Lần này đi ra ngoài dò đường người trở về rất kịp thời, hơn nữa thế ngoại đào nguyên cũng tới một nhóm cao thủ, Nhạc Ngọc cũng kịp thời xuất hiện, dưới sư trợ giúp của phần đông các cao thủ hợp lực, mã tặc biết khó mà lui, đều đã hoàn toàn rút lui. Người Dung gia gần như đều không xảy ra chuyện gì lớn, chỉ có vài hộ vệ bị thương nhẹ, nhưng mà hàng hóa đã bị đoạt đi rồi, có thể nói là trên mặt tài vật bị thiệt hại rất lớn.
"Được rồi, người bị thương ngồi ổn định, ta sẽ đến xem cho các ngươi.” Vài đại phu của thế ngoại đào nguyên ở bên ngoài bận rộn.
Mấy hộ vệ trúng tên đang cúi đầu rên rỉ, Dung nhị gia thất hồn lạc phách ngồi. Ông đã mất đi hàng hóa, vẻ mặt rất bi thương.
"Dung nhị gia” Băng Nhi tiến lên vài bước, an ủi “Tái ông mất ngựa nào biết không phải phút, chỉ cần người không có việc gì là tốt rồi.”
Dung nhị gia gật đầu nói: “Lần này ít nhiều cũng nhờ Lạc Băng Nhi công tử….. Không, cô nương.”
"Như vậy nhiệm vụ lần này ta không có hoàn thành."
"Không sao, ta coi như ngươi đã hoàn thành rồi, hơn nữa hoàn thành rất tốt."
"Đa tạ." Băng Nhi bái một cái.
Nói xong, Băng Nhi lại nhìn thoáng qua đám hộ vệ giang hồ Dung gia mời tới, nhìn tình huống bị thương của mọi người không nghiêm trọng lắm, trong lòng cảm thấy hơi an ủi.
Nhưng mà trong đó có một nam tử khôi ngô, trên mặt có một vết đao. Ngày đó nàng nhìn thấy hắn có chút quen mắt, thẳng đến vừa rồi lại bị người đuổi giết, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh người đuổi giết nàng, vô cùng rõ ràng. Người nọ là một trong số người đó, chỉ là lúc đó bộ dáng của hắn khác hiện tại, trên mặt càng không có vết sẹo.
Băng Nhi hiếp mắt lại, trong lòng bắt đầu âm thầm suy nghĩ kết hoạch tiếp theo.
Chỗ không có người, Lạc Ngọc Ly rời khỏi chỗ ngồi, trong lúc đó cụp mi xuống, ở ngoài liều sưởi ấm “Nhị sư huynh, thật sự là thế sự vô thường, kế hoạch đã thay đổi.”
"A? Các ngươi như thế nào?" Nhan Ngọc ngâng cặp mắt ôn hòa, suy nghĩ cũng đại khái hiểu được ý tứ trong đó, nhẹ giọng hỏi.
"Vốn là ta cùng nàng là quan hệ huynh muội, cảm thấy nàng đối với ta hẳn là tình cảm huynh muội, mà thân phận của Tiêu Lang càng thích hợp hơn một chút. Huống chi ta cảm thấy nữ nhân đều sẽ thích thân phận Tiêu Lang hơn. Làm sao biết được nàng lại có lòng ái mộ huynh trưởng, mà lại không tiếp nhận Tiêu Lang. Giờ khắc này, ta cảm thấy thật sự là vừa vui sướng vừa sầu lo.” Ống tay áo màu trắng của Lạc Ngọc Ly tung bay giữa rừng, khuôn mặt thế nhưng lại hiện ra dáng vẻ thanh nhã của Tiêu Lang.
"Mặc kệ như thế nào, coi như người trong lòng nàng là huynh trưởng, so với việc nàng thích nam nhân khác đã tốt hơn rất nhiều.” Môi Nhan Ngọc mím lại gợi lên nụ cười.
"Đúng vậy, Lạc Ngọc Ly chính là Tiêu Lang. Tiêu Lang chính là Lạc Ngọc Ly. Nếu nàng thích đại ca, tự nhiên sẽ không để ý nhiều như vậy.”
Nhan Ngọc ngồi trước đống lửa, khóe mắt cong cong, nụ cười trơn bóng nhu hòa, "Lời tuy là nói như thế, nếu hiện tại đệ nói với nàng bản thân là Tiêu Lang, như vậy nàng sẽ lập tức nhận đệ hay không?”
Nắm tay Lạc Ngọc Ly đặt ở trên môi ho khan hai tiếng, giọng nói có chút khàn khàn. Hắn biết loại chuyện này không gấp được.
Giọng nói Nhan Ngọc mềm mại, như đàn cổ xa xưa, say mê lưu danh “Nàng đã thích thân phận đai ca của đệ, vậy thì cứ từ từ mà tính đi. Muội muội này của đệ sớm hay muộn cũng biết đệ là Tiêu Lang, nhưng hiện tại tuyệt đối không được.”
"Huynh nói không sai, thật sự là phiền toái!"
