Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký

Chương 109: Ơn cứu mạng thì phải lấy thân báo đáp



Ngay từ lúc yến hội chính thức bắt đầu, Diệp Thiên lập tức nghiêm chỉnh, đàng hoàng ngồi trên ghế của mình, đôi mắt hạnh to tròn âm thầm đảo một vòng qua chỗ ngồi của các vị nam khách ở đối diện, phát hiện ra vương gia nhà mình quả nhiên là người tuấn tú nhất, đẹp mắt nhất, không hổ là con trai thân sinh của Ngọc phi, thật sự là soái khí, nổi bật hơn người khác rất rất rất nhiều lần luôn.

Nàng cong khóe môi thỏa mãn cười một tiếng, Tiêu Ngôn Phong đang ngồi ở đối diện lại dường như biết nàng đang nghĩ cái gì, bên trong đôi mắt phượng xinh đẹp kia thấp thoáng ý cười, ly rượu nhỏ trong tay hướng về phía nàng, nhẹ nhàng nâng lên một chút sau đó ngửa đầu đem toàn bộ rượu trong ly đổ vào miệng.

"Nghe nói Hoàng thái nữ bị ngã xuống vách núi thật cao, là Diệp thế tử kịp thời cứu được, từ trên vách núi cao rơi xuống còn có thể lông tóc không chút thương tổn, đến tột cùng là đã dùng biện pháp nào?" Hoàng hậu hỏi.

Yến Vân Hi thuật lại những chuyện đã xảy ra một cách đơn giản cho nàng và mọi người cùng nghe.

Khang vương buồn bực uống một chén rượu, sao lại có thể xui xẻo như vậy chứ, hắn khó khăn lắm mới ra tay một lần như thế, vậy mà bị thất bại, đối phương ngay cả một người cũng chưa chết thì cũng thôi đi, ấy thế mà ba mươi tử sĩ kia của hắn lại một người cũng không thể sống sót trở về, hắn bắt đầu hoài nghi có phải nhóm tử sĩ mà mình huấn luyện này năng lực quá yếu rồi hay không?

Hai mắt Thái tử âm u nhìn sang Khang vương dò xét một chút, tất cả mọi người đang ngồi nghe đều phản ứng rất bình thường, cũng chỉ có một mình hắn gục đầu ủ rũ, chán nản, là đang ảo não mình làm việc thất bại sao?

"Thân thủ của Diệp thế tử quả thật rất cao siêu, thế mà lại có thể từ vách núi cao như thế bảo hộ Hoàng thái nữ không bị thương tổn gì." Hoàng hậu nói xong, lại quay đầu nhìn Hoàng Thượng, thấp giọng nói: "Bệ hạ, mặc dù vị Hoàng thái nữ này gặp chuyện bắt trắc ở Đại Tề của chúng ta, nhưng Diệp thế tử cũng coi như đã cứu nàng một mạng, chuyện này cũng xem như hòa nhau rồi đúng không?"

Văn Đế trong lòng khẽ động, cười nói: "Tính ra thì, Diệp thế tử cũng coi như là có ơn cứu mạng Thái nữ rồi, Thái nữ có muốn lấy thân báo đáp ơn này hay không, ha ha ha..." Vị Hoàng thái nữ này sớm muộn gì rồi cũng sẽ leo lên hoàng vị của Nữ La quốc, nếu như chuyện người Đại Tề có ơn cứu mạng nàng, đem chuyện này tuyên dương rộng rãi ra ngoài, như vậy đối với Đại Tề tất nhiên cũng có không ít chỗ tốt.

Văn Đế chính là thuận miệng nói đùa, người ngồi bên dưới cũng đều cười cười phụ họa ý hắn, lúc này Diệp Thiên lén nhìn Yến Vân Hi, cũng không biết có phải vì uống rượu hay không mà hai gò má nàng có chút đỏ, lại âm thầm quay sang phía đối diện nhìn ca ca Diệp Lệ, khuôn mặt tuấn tú của hắn hơi trầm xuống, vì khoảng cách khá xa, cho nên Diệp Thiên cũng không thấy rõ lỗ tai của hắn có đỏ hay không.

Yến Vân Hi nhấp một ngụm rượu, cười nói: "Ai, ta ngược lại cũng muốn để Diệp thế tử làm Hoàng phu của mình, chẳng qua là Diệp thế tử không nguyện ý, chúng ta vẫn là không nên làm khó hắn đi."

