, Băng Nhi liền trở thành đệ tử đặc cách gia nhập Lâm Lang Các, về sau đại sư huynh cũng không dám nói nửa chữ không.”

Tiêu Lang chậm rãi nói: "Không sai."

Nhan Ngọc dừng một chút, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, đệ làm thế nào có thể thỉnh sư thúc xuống núi vậy?”

Tiêu Lang mỉm cười nói: "Đánh cờ, làm cho người thua toàn bộ cả buổi tối, cho nên không thể không đồng ý điều kiện của ta.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.