Lạc Ngọc Ly tự giễu nhếch lên khóe môi mê người. Từ trước đến nay hắn có thói quen sát phạt quyết đoán, hơn nữa có thể nhẫn nhịn, biết rõ nhỏ mà không nhịn sẽ hỏng việc lớn.
Mặc dù thân phận Tiêu Lang không có cách nào đả động lòng nàng, nhưng thân phận Lạc Ngọc Ly lại cố tình là điểm mấu chốt có tác dụng. Cái gọi là chuyện không thể một lần là xong, cho nên hắn càng không thể xằng bậy. Hắn chỉ muốn một thân phận trong đó có được nàng, dần dà không phải cả hai người đều có thể thu phục sao?
"Tốt lắm Tiêu Lang, ngày sau nếu có việc vui, đừng quên mời ta ăn cơm."
"Nhờ lời lành của huynh."
"Chỉ là, còn có một tin tức tốt, một tin tức xấu." Nhan Ngọc chậm rãi nói.
Nhan Ngọc uống một hớp trà, giống như đang cười híp mắt thừa nước đục thả câu.
Lạc Ngọc Ly hậm hực nói: "Nhị sư huynh, huynh nói đi, ta có thể chịu đựng."
"Chỗ Đại sư huynh đang bắt đầu nghiêm khắc chỉnh đốn lại nếp sống trong thế ngoại đào viên, nhất là chuyện nam nữ. Chỗ lão quái vật còn chưa có chính thức thu nhận Băng Nhi làm đệ tử nhập thất, cho nên thân phận Tiêu Lang không thể cùng nàng ở thế ngoại đào viên công khai tình chàng ý thiếp. Nhưng thân phận Lạc Ngọc Ly lại có nhiều gần gũi, dù sao, đệ hiện tại là đại ca của nàng ấy, các ngươi ra vào cùng nhau cũng không có gì đáng trách.”
Nhan Ngọc nhìn về phía chun trà, nhàn nhạt cười “Còn có thân phận Lạc Ngọc Ly này của đệ, vì để có thể danh chính ngôn thuận xuất hiện ở thế ngoại đào viên, có thể cùng Băng Nhi thuận lợi cùng nhau làm nhiệm vụ. Ta đã tạo một hồ sơ giả ở thế ngoại đào viên, nhưng mà mỗi một người trong thế ngoại đào viên đều phải đưa đến chỗ Đại sư huynh xem qua, bất luận là người của Lâm Lang Các hay là Y Đan Các của ta, đều chạy không khỏi lòng bàn tay của Đại sư huynh. Dù sao đều là cơ cấ phụ thuộc của thế ngoại đào viên, Đại sư huynh là chưởng môn tân nhậm của thế ngoại đào viên. Quan mới nhậm chức có ba tầng lửa, khắp nơi đều quản lý rất nghiêm khắc. Huống chi đệ lấy thân phận “lão thành viên” đột nhiên xuất hiện trong Lâm Lang Các, hiện tại, khắp nơi đều có cơ sở ngầm của Đại sư huynh, đệ nên tự nghĩ biện pháp đi.”
"Xem ra ta phải làm nhiều hơn một phần công việc, cũng phải làm luôn thân phận Lạc Ngọc Ly này.”
Ánh mắt Nhan Ngọc đồng tình nhìn hắn, nói: “Đệ từng là thiên hạ hành tẩu của thế ngoại đào nguyên, ngày thường có thể không chịu người quản chế, bây giờ lại bị Đại sư huynh một lần nữa triệu hồi trở lại thế ngoại đào nguyên, làm bất cứ chuyện gì đều ở dưới mí mắt người khác, một người mà kiêm hai thân phận thật đúng là tự mình chuốc lấy khổ.”
Lạc Ngọc Ly lại ho khan hai tiếng, thần sắc trên mặt biến ảo bất định "Đau cũng vui vẻ."
"Nữ nhân, đều là hồng nhan họa thủy. Đệ cẩn thận trên đầu chữ sắc có cây đao, không cần để cho Đại sư huynh bắt được nhược điểm.” Nhan Ngọc thở dài một tiếng, lại liếc mắt nhìn Lạc Ngọc Ly một cái, thấy tuy hắn không có biểu hiện gì nhưng gương mặt cũng ửng đỏ, hơn nữa đỏ không giống bình thường. Liền vươn tay bắt mạch cho hắn, sau một lúc lâu mới nói: “Tử Hi, đệ đã bị nhiễm phong hàn, không nên ở bên ngoài gió, còn không vào trong phòng nghỉ dưỡng.”
Lạc Ngọc Ly không khỏi nở nụ cười, lúc đó hắn chỉ cố gắng để cho nha đầu kia không bị cảm lạnh, tâm tư cũng không đặt trên người bản thân, mà nội lực đều vận trên thân thể nàng. Không nghĩ tới bản thân lại bị nhiễm phong hàn, mà hắn hình đã rất lâu rồi không có sinh bệnh.
