Tiểu Sư Muội Xinh Đẹp

Chương 62-2: Nàng xưa đâu bằng nay (2)



Buổi trưa, Băng Nhi cùng bọn người Khanh Tuấn đến tửu lâu, nhã gian đã đầy khách, các nàng chỉ có thể ngồi trong đại sảnh.

Đột nhiên bên ngoài truyền đến một giọng nói mềm mại êm tai, giống như chim oanh hót, dịu dàng như nước. “Không nghĩ tới việc làm ăn của thế ngoại đào nguyên lại tốt như vậy, Nghê Thường Các cũng chạy đến chỗ này. Không biết ông chủ phía sau màn là ai? Hơn nữa trong này cũng có rất nhiều cửa hàng của Dung gia, khắp nơi trên đường đều nhìn thấy Tứ gia.”

"Thế ngoại đào nguyên chiêu nhận toàn là đệ tử quý tộc, cho nên cửa hàng bên dưới càng ngày càng nhiều, việc làm ăn càng ngày càng tốt.”

"Nói không sai, các ngươi nhìn một chút bộ y phục của ta là mua ở Nghê Thường Các ở Yến quốc. Nhưng mà Nghê Thường Các của thế ngoại đào nguyên nơi này so với Nghê Thường Các ở Yến quốc, giá trị trang sức, y phục càng đắt gấp ba lần, không phải người nào cũng có thể tùy tiện mua nổi.”

"Buôn bán nên cái bộ dáng này, kiếm tiền từ những kẻ có tiền.”

"Không tệ, cho nên hiện tại Lạc gia của chúng ta cũng bắt đầu coi trọng việc làm ăn buôn bán.

Giọng nói này…… Sắc mặt Băng Nhi trầm xuống. Nhìn thấy từ bên ngoài đi vào một mỹ nhân khoảng hai mươi tuổi, một bàn tay trắng nõn vén mành lên, theo sau lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, quả nhiên chính là Lạc Mẫn. Trong lòng Băng Nhi thật sự không thích Lạc Mẫn, không ngờ thế nhưng lại chạm mặt nàng ta ở đây.

Đương nhiên lần này người của Lạc gia cũng đi theo tới không ít, Băng Nhi nhíu mày không khỏi kinh ngạc “Các nàng thế nào cũng tới?”

Ngón tay Khanh Tuấn gõ gõ cái bàn, khinh thường nói: “Các nàng đương nhiên là muốn dựa vào quan hệ mà tiến vào thế ngoại đào viên. Nhưng đại khái cũng không trúng tuyển, cho nên hiện tại liền ở trọ tại khách điếm bên ngoài.”

"Nếu không trúng tuyển, vì sao không quay về?”

"Cái này chúng ta cũng không biết." Khanh Tuấn lắc đầu một cái.

Lạc Mẫn nhấc mành lên, chỉ thấy bên cạnh Lạc đại phu nhân đi tới một phụ nhân y phục đẹp đẽ quý giá. Mà bà đối với phụ nhân này nhìn qua cực kỳ cung kính, cười nói: “Tổng quản phu nhân, mời vào. Không nghĩ tới đối diện có một cửa hàng đang chuyển nhượng, nhưng tiền thuê thật sự quá cao. Nửa năm thu năm ngàn lượng, trên người chúng ta chỉ có ba ngàn lượng, không biết lần này, Dung gia có thể cùng hợp tác với Lạc gia chúng ta hay không?”

Phụ nhân kia bước vào, ngẩng đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh, ngạo nghễ nói: “Chuyện là như thế này, hiện tại người đỏ mắt mơ ước cùng hợp tác buôn bán với Dung gia của chúng ta rất nhiều. Nhưng mà hợp tác không là không có khả năng, trong nhà lại không phải do ta định đoạt. Ở bên ngoài là do Dung nhị gia định đoạt, ta chỉ có thể giúp đỡ dẫn tiến vào một chút.”

"Hả? Vậy Dung nhị gia đâu? Có thể gặp chúng ta hay không?” Lạc đại phu nhân cười đến cực kỳ nịnh nọt.

