Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký

Chương 137: Hai chữ "Phụ thân" này đáng lẽ hắn đã phải gọi từ lâu rồi



Hoàng Thượng bị Hoàng Hậu hại chết, Hoàng Hậu đã phát điên bị nhốt vào lãnh cung, toàn kinh đô đều phải giới nghiêm.

Mòn mỏi đợi cả ngày trời đến tận thời gian dùng bữa tối mà Tiêu Ngôn Phong vẫn chưa trở về, Diệp Thiên lo lắng, không cách nào kiên nhẫn chờ được nữa, bèn đến thư phòng tìm hiểu tin tức.

Lúc này nhóm thuộc hạ thân tín và mưu sĩ đợi ở thư phòng đều đã nhận được tin tức do Dự vương phát người quay về phủ truyền đạt, đều đang kích động chụm đầu cùng nhau thảo luận về công việc cần thiết phải làm trong thời gian tới, vừa nhìn thấy cửa thư phòng bị đẩy mở ra một khoảng, Diệp Thiên đứng đó nghiêng đầu nhìn vào, mọi người vội đồng loạt đứng lên, cung kính khoanh tay cúi đầu.

Diệp Thiên biết bọn họ đều đang bận rộn, cho nên cũng không đi vào quấy rầy, chỉ xoay người nhìn về phía Tế Bình hầu vẫy tay, "Phụ thân, người ra ngoài một chút được không."

"Thiên Thiên chờ đến sốt ruột rồi sao?" Tế Bình hầu nhanh nhẹn sải chân bước ra khỏi thư phòng, còn không quên thuận tay đóng cửa lại, thấp giọng cười nói: "Thiên Thiên, con sắp làm Hoàng Hậu rồi."

"A? Hả?!" Diệp Thiên trợn tròn mắt nhìn hắn. Phụ thân đang nói gì vậy?

Nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của con gái bảo bối, Tế Bình hầu cúi đầu cười, "Trong cung đã truyền đến tin tức, Thái Tử bị người ta giết chết, Hoàng Hậu bị chuyện này kích thích làm mất lý trí, đẩy ngã Hoàng Thượng, khiến đầu hắn đập vào góc cạnh của long án, cứ như vậy mà băng hà. Thiên Thiên, Dự vương nhà con thành Hoàng Thượng rồi." Hắn đã sớm biết vị con rể này là rồng phượng trong loài người, kiệt xuất hơn người, mưu cơ thâm trầm, làm việc kín đáo, biết nhìn xa trông rộng, cơ trí mưu lược, nhưng cũng không nghĩ tới hắn có thể lên đến vị trí kia sớm đến như vậy, con gái mình vừa mới gả đến Dự vương phủ được hơn hai tháng, đã sắp thăng từ Vương Phi biến thành Hoàng Hậu luôn rồi.

Diệp Thiên nghe thấy phụ thân nói như vậy vội lo lắng hỏi han: "Vậy Ngôn ca ca ở trong cung có an toàn hay không?" Hoàng Thượng đột nhiên băng hà, trong tình huống hỗn loạn như thế khó tránh sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nàng chỉ sợ sẽ có người nhân cơ hội này gây khó dễ, làm tổn thương Ngôn ca ca của mình.

"Hắn rất an toàn, Thiên Thiên cứ yên tâm." Tế Bình hầu an ủi nàng: "Chuyện của Thái Tử Vương gia đã sớm biết, cho dù Hoàng Thượng không băng hà, theo lý cũng sẽ ngã bệnh nặng một trận, trong cung ngoài cung Vương gia đều đã an bài sắp xếp ổn thỏa cả rồi, không có việc gì." Hơn nữa, hiện tại cũng không còn hoàng tử nào tranh đoạt vị trí với hắn nữa, hầu hết các triều thần lại đặc biệt tin phục hắn, Hoàng Hậu đẩy ngã Hoàng Thượng, là chuyện mà hơn mười vị trọng thần trong triều và Đại Thái giám của Cung Càn Thanh tận mắt nhìn thấy, chuyện này không có gì để ý kiến tranh luận nữa.

Diệp Thiên dần cảm thấy yên tâm hơn vì thế liền nói với Tế Bình hầu, "Thế thì phụ thân mau trở vào thôi, con không có chuyện gì đâu."

"Thiên Thiên không cần quá lo lắng, cứ an tâm trở về viện chờ là được rồi." Tế Bình hầu dặn dò.

