Tiểu Sư Muội Xinh Đẹp

Chương 53: Thiếu nữ thức tỉnh



Suy nghĩ của Băng Nhi biến ảo, trong đầu thoáng qua rất nhiều ý niệm.

Kể từ khi nàng tập huyền thuật, phát hiện vận mệnh nhân sinh huyền diệu, giống như nhìn thấy bên trong quỹ đạo nơi u minh nào đó vận chuyển.

Cho nên những cảnh trong mơ của nàng cũng không phải đơn giản xuất hiện, nhất định trong đó có che giấu bí mật không biết.

Vì vậy, nàng đi tới phía trước gương, nhìn thiếu nữ thanh thuần mỹ lệ trong gương, tập trung tinh lực trong đầu, cảm thụ tia sáng nơi ấn đường.

Nếu đã mở thiên nhãn, như vậy nàng…. Có thể nhìn thấu bí mật trên người hay không?

Dần dần, trước mắt Băng Nhi giống như nhìn thấy đợc một tia sáng trắng, phát hiện một cái lốc xoáy đang ở trên đầu nàng, tốc độ chuyển động cực nhanh. Nàng thế mà thấy được bản thân năm mười hai tuổi rơi vào trong nước, rất nhanh hình ảnh liền bị tách ra.

Quan sát bốn phía, tối đen như mực, hình ảnh của bản thân bỗng nhiên biến thành một nữ tử khác. Nàng kia phong hoa tuyệt đại, khuynh quốc khuynh thành, phong tình xinh đẹp.

Không sai, nàng kia chính là Ngọc Khuynh Vũ trong mộng của nàng lúc trước.

Nàng vốn là trưởng nữ Ngọc gia, cũng là người duy nhất thừa kế gia tộc.

Trí tuệ của nàng, mỹ mạo của nàng, tài hoa của nàng, vĩnh viễn đều làm cho người ta ngước nhìn.

Thời điểm nàng mười lăm tuổi, ở giữa muôn sắc nghìn hoa múa một điệu múa khuynh thành, cầm kỳ thư họa không thứ nào không tinh thông, lại là kỳ tài mới nổi trong giới Huyền Thuật. Vì thế thuận lý thành chương trở thành đệ nhất danh kỳ nữ tử trên Kim Lân Bảng quần phương.

Cho đến sau này, trong chốn giang hồ thả ra tin tức, nói Ngọc gia lấy được bản đồ bảo tang trân quý, cũng muốn dâng cho ma đạo, tất nhiên sẽ khiến cho thiên hạ đại loạn. Tin tức này mang đến tai họa vô cùng lớn cho Ngọc gia, mà nàng là gia chủ tương lai của Ngọc gia, cũng bắt đầu bị người bụng dạ khó lường trong giang hồ tùy ý đuổi giết.

Nhưng Ngọc Khuynh Vũ vô luận thế nào cũng không ngờ, cuối cùng, bản thân lại chết trong tay vị hôn phu của mình.

Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, mặc dù ngủ say hai năm, nhưng nàng rốt cuộc cũng thức tỉnh rồi.

Trước mắt Băng Nhi tối đen một chút, phút chốc lòng của nàng rối thành một đoàn, trái tim đập kịch liệt. Lúc nàng nhìn thấy tất cả mọi chuyện kiếp trước của bản thân, cũng chậm rãi khôi phục trí nhớ, lại giống như đang vạch trần miệng vết thương đau đến chết lặng, vết thương chồng chất. Nàng hít một hơi thật sâu, buộc bản thân nhanh chóng tỉnh táo lại.

Y theo lẽ thường mà nói, Ngọc Khuynh Vũ hẳn đã chết rồi, nhưng hiện tại Ngọc Khuynh Vũ vẫn còn sống ở một thân thể khác.

Chỉ là Băng Nhi chân chính đã chết, đã có một linh hồn khác thay thế nàng sống tiếp, lưu lại chỉ còn là trí nhớ của thiếu nữ còn sống.

Vào giờ phút này, nàng đến tột cùng là Ngọc Khuynh Vũ hay là Băng Nhi đây?

