Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký

Chương 121: Giá y của Thiên Thiên đã thêu xong chưa?



Diệp Thiên há miệng ngáp một cái thật to, cuối cùng nàng cũng hoàn tất mũi kim cuối cùng của lễ phục tân nương rồi, nàng đưa tay lên dụi dụi mắt, đứng dậy vặn eo, đấm đấm thắt lưng mấy cái để giảm bớt nhức mỏi, rồi chăm chú đánh giá chiếc áo cưới tân nương đỏ thẫm này. Bộ lễ phục này hao tốn của nàng gần một năm trời mới có thể hoàn thành, khả năng may vá thêu thùa của nàng không tốt lắm, nhưng lại không muốn để người khác làm thay cho mình, lại không kiên nhẫn ngồi bất động cả ngày để làm việc này, cho nên mỗi ngày đều lấy ra ngồi tự mày mò thêu một chút, Lục Phỉ nhìn thấy cực kỳ sốt ruột, muốn giúp nàng một tay nàng lại không chịu.

"A Trân, A Phỉ! Mau tới đây mau tới đây!" Diệp Thiên nhìn thấy hai người đang đi vào vội vẫy vẫy tay gọi các nàng lại chỗ mình, cao hứng chỉ vào lễ phục tân nương của mình tự hào khoe, "Xem đi, mau xem đi, rốt cục ta cũng thêu xong rồi!"

Bạch Trân nhìn theo tay nàng thở phào một hơi, cuối cùng cũng đã hoàn thành, chỉ còn có một tháng nữa là đến ngày đại hôn rồi, ông trời biết nàng đã lo lắng biết bao nhiêu, rất sợ đến ngày thành thân rồi cô nương còn chưa có giá y để mặc.

Lục Phỉ có chút rối rắm nhìn vào chiếc áo cưới tân nương kia, khả năng thêu thùa may vá của cô nương nhà mình ở trong giới quý nữ xem như cũng tốt, nhưng so ra vẫn thua kém các vị tú nương, nếu mặc bộ giá y này đi ra ngoài, chỉ sợ sẽ bị người ta bàn tán, chỉ trỏ nói nó không xứng với thân phận Thân vương phi của nàng.

"Đừng nghĩ nhiều làm gì!" Diệp Thiên nhìn thấy vẻ mặt nàng bối rối, không biết nói gì liền vươn tay nhéo nhéo, "Đây chính là do tự tay cô nương của ngươi, thêu, từng, mũi, mà, thành, đó!" Cho dù so ra không bằng mấy vị tú nương kia, nàng cũng muốn ngày đó mặc giá y do tự tay mình làm ra ngồi kiệu hoa đến Dự vương phủ, hơn nữa, họa tiết hoa sen tịnh đế và chim phượng hoàng bên trên là do đích thân phụ thân đã vẽ cho nàng, cho dù kỹ năng thêu thùa của nàng không tốt, nhưng đã có mấy nét vẽ này của phụ thân này, cũng không ai dám nói bộ lễ phục này tâm thường hay không dễ nhìn.

"Đúng vậy, mấy thứ như lễ phục tân nương này, phải do tự tay tân nương tử thêu mới tốt, càng cẩn thận kỹ lưỡng càng cho thấy toàn tâm toàn ý, cuộc sống sau khi thành thân mới càng hạnh phúc mỹ mãn được." Phùng ma ma cũng đi vào phòng, nàng vốn cũng đau lòng tiểu vương phi, không nghĩ ép buộc nàng phải tự tay chuẩn bị giá y, có điều nếu bây giờ giá y đều đã làm xong rồi, tất nhiên phải nói vài câu tốt lành, khen ngợi sự cố gang của nàng rồi, bà đi đến bên cạnh Diệp Thiên kéo tay này ra nhìn xem, đầu ngón tay có chút đỏ đỏ, một năm nay mỗi ngày bà đều cẩn thận chăm sóc bảo dưỡng ngón tay cho tiểu Vương phi, chỉ sợ không cẩn thận sẽ bi lưu lại vết chai, cũng may là bộ lễ phục tân nương này của nàng cũng khá đơn giản, chỉ cần thêu mấy họa tiết hình hoa sen tịnh đế ở vạt áo và phần cổ tay áo, phần lưng thì thêu hình ảnh một con phượng hoàng, cũng không có quá nhiều chi tiết hay đường cong phức tạp, chỉ đơn giản vài nét vẽ mà thôi, nhưng lại có một loại thần thái cao quý, kiêu ngạo, đang đưa mắt liếc nhìn chúng sinh. Không thể không nói, Tế Bình hầu quả không hổ là vị Trạng Nguyên lang tài hoa phong nhã vô cùng hiếm có, tranh này người khác khó có thể so sánh được, lúc trước khi Tế Bình hầu vẽ ra bức tranh phượng hoàng và hoa sen tịnh đế này, nhất định là đã lo lắng tới khả năng thực tế của con gái bảo bối nhà mình, cho nên cũng không vẽ quá cầu kỳ, phức tạp, cũng nhờ vậy mà mấy đầu ngón tay của tiểu Vương phi cũng không phải chịu tội.