Diệp Thiên gật gật đầu, nàng mơ mơ hồ hồ trở về chủ viện, ngồi chống cằm suy tư một lúc mới hồi phục lại tinh thần, lệnh cho người hậu đưa bữa tối đã chuẩn bị sẵn sàng đến thư phòng ở ngoại viện, đồ ăn đa dạng phong phú, nhưng không có chuẩn bị rượu, hiện tại đang là thời điểm đặc biệt, cũng không thể để cho họ uống rượu làm hỏng việc được. Sau đó lại phân phó cho phòng bếp chuẩn bị sẵn những món mà Tiêu Ngôn Phong thích ăn, đặt trên bếp hâm nóng, chờ lúc có lệnh thì đem lại đây.

Nàng gả vào vương phủ đã hơn hai tháng, đây là lần đầu tiên Tiêu Ngôn Phong không trở về phủ dùng bữa tối cùng nàng, chỉ có một mình ngồi ở đây nàng cũng không có bụng dạ nào mà ăn uống, chỉ bẻ một miếng điểm tâm nhỏ, ăn một ít dằn bụng mà thôi.

Bạch Trân và Lục Phỉ cũng biết hôm nay có chuyện lớn xảy ra, tuy rằng không biết cụ thể là chuyện gì, nhưng nhìn sắc mặt của Vương Phi, thì hẳn là không phải chuyện xấu, hai nha đầu cũng không khuyên nàng cố gắng dùng bữa tối, chỉ im lặng canh giữ ở bên ngoài cửa.

Diệp Thiên đang cắn miếng điểm tâm, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó ném nó đi, sau đó vội vã chạy đến sân viện của Ngụy Tễ.

"Ngụy thúc, Ngụy thúc!" Lúc này Ngụy Tễ đang vẽ một bức hoa mai đỏ nở trong tuyết, chỉ vài nét bút nữa là sẽ hoàn thành, nghe thấy tiếng gọi vội vàng, gấp gáp của tiểu nha đầu, bị dọa cho giật mình, run tay, thế là một bức hoa mai đỏ nở trong tuyết đang đẹp đẽ tốt lành cứ thế bị phá hỏng mất.

Diệp Thiên cũng nhìn thấy cảnh này, nàng thè lưỡi, "Ngụy thúc, đừng vẽ nữa, để con nói cho người một tin tức tốt, Hoàng Thượng băng hà rồi!"

Ngụy Tễ kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thiên, nàng gật đầu thật mạnh khẳng định, "Thật mà, con không có lừa người đâu." Nàng nhanh chóng đem tin tức mà mình đã nghe phụ thân nói với mình thuật lại một lần cho Ngụy Tễ nghe.

Ngụy Tễ hướng mắt nhìn về phía Hoàng cung, trong đôi mắt phượng giống đôi mắt của Dự vương y như đúc kia hiện lên ánh sáng, như vậy có nghĩa là, A Mi của hắn, sắp được tự do rồi đúng không? Vốn còn tưởng rằng phải đợi thêm hai ba năm may ra mới được, không nghĩ tới chỉ vừa tách ra có hai ba tháng, đã xảy ra chuyện lớn đến vậy rồi.

"Ngụy thúc, người cứ yên tâm, Ngôn ca ca nói chuyện luôn luôn giữ lời, chuyện mà chàng ấy đã đáp ứng rồi, nhất định sẽ làm được, sau này mẫu thân và người muốn đi đi bất cứ đâu cũng đều có thể." Diệp Thiên vui mừng tươi cười nói: "Ngụy thúc, thật sự là quá tốt rồi!"

Ngụy Tễ cũng cười, "Thiên Thiên cẩn thận một chút, ở bên ngoài cũng không thể tỏ ra vui vẻ như vậy, ngày mai còn phải khóc nức nở đấy, cho dù trong lòng nghĩ thế nào nhưng bên ngoài vẫn phải bày ra bộ dáng thích hợp mới được.

"Hả... Lại còn phải khóc nức nở sao!" Diệp Thiên buồn rầu nhíu mày, "Con không muốn khóc chút xíu nào hết, nói không chừng đến lúc đó lại không vắt ra được tí nước mắt nào thì phải làm sao."

Ngụy Tễ khẽ cười một tiếng, "Không cần phải lo, nghe nói chỉ cần bôi một ít nước gừng lên khăn tay, lúc nào cần chảy nước mắt thì lại lấy đó xoa lên mắt một lát, thế là nước mắt sẽ ứa ra rồi."