Cả đám người ngồi ở chỗ này đều nghe thấy những gì nàng vừa nói, lại bắt đầu ồn ào náo nhiệt cười lớn, xôn xao to nhỏ, có người nói: "Dù sao Diệp thế tử cũng là Thế tử của Hầu phủ, nếu đi theo ngài đến Đại La rồi, thì Hầu phủ phải làm sao bây giờ, hay là Hoàng thái nữ suy nghĩ tuyển một người khác đi thôi."

Thậm chí có người hùa theo nói: "Ngược lại ta có một biểu đệ, trưởng thành rất tuấn tú, phong nhã, chi bằng dẫn đến cho Hoàng thái nữ nhìn một cái xem thế nào? Dù không thể làm Hoàng phu thì cũng có thể làm một trong các vị Phu hầu được mà."

Lời nói này có chút càn rỡ, ánh mắt Diệp Lệ bén nhọn nhìn sang, Yến Vân Hi đặt ly rượu trong tay xuống, thản nhiên nói: "Hoàng phu của ta, ít nhất cũng phải chiến thắng ta về các mặt cưỡi ngựa, bắn cung và võ nghệ thì mới được, nếu như hắn chính là người mà lòng ta yêu mến, ngưỡng mộ, ta cũng sẽ không cần thêm Phu hầu làm gì, cùng hắn trải qua kiếp sống "nhất sinh nhất thế nhất song nhân", nếu như chỉ là một tên mặt trắng tay trói gà không chặt, thì đừng nói Phu hầu, chính là muốn ở trong cung của ta làm một người quét dọn cũng không được."

Người kia lúng túng ho khan một tiếng, ngượng ngùng không dám nói tiếp.

Văn Đế lại động tâm tư. Nếu như Diệp Lệ thật sự có thể trở thành Hoàng phu của Nữ La quốc, như vậy đối với Đại Tề thật sự là rất có lợi, hơn nữa, người một nhà của Tế Bình hầu đều ở Đại Tề, hắn có thể đem cả nhà này nắm trong lòng bàn tay, đến lúc đó cho dù muốn Diệp Lệ làm cái gì thì chẳng phải hắn đều sẽ phải ngoan ngoan nghe lời mà làm theo sao. Một tên Hoang phu của Nữ La quốc hoàn toàn ngoan ngoãn, vâng phục mình? Văn Đế càng nghĩ càng hưng phấn, hận không thể ngay lúc này liền đem Diệp Lệ đóng gói đưa cho Hoàng thái nữ, chẳng qua là hắn kịp suy nghĩ lại, nếu như hiện tại nói ra, Diệp Lệ lại ngay tại đây nói thẳng không nguyện ý, mà Hoàng thái nữ cũng không muốn làm khó hắn, vậy chuyện này coi như chắc chắn sẽ thất bại rồi.

Văn Đế trầm ngâm một lát, trong lòng thầm quyết định không bằng chờ đến lúc yến hội kết thúc rồi, lại trực tiếp ban xuống một đạo thánh chỉ, đến lúc đó thánh chỉ đưa đến Hầu phủ, nếu như Diệp Lệ dám không nguyện ý, thì chính là tội kháng chỉ bất tuân. Thánh chỉ đã ban ra, cũng không có đạo lý thu hồi lại, cứ như thế việc này nhất định sẽ thành!

Văn Đế kích động đến mức liên tục uống hai chén rượu, hắn dường như đã thấy được cảnh tượng tốt đẹp hắn thông qua Diệp Lệ đến khống chế hoàn toàn Nữ La quốc. [Đoạn này bị cắt một phần, mọi người đợi cuối chương 110 lại đọc nha, không dài lắm cũng không ảnh hưởng nhiều đến chương này đâu.]

Diệp Thiên hết nhìn ca ca, lại nhìn Yến Vân Hi, không biết tình huống giữa hai người này là nư thế nào, chẳng lẽ đêm đó ở trong sơn động đã phát sinh chuyện gì sao? Nàng nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Ngôn Phong đang ngồi đối diện, Tiêu Ngôn Phong nhẹ nhàng lắc đầu, hắn cũng không biết, nếu nói đến triều cục, hắn còn có thể phân tích một hai, còn chuyện tình cảm nam nữ này, rất là kỳ lạ, khó có thể hiểu được, một người đứng bên ngoài không cách nào hiểu được rõ ràng.

