Dưới thác nước, nước chảy bắn tung tóe, như mưa phùn triền miên, Băng Nhi chậm rãi đi qua cầu, ngửa đầu, quay đầu.
Đáy vực sâu dưới chân núi, tựa như tâm tình sâu lắng của nàng giờ phút này.
Giờ khắc này, ánh mắt của nàng còn lạnh lẽo hơn cả nước hồ sâu, tiếng nước ngân nga liên miên, từng giọt nước giao thoa, giữa đất trời bỏ không được mà lại hỗn loạn.
Lần này khiến cho Lạc gia tự nhiên bị tổn thất hết ba ngàn lượng, tuy rằng thật sảng khoái, nhưng nàng biết tất cả cũng không thể thương tổn chút nào đến giới hạn căn bản của Lạc gia.
Thậm chí nàng còn mở Thiên Nhãn, nhìn thấy được tình hình trong hai năm tương lai từ trên người Lạc Đại phu nhân.
Mặc dù những hình ảnh kia không phải rất rõ ràng, nhưng Băng Nhi cũng có thể nhìn được đại khái một ít. Lạc gia bắt đầu lợi dụng thân phận đệ tử của cô ở thế ngoại đào nguyên, qua lại cùng đám người quý tộc. Đồng thời hợp tác làm ăn buôn bán với Dung gia, chỉ cần đánh ra cái cờ hiệu là một trong số mười ba đại đệ tử của đứa con riêng là nàng là có thể giành được vô số lợi ích.
Nếu bản thân không nghe theo an bày của bọn học, người Lạc gia sẽ dùng hai chữ “thanh danh” để uy hiếp nàng, nói cho thế nhân bản thân nàng từng đoạn tuyệt với gia tộc, từng ngỗ nghịch không tôn kính phụ thân cùng trưởng tỷ, không xứng là đệ tử thế ngoại đào nguyên. Từ đó tạo ra tiếng xấu cho nàng.
Lúc nhìn thấy những hình ảnh này, Băng Nhi nhếch khóe môi, xem ra bản thân nàng tuyệt đối không thể nhân nhượng đối với Lạc gia.
Tuy rằng những việc này còn chưa xảy ra, nhưng để phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, tuyệt đối không thể để cho sự tình xảy ra.
Băng Nhi chậm rãi nheo mắt lại, trải qua một kiếp, nàng đã biết rõ đám người quý tộc đều là bất nhân bất nghĩa, nếu người Lạc gia không bức nàng, nàng cũng không muốn làm quá tuyệt tình.
Ra tay trước thì chiếm được lợi thế, phải khiến cho người Lạc gia đi đến một nơi thật xa, chấm dứt tai họa.
Nghĩ đến đây, bên môi nàng nhếch lên một ý cười hồn nhiên, đi theo người phía trước chậm rãi đến Y Đan Các. Vừa vào sân viện Băng Nhi liền nhìn thấy một cái kiệu kỳ quái ngừng ở bên trong. Bên trong kiệu hình như có một nam tử, bộ dáng thon dài đối diện Nhan Ngọc. Vẻ mặt Nhan Ngọc cực kỳ nghiêm túc.
"Nhan Nhị tiên sinh, xin hỏi có chuyện gì?" Băng Nhi cung kính thi lễ.
Trường hợp có người ngoài, Băng Nhi cũng không xưng hô Nhan Ngọc cùng Tiêu Lang là sư huynh, mà gọi là Nhan Nhị tiên sinh cùng Tiêu Tam tiên sinh.
"Vị này là Đại thiếu gia Trần gia, ngươi còn chưa có gặp qua đi.” Nhan Ngọc ôn nhu nói.
"Xin chào Trần Đại thiếu gia.” Băng Nhi cúi đầu thi lễ.
"Ừ." Nam tử ở trong kiệu đáp lễ, cũng không nhiều lời.
"Trần Đại thiếu gia đường xa mà đến là muốn thay phụ thân của hắn cầu đan dược kéo dài tuổi thọ, đương nhiên là thân thể Trần lão gia cực kỳ không tốt, đáng tiếc là không thể lặn lội đường xa đến thế ngoại đào nguyên. Cho nên ta không có cách nào chuẩn đoán được bệnh tình….” Nhan Ngọc khoanh tay đứng, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Băng Nhi một cái, uyển chuyển nói.
"Cầu Nhan Nhị tiên sinh đích thân tới Trần gia ở Tần quốc, giúp đỡ phụ thân của ta, tại hạ tất sẽ hậu lễ đáp tạ.
Trong rèm, nam thong dong tao nhã bái một cái, tóc màu đen như thác nước theo cổ chảy xuống dưới, đôi môi mỏng nhếch lên, trên môi không mang theo một chút huyết sắc, chỉ tiếc là không nhìn thấy khuôn mặt của hắn.