"Thật tốt quá!" Đôi mắt của Diệp Thiên sáng lên, vỗ vỗ tay, "Như vậy thì không cần phải lo lắng nữa rồi!"

"Lo lắng cái gì?" Ngoài cửa bỗng truyền đến giọng nói của Tiêu Ngôn Phong, hắn vốn cho rằng mình trở về phủ trễ như vậy, Tiểu Vương phi của mình nhất định là đang mỏi mắt trông mong, vừa nhìn thấy sẽ vội vàng nhào vào ngực mình rồi, không nghĩ tới lúc trở lại chủ viện, căn bản là không có lấy nửa bóng dáng của nàng đâu, chỉ có miếng điểm tâm bị nàng cắn dang dở nằm bơ vơ trên đĩa, hỏi ra mới biết nàng đã chạy đến nơi đây rồi.

"Ngôn ca ca!" Diệp Thiên kích động chạy tới, dùng ánh mắt cao thấp đánh giá một chút, "Ngôn ca ca không gặp phải nguy hiểm gì chứ?"

"Không có." Tiêu Ngôn Phong thuận thế nắm lấy tay nàng, nhéo nhéo, "Thiên Thiên có đói bụng không?"

"Đói bụng. Ta muốn chờ Ngôn ca ca trở về cùng nhau dùng bữa tối, phòng bếp đã chuẩn bị sẵn sàng những món mà Ngôn ca ca thích ăn rồi."

"Thế thì bảo họ đưa đến đây luôn đi, hai chúng ta và Ngụy thúc cùng nhau dùng bữa tối." Đại cục đã định rồi, vẫn còn có một số chuyện phải thương nghị lại một chút, sau khi dùng bữa tối xong hắn còn phải đến thư phòng họp mặt với Tế Bình hầu và nhóm thuộc hạ mưu sĩ của mình nữa.

"Chúc mừng Hoàng Thượng." Ngụy Tễ nhìn Tiêu Ngôn Phong thật kỹ, còn nhớ năm đó lúc hắn vừa mới sinh ra đời, mỗi ngày bản thân mình đều trốn ở phía sau khung cửa sổ trong thư phòng của Ngưng Ngọc cung âm thầm nghe lén tiếng khóc của hắn, rõ ràng chỉ bé xíu như thế, vậy mà tiếng khóc lại cực kỳ to lớn, vang dội, rồi hắn dần lớn lên, thường xuyên chạy đến hoa viên chơi đùa, nghịch ngợm, mình lại tránh ở xa xa trộm nhìn hắn, lại đến sau này, hắn không còn bướng bỉnh nghịch ngợm nữa, mà dẫn theo một tiểu nha đầu đến, hắn vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng tiểu nha đầu tay cầm cây kéo lớn nhờ mình giúp nàng cắt chùm nho, nhoáng lên một cái đã nhiều năm như thế, hắn trưởng thành, trở thành Hoàng Đế.

"Ngụy thúc cứ gọi con là A Ngôn đi, ở trước mặt người, con không phải Hoàng Thượng, vĩnh viễn đều là A Ngôn." Tiêu Ngôn Phong cũng nhìn hắn thật sâu, ánh mắt hai người đối diện nhau, cùng nhau hiểu rõ, cho dù không thể công khai nhận nhau, nhưng huyết thống là chuyện không chối bỏ được.

Ngụy Tễ vừa mừng vừa lo, hắn không nghĩ tới A Ngôn lại biết bí mật này, hắn vốn tưởng rằng ở trên đời này, chỉ có hắn và A Mi mới hiểu được, lại không biết làm sao mà A Ngôn lại biết được, chẳng qua là A Mi đã sớm nói với hắn, con trai rất thông minh, tâm tư nhạy bén, sâu sắc, rất khó giấu diếm được hắn chuyện gì.