Lời này của nàng Diệp Thiên thích nghe, liên tục cười tủm tỉm gật gật đầu, nàng để cho Bạch Trân đem lễ phục thu cho gọn gàng cất đi. Ngoại trừ tự tay thêu lễ phục nàng còn muốn làm thêm vài món y phục cho Ngôn ca ca nữa, cũng may chỉ là quần áo lót bên trong, cũng không cần phải quá mức khéo léo tinh xảo, chỉ cần là do tự tay nàng làm là được rồi.

"Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!" Diệp Thạc nghiêng ngả lảo đảo từ bên ngoài chạy vào miệng không ngừng gọi nàng.

"Sao vậy?" Diệp Thiên lập tức trở nên căng thẳng khẩn trương, từ trước đến nay đệ đệ nàng rất lớn gan, rất ít có chuyện gì làm cho hắn kích động đến như vậy.

"Ca ca làm Hoàng Đế!" Diệp Thạc dùng sức níu ống tay áo của nàng, kéo kéo mấy cái miệng thì hộ, "Ca ca huynh ấy làm Hoàng Đế!"

Ca ca? Hoàng Đế? Diệp Thiên nghe vậy thì kinh ngạc, chốc lát sau mới phản ứng lại mở miệng, "Nước Đại La?"

"Đúng rồi, chính là Đại La!" Đôi mắt đen lúng liếng của Diệp Thạc lòe lòe sáng lên, "Ca ca và Hoàng thái nữ tỷ tỷ đồng thời xưng đế, hai người bọn họ đều là hoàng đế, Hoàng thái nữ tỷ tỷ là Vân Đế, ca ca là Dạ Đế!"

"Thật tốt quá!" Diệp Thiên mừng rỡ cao hứng ôm lấy Diệp Thạc, lắc lắc mấy cái, ca ca và Vân Hi tỷ tỷ đều xưng đế, hiển nhiên là bọn họ đã đánh tới Hoàng thành, hơn nữa còn được thắng lợi cuối cùng, như vậy cũng có nghĩa là ca ca và Vân Hi tỷ tỷ đều đã an toàn. Ông trời biết một năm nay nàng đã lo lắng biết bao nhiêu, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, cho dù thân thủ và võ nghệ của ca ca và Vân Hi tỷ tỷ đều không tồi, nhưng trên tình huống trên chiến trường rất phức tạp, không ai nói trước được điều gì, cũng không phải chỉ dựa vào bản lĩnh của một người là có thể giành được phần thắng, nếu không phải ca ca vẫn thường xuyên gửi thư về cho nàng, nàng thật sự sẽ phải ăn ngủ không yên, cả ngày sống trong lo lắng sợ hãi rồi.

Bạch Trân cùng Lục Phỉ quay sang nhìn nhau, Lục Phỉ thè lưỡi, thật không nghĩ tới, ngày trước thế tử gia và cô nương ở trong Hầu phủ, không có cha mẹ bảo vệ, khắp nơi bị lão thái thái và Nhị phòng áp chế đối phó, hiện tại cô nương của mình đã là Thân vương phi, thế tử gia lại trở thành Hoàng Đế, để xem sau này còn ai dám bắt nạt hai người bọn họ nữa chứ.

Phùng ma ma cũng rất cao hứng, đại cữu ca của chủ tử trở thành Hoàng Đế Đại La, thực lực của chủ tử cũng tăng lên rất nhiều, làm việc cũng càng phương tiện dễ dàng hơn, hai mắt nàng về bộ lễ phục tân nương đỏ rực kia, không khỏi cảm thấy nó trở nên càng rực rỡ chói lóa hơn nhiều.