Băng Nhi ngước mắt nhìn về phía nam tử kia. Nàng nhớ Đại công tử Trần gia rất ít xuất đầu lộ diện, nghe nói thuở nhỏ trúng hàn độc, thân thể không tốt, thậm chí không thích phơi nắng. Cho nên hàng năm đều là một phẩm chất chui rúc bên trong xe ngựa. Hiện tại cũng là bốn người nâng kiệu khiêng hắn ta vào.
Giờ phút này, người kia ở ngay tại bên trong kiệu, trước kiệu che màn trướng, chỉ có thể nhìn thấy y phục của hắn. Nhưng nhìn chất liệu y phục phóng khoáng, hoa văn lá phong màu đỏ nhạt trên trường y theo gió phất phơ, đẹp đẽ quý giá nhưng cũng không quá xa hoa lãng phí. Ngón tay thon dài hơi xanh, thời tiết cũng không lạnh, nhưng hắn lại khoác một chiếc áo choàng lông chồn so với tuyết còn còn không nhiễm một hạt bụi. Dưới mành che, đáng tiếc không cách nào nhìn thấy khuôn mặt của hắn.
"Băng Nhi, ngươi có biết loại dược này không?” Nhan Ngọc lấy một bức họa ở bên cạnh ra, bên trên vẽ một gốc cây thảo dược.
"Nguyệt Kiến Thảo, thích hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, cưc ̣ kỳ hiếm gặp.” Băng Nhi tự tin trả lời. Người biết đến loại dược thảo này không nhiều lắm, người gặp qua lại càng không nhiều.
"Cái này ta cũng biết rõ, mặc dù trước mắt mà nói rất khó tìm, nhưng ở Tần quốc khẳng định có.” Trần đại công tử đối với câu trả lời của Băng Nhi cũng không thèm để ý, giống như loại dược thảo này ở Tần quốc có rất nhiều người đã gặp qua, đều biết đến.
"Không sai, Nguyệt Kiến Thảo có thể kéo dài tuổi thọ, hơn nữa đối với lão nhân không có dược tính quá mạnh, cực kỳ có lợi cho thân thể, cho nên ngươi có thể đi tìm một chút.”
"Đa tạ Nhan Nhị tiên sinh chỉ điểm, nhưng ta hy vọng Nhan Nhị tiên sinh có thể đi đến Tần quốc một chuyến, giúp đỡ trị cho phụ thân ta.”
Nhan Ngọc chậm rãi lắc đầu một cái. “Trần Đại thiếu gia, ta không thể rời khỏi thế ngoại đào nguyên quá xa, nhưng nàng thì có thể.”
Nhan Ngọc giơ tay chỉ chỉ Băng Nhi. Băng Nhi cảm giác được nam tử kia đang xuyên qua màn trướng nhìn bản thân, ánh mắt kia cực kỳ xa cách, nhưng cũng mang theo một chút lạnh nhạt, đại khái là không tin tưởng y thuật của nàng, cho nên tiếp theo đó cũng không có mở miệng yêu cầu nàng cùng đi.
Nhan Ngọc than nhẹ một tiếng, “Như vậy Trần Đại thiếu gia, ngươi vẫn là trở về đi, sớm ngày trở về tìm dược cho Trần lão gia dùng.”
"Đa tạ Nhan Nhị tiên sinh trợ giúp.” Nam tử ở trong màn trướng thi lễ, trong lòng thở dài một lúc lâu, mới đứng dậy.
Nhìn bốn người khiêng kiệu rời đi, Nhan Ngọc chậm rãi ngoái đầu nhìn lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thản nhiên, nhìn về phía Băng Nhi, cười nói: “Sư muội, tuy rằng muội đã được sư thúc thu làm đệ tử, nhưng mà tiếng tăm không phải chỉ một lần là có. Tiếng tăm của muội còn cần phải từ từ tạo dựng. Đại thiếu gia Trần gia này là người không tồi, muội hẳn là cùng đi theo một lúc đi.”
"Ta sẽ đi theo.” Băng Nhi chém đinh chặt sắc nói, từng chữ từng chữ nói cực kỳ rõ ràng.
Dĩ nhiên, mục đích của nàng không chỉ là đi xem bệnh, càng bởi vì bảo vật của Ngọc gia.
Nhan Ngọc trầm ngâm nói: “Nhưng mà sợ là Tiêu Lang sẽ không đồng ý. Lần này đi đường đường sá xa xôi, muội là một nữ hài tử có rất nhiều điều không tiện, hơn nữa muội cũng chưa từng đi quá xa nhà.”
"Ta tin tưởng bản thân đã có thể tự mình đảm đương một phía rồi. Ta sẽ đi nói cho sư phụ một tiếng, chỉ cần ông ấy đồng ý là được rồi.”