Kiếp trước không có chuyện Hoàng thái nữ đến Đại Tề, cho nên hắn đối với Yến Vân Hi người này cũng không hiểu rõ, chẳng qua là, hắn sẽ không can thiệp vào chuyện của Diệp Lệ, cho dù Diệp Lệ nguyện ý đi Nữ La quốc vẫn là muốn lưu lại Đại Tề, hắn đều sẽ duy trì, chỉ hi vọng Diệp Lệ cũng giống như mình, cũng có thể tìm được một thê tử chân tâm thật ý đối hắn.

Lại uống thêm mấy chén, Yến Vân Hi liền hướng về Văn Đế đưa ra lời chào từ biệt, "Lần này đến Đại Tề, thật sự làm ta mở rộng tầm mắt, bệ hạ văn trị võ tu, chăm lo quản lý, con dân của Đại Tề an cư lạc nghiệp, giàu có thái bình, khiến ta vạn phần kính nể. Chỉ có điều đã rời cung nhiều ngày, nhớ thương Mẫu Hoàng, ta cũng nên trở về nước rồi. Còn hi vọng bệ hạ cùng các vị điện hạ có thể có cơ hội đến Đại La du lịch, thăm thú một phen, đến lúc đó cũng để cho ta tận sức hoàn thành trách nhiệm của một chủ nhà chiêu đãi mỗi người."

Trong lúc nàng nói chuyện, đôi mắt sáng ngời kia lại lặng lẽ đảo qua chỗ Diệp Lệ, thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn càng thêm âm trầm, bàn tay đặt trên bàn nắm chặt thành nắm đấm, nhưng một chút cũng không chịu nhìn mình, nàng thở dài. Ai, thôi vậy, cho dù có luyến tiếc, không bỏ đến cỡ nào đi nữa, cuối cùng cũng không thể cưỡng cầu, dù mình có lợi dụng thân phận Hoàng thái nữ này hướng Văn Đế đòi lấy Diệp Lệ, nhưng nếu như làm cho hắn tâm tình hậm hực không vui, thì sao nàng có thể cao hứng nổi chứ. Cứ như vậy thôi.

Văn Đế tất nhiên là một phen lời nói muốn giữ lại, Yến Vân Hi lại vẫn giữ quyết định rời đi.

Sau khi yến hội kết thúc, Yến Vân Hi trực tiếp đến Tứ Phương quán, để báo cho đội nghi trượng ngàn người đã theo mình tới đây làm tốt công tác chuẩn bị cho hành trình trở về. Lúc trở lại Hầu phủ, lại phát hiện bầu không khí của Hầu phủ cực kỳ quỷ dị, ánh mắt của bọn hạ nhân nhìn mình vậy mà ẩn hiện địch ý.

Đã xảy ra chuyện gì? Yến Vân Hi trực tiếp đi tìm Diệp Thiên, lại phát hiện Diệp Thiên đang nước mắt rưng rưng.

"Thiên Thiên muội muội, làm sao, sao lại khóc?"

"Vân Hi... tỷ tỷ." Lúc này Diệp Thiên quả thực không biết nên đối mặt với nàng như thế nào nữa, "Hoàng Thượng hạ thánh chỉ, cắt đi tước vị Thế tử và phong hào Chiêu Dũng tướng quân của ca ca, tuyến bố để ca ca đi theo tỷ về Đại La, làm Hoàng phu cũng tốt, mà làm phu hầu cũng cũng, dù sao, dù sao thì chính là tặng cho tỷ... ô ô." Nàng vừa nghĩ tới ca ca phải đi Đại La, sông núi cách trở, không biết phải đến tháng năm nào mới có thể gặp lại nhau một lần, trong lòng liền khó chịu, đau khổ muốn chết.

Tại sao lại có thể như vậy? Yến Vân Hi nhìn Diệp Thiên đã khóc tới mức nghẹn ngào không thở nổi, vội vàng an ủi, "Được rồi, được rồi, Thiên Thiên ngoan đừng khóc, ta sẽ không mang ca ca của muội đi Đại La, yên tâm đi."

