Tiểu Sư Muội Xinh Đẹp

Chương 65-3: Người yêu kiếp trước (3)



Giọng nói hắn vừa dứt, chỉ cảm thấy đối phương đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, tiếp theo một tia sáng trắng thoáng qua, rồi sau đó bất ngờ biến mất. Tùy theo lại một trận gió đánh tới, hắn lập tức theo bản năng tung người tránh né. Nhưng thân thể lại bị người ở phía sau hung hăng đánh một chưởng. Hắn lảo đảo một chút, quỳ trên mặt đất, khạc ra một ngụm máu tươi. Không thể tin quay đầu nhìn chằm chằm bạch y nam tử, không nghĩ tới lại bị hắn công kích trả thù.

“Ngươi...... Tại sao ngươi lại làm như vậy? Chẳng lẽ ta nói sai sao?!”

“Chuyện đã qua, ta không thích nhắc lại. Ta chỉ muốn biết bây giờ có phải Ngọc Khuynh Vũ xuất hiện hay không? Có người tung tin đồn hay không?”

“Đại ca, thiên chân vạn xác không phải cố tình tung tin. Lần trước chúng ta cùng người của Dung gia thì gặp Đao Ba Kiểm. Hắn nói đã gặp được quỷ hồn của Ngọc Khuynh Vũ. Nhưng bất quá lại có người giả trang.” Hắc y thiếu niên sờ sờ đầu, ngạo nghễ cười nói.

Người bị đánh ngã trên mặt đất nhìn cũng không dám nhìn bạch y nam tử, hút miệng lãnh khí, nói: “Ta cũng đã hỏi, nữ quỷ kia mặc y phục của Ngọc Khuynh Vũ, hơn nữa bay bay trên cành cây cực kỳ quỷ mỵ. Sau đó chúng ta lại phái người đi vào trong khu rừng kia nhìn đến tột cùng xảy ra chuyện gì. Không nghĩ tới, y phục cùng di vật chôn dưới mộ Ngọc Khuynh Vũ đã bị người ta đào lấy mất……..”

“Y phục cùng di vật chôn dưới mộ?” Bạch y nam tử từ từ ngước mắt hỏi.

Hắc y thiếu niên chậm rãi nói: “Là Dung Chích thay nàng lập bia mộ chôn y phục và di vật. Năm đó hắn cũng thích nàng ta. Tất cả y phục cùng trang sức bên trong đều là thức Ngọc Khuynh Vũ đã từng thích mặc. Ngược lại đại ca một món cũng không có……..”

Ánh mắt bạch y nam tử lạnh lùng như băng, “Còn có cái gì?”

“Không có gì, trước mắt không còn nghe thấy tin tức của Ngọc Khuynh Vũ, giống như người người kia gặp phải chỉ là một nữ quỷ, một nữ quỷ gây ác……” Hắc y thiếu niên dằng dặc nói.

“Tốt lắm, nàng đã chết, các ngươi không cần tra xét nữa, mau đi làm việc của mình đi.”

“Biết, chúng ta đi.” Hắc y thiếu niên đứng dậy đỡ nam tử bị thương. Người nọ khập khễnh rời đi, chỉ để lại một mình bạch y nam tử.

Bạch y nam tử chậm rãi nhíu mày. Hắn lấy một cây trâm từ trong lồng ngực ra, nhẹ nhàng vuốt ve. Chính là cây trâm lúc trước Ngọc Khuynh Vũ vứt xuống. Hắn từ từ thở dài một tiếng. “Tha thứ cho ta, ta biết nàng hận ta, nhưng mà ta lại không thể không như thế.”

Hắn ngước đầu lên, nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: “Tốt lắm, chỉ là một nữ quỷ gây ác mà thôi, nàng đã chết hai năm trước rồi.”

......

Dưới vách núi, thân hình nam tử ưu nhã thong dong chậm rãi bước qua cầu đá.

“Tiêu Tam tiên sinh.” Một người đeo mặc nạ âm thầm xuất hiện, chính là người trong Lâm Lang các.

“Đúng rồi, Băng Nhi hiện tại như thế nào?”

“Đã sắp đến Tần quốc rồi, hơn nữa trên đường đã làm quen rất nhiều quý tộc Tần quốc. Biểu hiện rất tốt, không hổ là đệ tử thế ngoại đào nguyên.”