"Một lát ông ấy mới đến đây.” Giọng nói của phụ nhân nhẹ bổng.

"Được được được, chúng ta trước ở chỗ này chờ ông ấy, phu nhân muốn dùng gì có thể tự mình gọi.”

Đám người Lạc gia vừa muốn đến nhã gian, lại bị gã sai vặt trước cửa ngăn cản, nói: “Thật sự có lỗi, hôm nay nhã gian đã đầy khách, các vị vẫn là ở trong đại sảnh dùng bữa đi. Hoàn cảnh đại sảnh của chúng ta cũng không tồi.”

Nghe vậy, sắc mặt Lạc đại phu nhân trầm xuống, phụ nhân Dung gia cũng không có biểu hiện gì, giống như đã quen rồi.

Nào biết Lạc Dung tinh mắt, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Băng Nhi, khẽ kêu lên: “Kẻ tiện nhân này thế nhưng còn có mặt mũi xuất hiện tại nơi này.”

Giọng nói của nàng ta rất bén nhọn, tất cả mọi người đều bị giọng nói của nàng hấp dẫn.

"Lạc Dung, miệng ngươi nên sạch sẽ một chút, ngươi mới là tiện nhân.” Khanh Tuấn lạnh lùng nói. “Băng Nhi hiện tại là đệ tử của thế ngoại đào nguyên, ngươi bất quá chỉ là một thứ nữ quý tộc nhà nghèo mà thôi, làm sao có tư cách nói người khác như vậy? Ngươi rốt cuộc có giáo dưỡng hay không?”

Lạc Dung bĩu môi một cái, lập tức nói không nên lời. Thân phận đệ tử thế ngoại đào nguyên giống như phủ một tầng hào quang lên người Băng Nhi, xưa đâu bằng nay.

Nhìn thấy Băng Nhi, sắc mặt của Lạc đại phu nhân có chút khó coi. Nếu là trước kia, Lạc đại phu nhân liền phái người bắt lại đánh chết cái loại nữ tử đại nghịch bất đạo, phản lại gia tộc này. Nhưng vừa rồi bà mới biết nữ tử này lại ở tại thế ngoại đào nguyên, hơn nữa còn có khúc mắc với công tử Trần gia, cho nên sau khi sắc mặt của bà nổi lên phẫn nộ, rất nhanh liền dịu xuống.

Lạc đại phu nhân bây giờ đã ngồi trên bàn Băng Nhi, thật giống như là người một nhà, đồng thời tiếp đón Trần Phong. “Trần công tử, còn không ngồi bên cạnh vị hôn thê của công tử.”

Không ngờ Trần Phong cư nhiên cũng theo tới. Băng Nhi híp mắt, nam nhân này thật sự là âm hồn không tan.

Ngày đó hắn ở Lạc gia nghe được sự tình của Băng Nhi, giống như Lạc gia cũng không muốn để hắn đính hôn cùng Băng Nhi, cho nên thêm mắm thêm muối nói rất nhiều chuyện không tốt, làm cho ấn tượng của hắn đối với nữ nhân này càng ngày càng không tốt.

Nhưng hắn dù sao chỉ muốn lợi dụng mối quan hệ hôn ước này, luôn luôn kiên trì, Lạc gia cũng dần dần thay đổi thái độ.

Giờ phút này, trên môi Băng Nhi nở nụ cười lạnh. Nàng vốn có thể rời đi cho xong việc, nhưng mà nhớ tới lời nói của Tiêu Lang, xem ra Lạc gia thật không dễ dàng vứt bỏ hoàn toàn, chỉ có khống chế trong tay bản thân. Nhưng mà chuyện này đối với nàng mà nói cũng không có gì khó khăn, trên đời này còn không có mấy người dám đắc tội cùng huyền thuật sư. Nàng muốn nhìn một chút những người này có tiến bộ chút nào không.

Băng Nhi cười lạnh nói: "Ta nhớ đã không còn quan hệ gì cùng với các ngươi, hơn nữa đã sớm đoạn tuyệt lui tới, trí nhớ phu nhân thật kém.”