"Có muốn dùng đan dược hay không?” Nhan Ngọc mặc y phục đen, dáng vẻ thanh đạm như mây, khẽ mỉm cười hỏi.
"Không cần."
"Chẳng lẽ đệ muốn dùng khổ nhục kế?"
"Nhị sư huynh thật là…… hiểu ra.”
Sau đó, Lạc Ngọc Ly nằm ở trên giường, nghe ngoài cửa sổ tiếng gió quật lều trại xào xạt, trên người một lát nóng như lửa, một lát lại lạnh như băng.
Hắn một hồi như bị đặt trên núi lửa nướng, một hồi lại như bị ném vào hầm băng vô cùng âm hàn.
Trong lều, một bóng dáng mỹ lệ thướt tha đi vào, nàng đứng ở tại chỗ Lạc Ngọc Ly trầm mặc một lúc lâu.
Sau đó lấy ra một chậu nước, vắt khô khăn lông, nhẹ nhàng mà đặt lên trán của hắn. Những chuyện này đều là những việc mà hắn đã từng làm qua cho nàng.
"Băng Nhi” Khi Lạc Ngọc Ly từ trong bóng tối mở mắt ra, liền nhìn thấy thiếu nữ tinh linh trước mặt, ánh mắt thoáng qua một tia cưng chiều, không nghĩ tới nàng cũng biết chăm sóc người khác.
"Ca, huynh có khó chịu không? Ta nấu chút thuốc đến cho huynh.”
Lạc Ngọc Ly gật gật đầu. Giờ phút này, loại đãi ngộ khó có được này, hắn không đành lòng cự tuyệt, thậm chí cũng là một loại hưởng thụ.
Nhìn đôi môi đỏ thắm của Băng Nhi thổi thôỉ thìa thuốc, đưa thuốc đến trước mặt hắn, mà hắn lại càng muốn đôi môi đỏ thắm này tới đúc hắn uống.
Sau khi uống thuốc xong, Băng Nhi đỏ mặt, chậm rãi cởi bỏ y phục, nhanh chóng chui vào trong chăn của Lạc Ngọc Ly.
Giờ phút này, nhìn bộ dáng lúc nóng lúc lạnh của Lạc Ngọc Ly, trong lòng Băng Nhi có chút không đành lòng. Nếu không phải vì bản thân thì hắn cũng không phát sốt, ít nhất nàng có thể mang đến một chút ấm áp cho hắn.
"Ca, thật xin lỗi." Nàng rũ con ngươi, ôm thật chặt thân thể của hắn. Băng Nhi mặc vô cung ít, cảm xúc da thịt bóng loáng làm cho trong lòng Lạc Ngọc Ly run động không thôi. Hơn nữa hắn có thể cảm giác được nàng đã thay quần lót sạch sẽ, cả người mang theo hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái.
"Cũng là lỗi của ta, ta không nên nói với muội như vậy.” Hắn nhịn không được vươn tay ra vuốt ve da thịt của nàng, đặt ở ngang hông nàng.
Băng Nhi đã có thể cảm nhận được hơi thở thô gấp của nam nhân, hắn cách lớp áo mà nhẹ nhàng vuốt ve quanh thân nàng.
Lạc Ngọc Ly nhìn chằm chằm nàng, mở to mắt hôn thiếu nữ trong lòng. Một giọt mồ hôi từ trên trán hắn chảy xuống, rơi trên chiếc cổ duyên dáng của nàng, chậm rãi chảy xuống trong vạt áo. Chung quanh đều là mùi hương thanh thuần mà tốt đẹp của nàng,đầu óc hắn tất cả lại đều là bộ dáng nàng trúng độc ngày ấy. Bộ dáng hấp dẫn mị hoặc, thân thể xinh đẹp phơi bày toàn bộ. Còn có lúc nàng tắm rửa, da thịt trắng tuyết mang theo từng giọt nước, trong gương phản xạ ra đường cong uyển chuyển. Nhịp tim hắn bắt đầu không chịu nghe theo khống chế mà đập nhanh hơn, trong lòng xao động nổi lên cảm giác khác thường.
Trước kia hắn chưa từng động tâm với bất kỳ nữ nhân nào, lại cố tình sinh ra tâm tư khác thường đối với thiếu nữ này.
Lạc Ngọc Ly khống chế khát vọng tuôn ra như thủy triều, yết hầu khẽ nhúc nhích. Cũng mệt thân mình hắn hiện tại bị bệnh nhẹ, bằng không thật không thể cầm giữ được bản thân.
Hắn cách y phục vuốt ve nàng, vuốt ve bộ ngực mềm mại của nàng, đây đã là hành động kiềm chế nhất.
Ôm lấy nàng, hai người cảm thụ được nhịp tim đập của đối phương, sa vào cảm giác ấm áp, ý nghĩ dần dần bắt đầu trở nên mông lung, chậm rãi ngủ.
Vậy mà, nửa đêm, khi Lạc Ngọc Ly tỉnh lại, thiếu nữ bên cạnh đã không thấy bóng người. Hắn hít vào một hơi, lắc lắc đầu.