Trùng sinh, nhưng thân thể không phải là của mình. Mọi chuyện ngày xưa đều thay đổi. Tất cả mọi thứ của Ngọc Khuynh Vũ đều cách xa như vậy, Ngọc gia triệt để bị hủy, giang hồ thế gia chèn ép, còn có vị hôn phu phản bội……

Băng Nhi chậm rãi đẩy cửa sổ ra, tắm mình dưới ánh trăng, ánh sáng màu bạc chiếu rọi lên ánh mắt động lòng người của nàng, chiếu sáng góc đen tối dưới đáy lòng. Cảm thụ không khí mát lạnh, nội tâm của nàng càng thêm thanh tỉnh.

Thức tỉnh nghĩa là thống khổ; Thức tỉnh nghĩa là nhân sinh của nàng không còn ngây ngô dại dột; Thức tỉnh nghĩa là cuộc sống của nàng bắt đầu có mục tiêu mới. Rút kinh nghiệm xương máu, Ngọc Khuynh Vũ kiếp trước tuy rằng đã chết, nhưng kiếp này thay nàng sống tiếp chính là nữ tử tên Băng Nhi.

Tất nhiên nàng rất không cam tâm, nhưng chuyện báo thù nhất thời khó có thể làm được, tìm kiếm người còn sống của Ngọc gia cũng rất khó làm được. *Dieeen?~>>Đaaan”<<:L><Q><Đ* Huống chi hiện tại nàng cái gì cũng không phải, lực lượng quá mức nhỏ bé, mà nàng sẽ phải đối phó với quái vật lớn của thất quốc.

Nhưng nàng chưa bao giờ là người ngồi chờ chết. Thân thể này so với kiếp trước của nàng cũng có tiềm chất, ít nhất kiếp trước nàng không có cách nào mở thiên nhãn, cũng không có đề cập đến vu thuật thần kỳ.

Giờ phút này, mày nàng như trường kiếm, ánh mắt như đao, trong lòng nhớ lại những người đã từng đuổi giết nàng.

Sỉ nhục của kiếp trước, nàng sẽ đòi lại từng cái một, nàng sẽ cùng bọn họ thanh toán một ngày.

Thế ngoại đào nguyên, Lâm Lang Các, nơi này là nơi nàng triển khai mục tiêu đầu tiên, là trời xanh cho nàng cơ hội làm lại.

Có thể trọng sinh, có thể còn sống, thật sự rất tốt.

Nghĩ một chút, Băng Nhi đứng ở ngoài viện, ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh trăng trên trời, mở ra song chưởng, khuôn mặt giương lên nụ cười giống như mây trôi.

Chợt Băng Nhi vung tay áo dài, mũi chân vũ động, tự nhiên tùy ý. Y phục tầm thường giương nhẹ bay lượn, trong màn đêm không người giống như tiên nữ hạ phàm.

Băng Nhi nhịn không được nhớ lại một khúc đã từng xứng qua.

“Khuynh vũ phi dương, khuynh vũ phi dương, kiếp trước cổ nhân không thấy, nguyệt chiếu người thời nay.
Phong cách tang thương, nhân gian thê lương, không có người tới.
Trường kiếm ra, thề phải tiếu ngạo Bích Thiên, chém rụng trời xanh.
Dưới ánh trăng múa, từng xuống hoàng tuyền, trọng sinh Lãm Nguyệt.
Giai nhân kiếp trước, cố nhân đã qua đời, dung nhan xưa nay, chuyện cũ thành hồi ức.
Tiếng tăm vang dội, ngừng nói nhìn gương bôi phấn vàng, từ đó cùng quân tuyệt, chỉ còn lại ba ngàn nhược thủy chảy xuôi!
Khuynh vũ phi dương, khuynh vũ phi dương. . . . . ."

. . . . . .

Băng Nhi giống như thay đổi, lại giống như không có thay đổi. Nàng tiếp tục mặc nam trang, bộ dáng nghiêm túc tựa như triệt để biến thành một người khác.

Lúc nhàn hạ, nàng sẽ vẽ một chút kiểu y phục, thông qua người mang tin tức của thế ngoại đào viên đưa đến Nghê Thường Các ở Yên Kinh.

Một bên khác, thông qua trợ giúp của Nhan Ngọc, vẫn duy trì liên hệ cùng lão thần y ở Yên Kinh, nghiên cứu cải thiện hiệu thuốc, cũng cam đoan nếu bản thân có thảo dược hạng nhất, trước tiên sẽ đưa đến hiệu thuốc ở Yên Kinh, cung cấp cho bọn họ sử dụng.