"Ừ, nói với sư thúc xác thực không cần sự đồng ý của Lâm Lang Các nữa.” Nhan Ngọc sờ sờ cằm, vẻ mặt như có điều đăm chiêu.
Nói xong, Nhan Ngọc xoay người cầm thuốc nước vẽ loạn trên mặt nam tử đang ngồi quỳ. Khuôn mặt nam tử này rõ ràng có thể thấy được vài chấm đỏ lấm tấm, giống như là bị thuốc kích thích sau khi dịch dung tạo thành.
Băng Nhi chậm rãi nhìn, thầm nghĩ nếu khuôn mặt dịch dung trong thời gian lâu, có phải sẽ có vấn đề hay không?
Vì vậy, nàng không nhịn được hỏi: “Sư huynh, Dịch Dung Thuật nếu sử dụng không thích đáng, có thể bị hủy dung hay không?”
"Đương nhiên có thể, Dịch Dung Thuật cũng có nguy hiểm.”
"Như vậy. . . . . . Đại ca ta hắn có dịch dung hay không?”
Nhan Ngọc xưa nay tay rất ổn định đột nhiên hơi hơi run rẩy, cái chai trong tay lay động, giống như có chút luống cuống, sau một lúc mới nói: “Thật ra, mọi người trong Lâm Lang Các đều biết Dịch Dung Thuật, hơn nữa ngày thường lúc làm nhiệm vụ cũng phải dịch dung.”
"Thì ra là đại ca cũng dịch dung sao?’ Băng Nhi nheo mắt lại.
"Đại ca muội thật sự có dịch dung, hơn nữa Băng Nhi, muội phải hiểu, đại ca của muội trả giá rất nhiều vì muội.” Ánh mắt Nhan Ngọc nhìn về phía Băng Nhi, giọng điệu lạnh nhạt bình tĩnh, “Đương nhiên, còn có một chuyện muội hẳn là rõ ràng, nếu có một ngày dung mạo của đại ca muội bị hủy, sau khi rời khỏi Lâm Lang Các không thể không một lần nữa thay đổi thân phận, như vậy muội vẫn thích hắn sao?”
"Vì sao huynh hỏi ta như vậy?" Băng Nhi ngẩn ra.
"Nói tóm lại, nếu dung mạo hắn từ nay về sau bị hủy, muội có còn thích hắn hay không?”
"Sư huynh quá lo lắng, ta cùng với đại ca không xa không rời, mặc kệ về sau hắn có bộ dáng gì, ta đều thích hắn.” Băng Nhi không chút do dự nói.
"Rất tốt rất tốt, hy vọng muội nhớ kỹ lời muội đã nói hôm nay.” Nhan Ngọc gật đầu, khóe miệng xẹt qua một chút ý cười mềm mại, ánh mắt trầm tĩnh.
"Như vậy hy vọng sư huynh có thể sau khi ta rời đi ba ngày lại nói với đại ca ta, việc này ta sẽ đi trước bẩm báo với sư phụ.”
"Được."
"Cáo từ." Nhìn Nhan Ngọc vẫn như cũ đang tự bôi thuốc cho mấy người, Băng Nhi cúi đầu thi lễ với hắn, sau đó chậm rãi rời đi
Đợi Băng Nhi đi ra sân, Nhan Ngọc mới buông lọ thuốc trong tay ra, giao cho mấy dược đồng bên cạnh hắn, xoay người đi về phía gác xép của Y Đan Các.
Bên trên lầu các, một nam tử tuấn lãng ngồi trước bàn cờ, trên ống tay áo của nam tử là hoa văn màu tím, theo động tác đùa nghịch của hắn, hơi hơi lay động. Con ngươi đen thẩm nhìn bàn cờ, thâm trầm giống như một đầm nước, sóng nước mênh mông, sáng tắt bất định.
"Tử Hi, xem ra muội muội của đệ thật sự là vô cùng tình thâm đối với đệ. Về sau đệ lấy bộ dáng như vầy xuất hiện, muội ấy cũng sẽ không để ý.” Nhan Ngọc ôn nhu cười nói.
"Nhị sư huynh nói rất đúng. Muội ấy thật sự là đối với ta tình thâm ý trọng, sinh tử đi theo, không rời không bỏ. Nhưng thời điểm làm nhiệm vụ lại không chút nào lưu luyến mà xoay người rời đi, thậm chí không nói với ta một tiếng. Lại còn muốn làm phiền người khác đến chuyển cáo với ta, thật sự là trong lòng bị tổn thương.” Tiêu Lang chậm rãi hạ một con cờ xuống, cử chỉ mang theo chút tôn quý ưu tú, ý cười nhàn nhạt nở rộ bên khóe miệng, cũng thở dài một tiếng.