Diệp Thiên bị kích động vội vàng kéo tay Diệp Thạc chạy đến Tư Viên đường, thư của ca ca còn chưa về đến, tin tức này là từ chỗ phụ thân, nàng phải tận mắt nhìn xem xem mới được.

Thật ra chuyện Diệp Lệ và Yến Vân Hi xưng đế đã là chuyện của hơn một tháng trước rồi, chẳng qua do đường xá xa xôi, tin tức truyền về không nhanh như vậy, Hoàng cung nhận được tin này còn trễ hơn Dự vương vài ngày.

"Ha ha ha." Văn Đế cười to hai tiếng, sau đó lại không nhịn được bắt đầu ho khan, Đại Tổng quản cuống quít bước tới vỗ vỗ lưng cho hắn nhuận khí, Văn Đế phất tay chặn lại, gương mặt lại đỏ bừng bừng lên, "Lúc trước Trẫm hạ chỉ đưa Thế tử Tế Bình hầu cho Hoàng Thái nữ chính là vì một ngày này, vốn tưởng rằng nhiều nhất thì Diệp Lệ cũng chỉ vớ được vị trí Hoàng phu mà thôi, không nghĩ tới này hai người không chỉ giành được thắng lợi toàn diện trước phản loạn, mà Diệp Lệ còn lên làm Hoàng Đế nữa, tốt, thật sự là quá tốt rồi!"

Văn đế hưng phấn đứng bật dậy đi qua đi lại, lúc trước hạ chỉ đem Diệp Lệ đưa cho Hoàng Thái nữ, quả là quyết định đúng đắn, mình thật biết dự đoán tương lai mà, Diệp Lệ trở thành Hoàng Đế Đại La, trong tay mình còn có cả nhà Tế Bình hầu, hắn muốn cái gì Đại La kia tất nhiên sẽ phải hoàn toàn đáp ứng, làm theo rồi, nếu ngày nào đó có kẻ thù bên ngoài muốn xâm chiếm lãnh thổ Đại Tề, hắn còn có thể kéo Đại La liên thủ với mình, để xem sau này còn có nước nào dám không có ánh mắt đến khiêu chiếu nữa hay không?

"Đây là chuyện tốt, chúng ta cũng nên tổ chức một yến hội để chúc mừng mới được, để cho Hoàng Hậu đi an bài, nàng dâu của lão Tứ cũng gọi vào cung." Hắn truyền lệnh rồi phất tay cho Đại Tổng quản đi làm việc, Đại Tổng quản vội phái người đi truyền khẩu dụ của Hoàng Thượng.

...

Diệp Thiên thật sự không thích yến tiệc trong cung, nó không hề ấm áp, náo nhiệt như gia yến của Hầu phủ, có điều đích thân Văn Đế đã hạ lệnh, nàng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo thôi.

Tiêu Ngôn Phong vẫn đến tận Hầu phủ đón nàng như thường lệ, hai người cùng nhau ngồi xe ngựa của Dự vương phủ vào cung.

Tiêu Ngôn Phong lười biếng dựa cả người vào thành xe, đôi mắt phượng cẩn thận tinh tế đánh giá Diệp Thiên. Hắn đã đợi lâu như vậy rồi, cuối cùng tiểu nha đầu của hắn cũng đã trưởng thành, khuôn mặt nhỏ nhắn trăng nõn, đôi mắt hạnh to tròn trong suốt như nước hồ thu, làn da trắng như tuyết, cổ thon dài mảnh khảnh, bị phần cổ áo bao kín, làm cho người ta nhịn không được mơ màng đến phong cảnh bên dưới sẽ động lòng người đến mức nào.

Ánh mắt của hắn quá mức nóng bỏng, Diệp Thiên dùng tay che ngực, sẵng giọng: "Ngôn ca ca!"

Tiêu Ngôn Phong cười cười, kéo tay nàng qua vuốt ve một chút, "Giá y của Thiên Thiên đã thêu xong chưa?" Tháng sau là đại hôn rồi, hắn chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi thêm một tháng nữa là tốt rồi.