Đáng tiếc trước mắt nàng còn không có cơ hội lần nữa tiến vào động rắn hái thuốc. Nàng luôn luôn suy nghĩ muốn trở về sơn động kia, thu hoạt càng nhiều dược thảo.

Bên trong động cây cỏ tươi tốt, linh dược vô tận, trải qua lễ rửa tội năm tháng dài đằng đẵng, nhất định còn có thứ càng trân quý bên trong, hơn nữa cực kỳ kín đáo.

Đương nhiên, Băng Nhi còn có phương pháp tìm kiếm lưu lại của kiếp trước, nhưng lại có nguy cơ trùng trùng.

Nàng đã quyết tâm để dành một số tiền lớn, vì tìm kiếm người của Ngọc gia, vì để những người đó có cuộc sống tốt, nhưng không có tiền là tuyệt đối không thể.

Mấy ngày sau đó, Băng Nhi bắt đầu tìm tòi nghiên cứu năng lực của thiên nhãn.

Sau khi nàng dưỡng đủ tinh thần, liền tìm đến chỗ có người, tìm người nhìn chằm chằm.

Băng Nhi phát hiện năng lực của bản thân cực kỳ hữu hạn, nếu nàng muốn dùng thiên nhãn quan sát đánh giá một người, như vậy nàng cần phải dùng thời gian dài nhìn chăm chú người đó.

Nhưng không phải loại người nào nàng cũng có thể xem được quá khứ cùng tương lai, ví dụ như đám người lão quái vật, Nhan Ngọc, và Tiêu Lang.

Xét đến cùng, Băng Nhi đỗ lỗi vì có liên quan đến thực lực của đối phương quá mạnh mẽ, không liên quan gì đến thực lực của bản thân.

Hơn nữa số lần nàng sử dụng thiên nhãn cũng không cao. Một khi thể lực chống đỡ không nổi phải lập tức dừng hẳn việc sử dụng thiên nhãn.

Đương nhiên, loại thực lực này của nàng giống như đứa nhỏ ôm bạc, cho nên loại năng lực này cần phải lén gạt đi, đồng thời còn phải thường xuyên tập luyện, mới có thể vận dụng tự nhiên.

Vào giờ phút này, sau khi luyện tập thiên nhãn, Băng Nhi cũng không có thả lỏng nghỉ ngơi.

Nàng vội vã trở lại trong lầu các của Tiêu Lang lật xem tư liệu của thất quốc. Hiện tại nàng cần ép buộc bản thân phải hiểu biết càng nhiều. *DĐ?><?Leee”~”Quyyy?:?Đonnn* Dù sao, hai năm thời gian này thế đạo có biến hóa rất lớn, mà tấm lòng học hỏi của nàng vĩnh viễn không đủ.

Sau giữa trưa, tiêu hao vô số thể lực, bụng đã sớm đói đến kêu vang, Băng Nhi bất chấp hình tượng, đối với đồ ăn của Tô bà bà chuẩn bị gặm lấy gặm để.

Mặc dù nàng đã khôi phục trí nhớ của Ngọc Khuynh Vũ, từ bên ngoài nhìn thấy biến hóa cũng không lớn, nhưng động tác giơ tay nhấc chân lại mang theo nét tao nhã không nói nên lời.

Dù làm ra hành động không phải thục nữ, nhìn qua cũng mang theo hàm súc mê người.

"Leng keng, leng keng!"

Bỗng nhiên phong linh treo trên lầu các vang lên, thanh âm thanh thúy cực kỳ dễ nghe, tỏ vẻ có người đến.

Sau đó ba nam một nữ đi vào, lạnh lùng nhìn thẳng trong viện, tia sáng lạnh trong mắt chớp động, đúng là cao thủ có nội lực tinh thấu.

Bốn người nhìn thấy Băng Nhi ngồi ở trong viện, mặc một bộ y phục xanh nhạt, tóc vấn lên, cúi đầu vừa đọc sách vừa ăn cái gì đó. Hai chân thon dài bắt chéo, bộ dáng rất là tùy ý. Bên cạnh đặt một cái mâm to, nhìn thế nào cũng không giống sức ăn của một thiếu niên văn nhược.