"Đứa nhỏ này nói lẫy cái gì?” Lạc đại phu nhân thấy bản thân thật sự dọa người, bà cúi đầu nói: “Ta nghe Trần công tử nói ngươi sống ở thế ngoại đào nguyên không quá tốt, lưu lạc đến hoàn cảnh phải quét rác trước cửa, còn thanh cao như vậy làm gì?”

Trong lòng Băng Nhi không khỏi buồn cười, xem ra sư phụ để cho nàng quét rác trước cửa còn có chút ý tứ.

"Băng Nhi, người một nhà không có hận thù cách đêm.” Lạc Mẫn xem ở phân lượng thế ngoại đào nguyên cùng Trần gia mà hòa ái nói chuyện với Băng Nhi, tiếp theo từ trong tay áo móc ra một thỏi bạc nói: “Đây coi như là giúp đỡ ngươi, mau nhận lấy.”

Bên môi Băng Nhi cười lạnh, không có đưa tay tiếp nhận. “Ta không cần số bạc này.”

Trần Phong nhất thời nhíu mày, dạy dỗ: "Ta nói ngươi làm sao có thể cự tuyệt người khác, trưởng bối ban thưởng không được từ chối. Mẫu thân đưa cho ngươi bạc ngươi không cần, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn ở đó quét rác kiếm tiền hay sao?”

"Đúng vậy! Muội muội, bộ dạng này của ngươi thật là không được, người ở bên ngoài phải dựa vào gia tộc.” Lạc Mẫn nhìn Băng Nhi liếc mắt một cái, đùa nghịch khuyên ta ngọc vừa mua của bản thân. “Ngươi thật sự là suy nghĩ quá đơn giản rồi. Ngươi dù đang ở thế ngoại đào nguyên thì thế nào? Mỗi tháng chi phí ăn mặc ngủ nghỉ làm sao bây giờ? Thế ngoại đào viên là địa phương đệ tử quý tộc tụ tập, ăn uống chơi đùa cái nào không phải là thứ tốt nhất? Y phục cũng mặc tốt, giữa bằng hữu không tránh khỏi du sơn ngoại thủy chơi đùa, đến lúc đó người ta tiêu tiền, ngươi có thể ở bên cạnh đứng xem? Đến lúc đó người ta mua đồ, ngươi lại không có, để cho người ta trả tiền, không phải để người khác chê cười hay sao?”

Lạc Mẫn mặt không đổi sắc nhìn về phía Băng Nhi, nói: “Muội muội, lúc trước là do phụ thân đang nổi nóng, huống chi ta biết rõ tính tình ngươi ngang bướng cứng đầu, nói lẫy là không muốn có quan hệ nữa. Nhưng mà thiên hạ thế nào cũng vẫn có phụ mẫu, chỉ cần ngươi xin tội với phụ thân, trong nhà vẫn nguyện ý tiếp nhận ngươi.”

Lạc Mẫn ra bên ngoài đương nhiên muốn giả bộ bộ dáng rộng lượng.

"Đứa nhỏ này thật sự là sĩ diện làm khổ thân, tuy rằng ngươi ở thế ngoại đào nguyên, nhưng đều lưu lạc đến hoàn cảnh phải quét rác, làm sao còn như vậy?” 

"Ngươi cự tuyệt trong nhà không sao, nhưng không cần xoay người chiếm tiện nghi của người khác là tốt rồi, vạn nhất lấy trộm gì đó của người ta cũng không tốt.”

Trần Phong ngưng mắt nhìn Băng Nhi, nói: “Ngươi xem người nhà của ngươi đối xử với ngươi thật tốt, ngươi không cần từ chối nữa, nhanh chóng nhận lấy, chẳng lẽ ngươi thật sự thích quét rác hay sao?”

Lạc đại phu nhân nói: "Ngươi xem một chút mấy đĩa đồ ăn này của các ngươi đều là món gì, nhìn ngươi cả người đều gầy.”

"Lạc đại phu nhân nói không sai, chút món ăn của ta thật sự là khó coi rồi.”

"Đã như vậy, ta mời các ngươi bữa ăn này, dù sao ngươi cũng là nữ nhi Lạc gia.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.