Diệp thiên gật gật đầu, "Thêu xong rồi. Phụ thân vẽ cho muội bức tranh phượng hoàng và hoa sen tịnh đế rất là đẹp, chỉ có điều khả năng thêu thùa của muội không được tốt lắm, không thể thêu ra được thần thái vẻ đẹp thoát tục của chúng, nha đầu Lục Phỉ kia còn không có hài lòng đâu." Nếu như để cho Lục Phỉ thêu, chắc chắn sẽ đẹp mắt hơn so với nàng tự làm rất nhiều lần, có điều nàng vẫn muốn tự tay hoàn thành lễ phục tân nương của mình hơn.

"Chỉ cần là đồ Thiên Thiên tự tay làm, thì chính là tốt nhất, vô cùng quý giá, không gì sánh được." Tiêu Ngôn Phong nhìn kỹ mấy đầu ngón tay của nàng, cũng may không có lưu lại lỗ kim hay vết chai nào, hắn mở ngăn kéo ngầm trên xe ra, cầm một hộp gỗ tử đàn nhỏ tinh xảo ra đưa cho Diệp Thiên.

Diệp Thiên cầm trong tay, trông nhỏ như thế mà thật là nặng nha, nàng mở hộp ra, bên trong xe ngựa lập tức trở nên sáng ngời, hộp nhỏ trên tay nàng đang tỏa ra ánh sáng lấp lánh, rực rỡ, đầy chói mắt, giống như là bảo thạch. Diệp Thiên đưa tay vào nhặt một viên lên xem, mới phát hiện đây là đá quý được mài cắt thành từng phiến mỏng, hai đầu mỗi phiến đá còn được đục sẵn hai cái lỗ nhỏ, "Những thứ này dùng để làm gì, vì sao lại cắt thành phiến hết như thế này?" Những viên đá quý đang yên lành bỗng nhiên bị cắt mỏng ra hết như thế này, quá lãng phí nha, một cái hộp gỗ này không biết đã cắt hết bao nhiêu viên đá quý ròi đây nữa.

"Mấy thứ này là đưa cho Thiên Thiên đính lên lễ phục, nhất định sẽ rất đẹp mắt." Tiêu Ngôn Phong giải thích với nàng: "Nếu như để nguyên từng viên đá quý trực tiếp đính lên lễ phục thì sẽ rất nặng nề, cắt mỏng đi như thế này sẽ không làm Thiên Thiên quá mệt mỏi khi mặc."

Diệp Thiên cúi đầu nhìn thầm nghĩ đến bộ lễ phục tân nương kia bên trên đính đủ các loại đá quý đã được cắt mỏng thành phiến nhỏ, không thể không nói, hẳn là hoa lệ đẹp mắt hơn hiện tại rất nhiều, "Cám ơn Ngôn ca ca, muội rất thích." Hắn cũng thật cẩn thận, lại còn lo nghĩ chu đáo đến thế, mặc kệ có lãng phí hay không, Diệp Thiên nàng cũng rất cảm động.

Tiêu Ngôn Phong cười nói: "Không cần cảm ơn, Thiên Thiên làm thêm cho ta hai bộ áo trong là được, sau này, ta chỉ mặc trung y do Thiên Thiên làm."

"Muội làm không được đẹp cho lắm đâu." Diệp Thiên có chút ngượng ngùng, mặc vào thì chắc chắn không thành vấn đề, chính là không có tinh xảo, khéo léo giống như các tú nương của phòng may mặc trong vương phủ làm ra.

Tiêu Ngôn Phong nhéo nhéo tay nàng, "Chỉ cần là do Thiên Thiên làm, đối với ta chính là thứ tốt nhất."

"Vậy sau này muội sẽ chịu trách nhiệm chuẩn bị trung y cho Ngôn ca ca." Diệp thiên cười đáp ứng, hắn tốt như vậy, đối tốt với nàng đến mức không thể nói sao cho hết, đừng nói là phải may trung y, nếu như hắn muốn áo khoác ngoài, nàng cũng nguyện ý bỏ công bỏ sức ra làm cho hắn mặc.

...

Yến hội hôm nay trong cung có không ít người, Thái Tử phi và Bình quận Vương phi ngồi sát cạnh nhau không ngừng nói cười trò chuyện thân mật, nhìn thấy Diệp Thiên đi đến đây, cười gật đầu chào hỏi một cái, ánh mắt lại rất khác trước, mang theo một tia dò xét và địch ý.