“Các ngươi chuẩn bị đi, ta muốn đi Tần quốc một chuyến.” Tiêu Lang chợt cau mày lại, khuôn mặt thoáng qua một tia đau đớn, nói: “Ta phải tự mình đi một chuyến, mở cấm địa tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ, một mình nàng không ứng phó được.”

Còn chưa nói xong, hắn “phốc” một tiếng, một ngụm máu tươi phun ra.

Nói đến, hôm nay lúc bày trận không biết tại sao, hắn mơ hồ không muốn thay Tiêu gia làm chuyện này. Sau cùng trong chớp mắt hắn đã thay đổi trận văn chung quanh mắt trận. Nhưng lại bị lực lượng trận pháp Cửu Long trận cắn trả lại. Hiện tại lục phủ ngũ tạng như lửa đốt, vì không để cho người khác nghi ngờ, dọc theo đường đi hắn ẩn nhẫn cho tới bây giờ.

“Tiêu Tam tiên sinh, người không sao chớ?”

“Đỡ ta lên xe ngựa, ta nghỉ ngơi một chút là tốt rồi. Các ngươi cứ tiếp tục lên đường.” Dung nhan thanh nhã tuyệt luân của Tiêu Lang phiếm chút sắc trắng ảm đạm, thương thế lần này của hắn không nhẹ.

......

Biên giới Tần quốc, bóng đêm tối dần.

“Trần Đại công tử, chắc là một lát trời sẽ mưa.” Băng Nhi chậm rãi giục ngựa đi tới trước xe ngựa Trần Đại công tử, giọng nói thản nhiên nói: “Bất kể công tử có tin hay không, không bằng trước tiên chuẩn bị tốt phòng tránh mưa.”

Người dẫn đường ngẩng đầu nhìn bầu trời quang đãng, mở trừng hai mắt nói: “Cô nương, mặc dù cô nương có chút bản lãnh, nhưng ta thật sự không nhìn ra bầu trời có dấu hiệu sắp mưa.”

“Theo lời nàng nói mà làm, dừng xe lại, dựng mái hiên chung quanh chặn lại, an bày tốt thớt ngựa.” Giọng nói Trần Đại công tử không thể nghi ngờ.

Thấy đội ngũ Trần gia ngừng lại, dàn xếp mọi người. Nơi xa xa, nữ nhân hôm đó bị Băng Nhi đắc tội kêu lên: “Tên lường gạt này nói bậy bạ gì đó, ở chỗ này đang yên lành làm sao trời lại mưa, khí trờ tốt như vậy, trăng còn sáng như vậy……”

Nữ tử kia còn đang kêu la, chợt một giọt mưa rơi vào trên mặt nàng, giọng nói nàng ta liền im bặt.

“Trời mưa, trời mưa, vào xe ngựa.” Trời mưa nói đến là đến, vô cùng mãnh liệt.

“Không được, trong xe ngựa cũng bị mưa dột.”

“Vốn là bầu trời quang đãng, như thế nào biết trời sẽ mưa chứ, chúng ta không có chuẩn bị chỗ đụt mưa.”

“Trước mặt hình như là có một gian viện rất lớn, thừa dịp trời mưa còn chưa lớn, nhanh lên vào bên trong tránh đi.” Một quý tộc trong đội ngũ người Dung gia nói.

“Các vị, ta khuyên các ngươi tốt nhất không nên đi gian viện kia, nhất là nữ quyến.” Đột nhiên, nhìn thấy Băng Nhi khoác áo tơi, dáng người thướt tha đi ra. Khuôn mặt nàng thanh tú, phong tình giữa hai lông mày không giấu được, cực kỳ động lòng người.

“Ngươi cho rằng bản thân là ai? Tại sao lại quản chúng ta?” Lúc trước nữ nhân kia bởi vì kinh ngạc, giờ phút này còn không tình nguyện mà lên tiếng.

“Băng Nhi cô nương, ngươi nói chúng ta vì sao không nên đi gian viện kia đụt mưa?” Dung Chích từ bên trong xe ngựa nhô đầu ra, ánh mắt lấp lánh nhìn nàng. Gương mặt bị vài sợi tóc dính vào bên mép môi đỏ thắm cực kỳ hấp dẫn, có vẻ xinh đẹp khác thường.