Một thiếu niên lập tức nhíu mày, thấy thiếu niên kia cùng với đệ tử tao nhã, tri thư hiểu lễ nghĩa của thế ngoại đào viên không liên quan.

"Lúc nào thì bên trong Lâm Lang Các an bày một gã sai vặt?” Bọn họ chỉ liếc mắt nhìn Băng Nhi một cái, cũng không thèm để ý tới nữa.

"Không riêng gì gã sai vặt, dường như ngay cả ma ma cùng người trông cửa cũng an bài."

"Ha ha, chẳng lẽ là đặc biệt phái đến hầu hạ chúng ta?" Một người hả hê lắc đầu.

"Đúng vậy, chúng ta đều là thiếu gia tiểu thư quý tộc, ngày thường không quản học tập gian khổ, tiến vào Lâm Lang Các thế nào cũng muốn thả lỏng một chút.”

"Đáng tiếc không phải tỳ nữ xinh đẹp, bằng không đến đấm chân cho chúng ta cũng không tồi!"

"Đừng nghĩ nữa, những người khác còn chưa đến, chúng ta ở đây chờ một chút."

Tiếp theo, bốn người ngồi xuống bàn đối diện Băng Nhi, lôi mũi người nào cũng nhếch lên trời. Một thiếu niên nhìn thấy nước đọng trên bàn liền nhíu mày, vươn tay nhấc ấm trà, ước lượng, lại nhìn thoáng qua mấy tách trà, liền lạnh lùng nói với Băng Nhi “Nơi này thế nào ấm trà đều trống không? Ngay cả một tách trà ngươi cũng không cho chúng ta sao? Chẳng lẽ hiện tại hạ nhân cũng không chuẩn bị trà cho khách nhân?”

Đuôi lông mày của Băng Nhi hơi nhếch lên, vẫn mỉm cười, ánh mắt của bọn họ vẫn xem nàng là hạ nhân?

Ánh mắt của Băng Nhi xẹt qua tia khinh thường nhàn nhạt, thản nhiên cúi đầu, bộ dáng không nghe thấy.

"Người nơi này hình như là lạ, không phải là kẻ điếc chứ?” Tên còn lại dùng ánh mắt hèn mọn nhìn Băng Nhi.

"Hẳn là kẻ điếc, trong Lâm Lang Các thế nào lại an bày hạ nhân ngũ quan lành lặn chứ?” Trong lỗ mũi của thiếu niên kia bỗng hừ một tiếng “Tiểu tử này dù là kẻ điếc, nhưng có phải là tên mù đâu, nhìn thấy chúng ta cũng không biết hành lễ. *Dddd>>Đđđđ<<Llll?”:Qqqq~?”Đđđđ* Hiện tại hạ nhân thế ngoại đào nguyên đưa tới, tu dưỡng thật sự là càng ngày càng kém rồi.”

"Được rồi, mặc kệ là kẻ điếc hay tên mù, nơi này là Lâm Lang Các, không nên cùng người khác gây sự.”

"Đúng rồi, ta nghe nói năm nay Lâm Lang Các chỉ nhận bốn người. Bốn người chúng ta đều là do đại sư cùng đề cử, ta thấy bản lãnh của những người khác hẳn là không so kịp với chúng ta. Vì sao có một số người có thể không cần thi tuyển liền được vào thế ngoại đào viên vậy?”

"Nghe nói năm nay người mới rất nhiều, hơn nữa chỉ có mấy người thông qua tuyển lựa.”

"Mặc kệ là người mới cái gì, bất quá đều là mấy người giang hồ nghèo túng, cô nhi không nơi nương tựa, còn có tiện chủng của thanh lâu kỷ nữ. Bốn người chúng ta mới là người có tư cách tốt nhất ở thế ngoại đào nguyên, cũng là đệ tử già nhất, chèn lách những người tài trí bình thường cùng phế vật kia xuống là được.”

"Nói không sai, thế ngoại đào nguyên muốn nhất chính là thực lực, thứ hai là thân phận. Cũng không phải là chỗ đám dân đen có thể tùy tiện tới.”

Băng Nhi ngước mắt, nhẹ nhàng liếc nhìn bọn họ một cái, ánh mắt lạnh như băng. Nhưng người này vốn không xứng đợi ở Lâm Lang Các.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.