Diệp Thiên chỉ cười cười, cũng không có đi qua chỗ họ, lần trước Bình quận Vương phi bỏ thuốc hại Thái Tử phi, nàng cũng đã tự nhắc nhở bản thân, đối với người trên mặt tươi cười hòa khí sau lưng thâm giở thủ đoạn hại người như Bình quận Vương phi thật sự có thể cách xa nàng bao nhiêu liền phải cách bấy nhiêu, ai biết nàng còn có âm mưu hay thủ đoạn gì khác hay không, dù sao, Ngôn ca ca nhà mình cũng là hoàng tử, cũng có thể ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế, Bình quận Vương phi không chừng sẽ đem chủ ý đánh trên đầu mình thì sao.

Về phần thái độ của Thái tử phi, trong lòng Diệp Thiên cũng hiểu được, lần này Ngôn ca ca một lần nữa trở lại Lục bộ nắm quyền, rất mạnh mẽ, cao điệu cường thế, cũng chiếm được không ít quan viên đại thần ủng hộ, hơn nữa hiện giờ ca ca lại trở thành Hoàng Đế Đại La, thực lực của Ngôn ca ca lập tức gia tăng rất nhiều, không còn là một hoàng tử quần là áo lụa, vô công rỗi nghề nữa, đối với thái tử mà nói là một sự uy hiếp rất lớn, Thái Tử phi cũng bắt đầu tràn ngập đề phòng nàng thôi.

Diệp Thiên chậm rãi đi xuyên qua đám người, chào hỏi một số nữ quyến, điều làm cho nàng kinh ngạc chính là, An Hữu Trân đích nữ của Xa Dũng Hầu phủ thế mà cũng đến đây tham gia, từ lần trước An Hữu Trân đẩy mình ngã cầu thang, cả nhà Xa Dũng Hầu đều bị phạt đánh hai mươi gậy lớn, nàng cũng chưa gặp lại người này, hôm nay như thế nào lại đột nhiên xuất hiện ở đây.

An Hữu Trân cũng nhìn thấy Diệp Thiên, nàng giẫm giẫm chân đi tới trước mặt Diệp Thiên, nghênh ngang, kiêu ngạo lớn tiếng, "Nhìn cái gì?! Ngươi đừng có nghĩ là ta mặt dày nịnh bợ, đi theo người khác trộn lẫn vào tham gia yến tiệc này, ta là được đích thân Hoàng Hậu nương nương phái người đưa thiếp mời tới phủ đấy." Hoàng Hậu nương nương thật đúng là ân nhân của mình mà, lần trước đã ra tay cứu mình một mạng, lần này lại đưa thiệp tới cho mình vào cung tham gia yến hội, một lần nữa quay trở lại trở lại giới quý nữ của kinh đô.

Diệp Thiên không nói gì quay đầu tránh đi, đối với người giống như An Hữu Trân, nàng thật sự không có gì nói, chẳng qua là, từ khi nào mà Hoàng Hậu nương nương lại bắt đầu chú ý tới người như An Hữu Trân, nàng có nghe phụ thân nói qua ngày đó An Hữu Trân chỉ bị phạt đánh hai mươi gậy, vẫn là do Hoàng Hậu đứng ra cầu tình cho nàng, cho nên mới có thể lưu lại cái mạng nhỏ này cho nàng.

Diệp Thiên âm thầm lưu tâm chú ý đến hành động, cử chỉ của nàng, thấy An Hữu Trân lượn qua lượn lại khắp nơi, Hoàng Hậu thì gọi Thái Tử phi đi qua chỗ nàng, hai người to nhỏ thì thầm một hồi lâu, sau đó một vị cung nữ bên cạnh Hoàng Hậu đi đến gần An Hữu Trân, dường như còn thấp giọng dặn dò nàng cái gì đó, biểu tình của An Hữu Trân lập tức trở nên kích động, liên tục gật đầu, trong quá trình này còn nhìn về phía Hoàng Hậu mấy lần.

An Hữu Trân và Hoàng Hậu? Diệp Thiên không khỏi bắt đầu gia tăng cảnh giác.

=-=-=-=-=-=-==

Tôi lại vừa vớ được một truyện khá thú vị các cô các bác ơi, để ráng đọc hết xem hay ho thì sẽ đào hố, hì hì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.