“Gian viện kia là khách điếm, đã trọ đầy người, hơn nữa cũng không hoan nghênh có người đi vào. Người nào nếu đi vào, nhất định sẽ bị đuổi ra.” Băng Nhi trả lời.

“Nếu trọ đầy rồi thì kêu người dọn ra cho chúng ta. Chúng ta là quý tộc, đám dân đen kia có thể làm gì chúng ta.” Nữ nhân kia rõ ràng là một bộ dáng không tin. Lập tức che dù đi về hướng khách sạn. Rất nhiều hộ vệ đi theo sau, những người khác cũng cùng đi theo.

Bên môi Băng Nhi từ từ giương lên nụ cười. Đáng tiếc nữ nhân kia cùng đám quý tộc cũng không nghe khuyên bảo. Thuở nhỏ các nàng tài trí hơn người, luôn cảm thấy khắp nơi vô cùng ưu việt, trên thực tế đều là những người không hiểu chuyện.

Chỉ là, nữ nhân này đối với nàng bất kính, nàng không ngại dạy dỗ đối phương một chút.

Hộ vệ bên cạnh nữ nhân kia tiến lên dùng sức vỗ vỗ cửa. Cánh cửa kia lại cực kỳ bền chắc. Hồi lâu, cửa sổ lóe ra một chút ánh sáng, lộ ra vẻ vô cùng mờ tối, trong phòng truyền ra giọng nói khàn khàn. “Là người nào? Khách từ đâu tới? Lại muốn đi đâu?”

“Mở cửa, chúng ta là quý tộc Tần quốc, muốn dừng chân ở nơi này của ngươi một đêm.”

“Mời mấy vị trờ về đi, các ngươi nói ám hiệu không đúng, nơi này không phải là địa phương dành cho các ngươi, mau rời đi.”

“Lão đầu chết tiệt, giả thần giả quỷ làm cái gì? Cẩn thận chúng ta đánh ngươi bầm dập.”

“Chư vị khách bình tĩnh chớ nóng, nơi này mặc dù là khách điếm, cũng không phải là khách điếm tùy tiện. Hơn nữa đã trọ đầy người, chư vị xin mời trở về cho!”

“Khốn kiếp, nói láo. Người đầu, đập phá cửa cho ta!” Nữ nhân kia ra lệnh.

Đám hộ vệ chà sát tay, đang muốn hợp lực phá cửa, lại thấy cửa đột nhiên mở ra, bên trong hé ra gương mặt tái nhợt ảm đạm của một lão giả, dưới hai mắt xanh đen, bộ dáng hết sức quỷ dị.

Canh giờ đã là nửa đêm, gió đêm mãnh liệt, mọi người trong viện đều ướt sũng.

Lão giả thở dài một tiếng, dùng giọng nói khàn khàn nói: “Nếu đã tới, ta cũng không thể nói gì hơn. Dân không đấu cùng quan, bây giờ quý tộc càng ngày càng ương ngạnh rồi.”

Đám nữ quý tộc rối rít đi vào trong khách điếm, cao giọng ngênh ngang phân phó lão giả đi chuẩn bị nước nóng canh nóng.

Lão giả mở một gian phòng trống ra, ánh mắt buồn bực nhìn mọi người, nói: “Các vị ở phòng này, phòng kia tuyệt đối không thể đi vào, hơn nữa cái tủ nơi này cũng không được mở ra.”

“Lão đầu chết tiệt, rõ ràng có phòng trống, cư nhiên lại gạt chúng ta nói đã trọ đầy người.”

“Chúng ta nhiều người như vậy, gian phòng này như thế nào có thể ở hết?”

Mọi người chận rãi quan sát chung quanh, khách điếm này nói là khách điếm, thật ra thì không khác gì gian viện hai tầng của người dân bình thường. Chẳng qua là cửa sổ nơi này rất là bền chắc. Hơn nữa vô cùng cao, trong giữa nhà đặt một cái tủ hư cũ cùng giường. Đặt một cái đèn kỳ quái, trên bàn để hương án, bên trong đốt nhang đèn. Cả phòng mờ tối âm trầm, hơn nữa trong phòng còn có một cái tủ cực lớn đứng thẳng.

Cái tủ này đen như mực, dầu rơi xuống, tản ra một mùi hương khó ngửi, còn có một loại cảm giác âm trầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.