Diệp Thiên đã khóc đỏ mắt ngẩng đầu nhìn nàng, "Chẳng lẽ Vân Hi tỷ tỷ không thích ca ca ta sao?"

Làm sao có thể không thích, Yến Vân Hi cười khổ một tiếng, "Ta sẽ không miễn cưỡng hắn. Đi thôi, Thiên Thiên muội muội theo giúp ta đi tìm hắn, việc này phải nhanh nói rõ ràng mới được."

Diệp Thiên và Yến Vân Hi cùng nhau đi đến ngoại viện, trong nội tâm nàng âm thầm cảm thấy may mắn ca ca không cần đi, lại có chút tiếc nuối, nếu như ca ca và Vân Hi tỷ tỷ có thể thành đôi, như vậy thật ra cũng rất tốt.

Tế Bình hầu và Diệp Lệ đang thương nghị chuyện này, nói là thương nghị, thật ra là hai người là yên lặng ngồi đối diện nhìn nhau mà thôi, việc này tới quá đột ngột, Tế Bình hầu một chút cũng không dự liệu được, lúc này cũng có cảm giác bỏ tay không biết nên làm gì cho tốt.

Hai mắt Diệp Lệ cụp xuống, không nói một lời. Hắn không biết mình rốt cục nên làm thế nào, vứt bỏ tước vị Thế tử cùng hết thảy mọi thứ đã tân tân đau khổ đạt được, đi theo Yến Vân Hi đến Đại La, chỉ sợ sẽ còn bị người Đại Tề chê cười, chế giễu, trong lòng của hắn vừa phẫn uất vừa cảm thấy bất bình. Nhưng mà đồng thời, loại cảm giác buồn bực khó chịu từ khi nghe nói Yến Vân Hi muốn trở về nước lại biến mắt, chẳng lẽ mình cũng ngóng trông cùng đi với nàng sao?

"Hầu gia và Thế tử không cần phải khó xử, hiện tại ta sẽ lập tức vào cung, đi tìm bệ hạ xin thu hồi ý chỉ, ta nói sẽ không làm khó, thì tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng Thế tử." Yến Vân Hi nhìn đến thân sắc của hai người liền biết họ đang vì việc này phát sầu, "Thế tử cứ an tâm ở đây chờ tin tức, ta sẽ lập tức quay lại."

Nàng nói xong lập tức xoay người rời đi, Tế Bình hầu lại gọi lại: "Khoan đã!"

"Hầu gia còn có lời muốn nói?" Yến Vân Hi quay trở lại hỏi.

Diệp Lệ cũng nhìn phụ thân, chẳng biết tại sao, trong lòng của hắn có chút mong mỏi phụ thân sẽ giữ Yến Vân Hi lại, để nàng không vào cung thoái thác việc này. Lúc ở trong sơn động, nàng đã nói muốn để cho mình làm Hoàng phu của nàng, trên yến hội, nàng lại nói muốn cùng người yêu mến, ngưỡng mộ trong lòng "nhất sinh nhất thế nhân song nhân", nếu thật là như thế, hắn nghĩ... mình cũng có thể tiếp nhận được.

Tế Bình hầu lại nói: "Sắc trời đã tối rồi, cổng hoàng cung cũng đã đóng, đợi ngày mai rồi nói sau."

Trong lòng mỗi người đều âm thầm nhẹ nhàng thở ra, thế nhưng, đêm nay nhất định là một đêm không thể ngủ, trong Hầu phủ không có mấy người có thể ngủ an ổn được.

Hôm sau trời vừa sáng, Yến Vân Hi liền đến tìm Diệp Lệ, Tế Bình hầu và Diệp Thiên cũng có mặt ở đó, "Thế tử có muốn cùng ta vào cung không, hay là ở đây chờ tin tức của ta."

Diệp Lệ vừa muốn nói gì, lại thấy một trong hai thị nữ của Yến Vân Hi sắc mặt trắng bệch vội vã chạy tới, trên tay nàng còn đang nắm một con bồ câu toàn thân đầy bụi đất, một đường hoảng hốt chạy vào, lảo đảo quăng ngã hai lần, đầu tóc tán loạn, bồ câu lại được bảo hộ thật tốt, nàng hớt hơ hớt hải nói, "Điện hạ, trong nước xảy ra phản loạn, Nữ Hoàng băng hà, Nữ Hoàng bị giết rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.