Hai người không có công khai nhận nhau, Diệp Thiên cũng không thắc mắc gì, đối với chuyện của Ngụy thúc và mẫu thân, nàng thật sự cảm thấy rất đau lòng, hận không thể làm cho bọn họ ngay ngày mai liền có thể tự do tự tại ở bên nhau, nhất là sau ngày đó nghe Ngôn ca ca nói về chuyện ba nốt ruồi son và vết sẹo kia của Ngụy thúc, nàng đã biết được mối quan hệ thật sự giữa Ngôn ca ca và Ngụy thúc, trong lòng lại cảm thấy khó chịu, vốn là một nhà ba người vô cùng tốt đẹp, cứ như vậy bị chia cắt nhau suốt hai mươi mốt năm. Nàng đứng đó trơ mắt nhìn hai người đối diện nhau trong mắt đầy thâm ý, lại cố tình không chịu đánh vỡ bức màn mỏng tanh này ra, nàng thật sự không thể nhịn được, giòn giã hô một tiếng: "Phụ thân."

Cả người Ngụy Tễ khẽ run rẩy, hắn không dám tin nhìn vào Diệp Thiên, vừa rồi nàng mới hô cái gì?

Diệp Thiên chớp chớp đôi mắt hạnh to tròn của mình, "Mẫu thân sắp đạt được tự do rồi, sau này sẽ ở cùng Ngụy thúc, nếu con đã gọi một người là mẫu thân, một người lại gọi là Ngụy thúc, cảm giác sẽ có chút là lạ, kỳ quái, nếu đã gọi mẫu thân, không bằng cũng sửa miệng gọi phụ thân đi cho tiện, dù sao thì ở trong lòng ta, Ngụy thúc mới là phụ thân thật sự. Phụ thân, người sẽ không ghét bỏ con chứ, phụ thân~"

Giọng điệu của nàng vừa có chút mềm mại nũng nịu lại vừa pha chút giận dỗi, giống như một cô con gái nhỏ đang làm nũng với phụ thân của mình, lòng Ngụy Tễ cảm thấy ê ẩm chập chùng, vừa vui sướng lại vừa khổ sở, vội vàng lên tiếng, "Ta làm sao có thể ghét bỏ Thiên Thiên được chứ, nếu như Thiên Thiên chịu gọi ta là phụ thân, ta đây vui mừng còn không kịp nữa là."

Diệp Thiên hài lòng quay đầu lại nhìn nhìn Tiêu Ngôn Phong, "Ngôn ca ca, về sau lúc không có người khác ta sẽ gọi phụ thân."

Tiểu Hoàng Hậu của mình thật là nhu thuận, quả thực làm cho người ta phải yêu thương, ghi khắc vào tận đáy lòng mà, Tiêu Ngôn Phong gật gật đầu, theo lời của nàng nói: "Được, về sau lúc không có người ngoài chúng ta sẽ gọi như vậy. Phụ thân, hôm nay người một nhà chúng ta cùng nhau dùng bữa tối, chờ mẫu thân đến đây rồi, chúng ta sẽ chính thức chúc mừng lại sau." Hắn nâng mắt nhìn về phía Ngụy Tễ, hai chữ "Phụ thân" này đáng lẽ hắn đã phải gọi từ hai mươi năm trước rồi.

"Được, được." Đầu ngón tay của Ngụy Tễ khẽ run rẩy, đôi mắt phượng hơi đỏ lên.

Tuy rằng không có rượu, nhưng bữa tối này của ba người cũng thực phong phú, Diệp Thiên cứ cười tủm tỉm, hai lúm đồng tiền nở rộ trên gương mặt, nàng gắp cho Ngụy Tễ một đũa thịt hươu thả vào chén của hắn, "Phụ thân, thời tiết lạnh rồi, ăn cái này để làm ấm thân thể."

Ngụy Tễ tươi cười gắp lên ăn, "Cám ơn Thiên Thiên."

Sau đó nàng lại nhìn sang Tiêu Ngôn Phong nháy nháy mắt, Tiêu Ngôn Phong hiểu ý liền gắp cho Ngụy Tễ một đũa rau xanh, "Phụ thân, ăn thịt hươu dễ bị nóng trong người, cũng phải chịu khó ăn thêm chút rau xanh nữa."

Ngụy Tễ cười vui vẻ tiếp tục ăn, "Cám ơn A Ngôn."

Dùng bữa tối xong, Tiêu Ngôn Phong đưa Diệp Thiên trở về chủ viện trước sau đó lại đến thư phòng, gặp mặt Tế Bình hầu cùng nhóm thuộc hạ, mưu sĩ của mình.

Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Thiên và Tiêu Ngôn Phong cùng nhau vào cung. Kể từ hôm nay, bọn họ sẽ ở lại Hoàng Cung, thật ran gay từ ngày hôm qua Tiêu Ngôn Phong cũng nên ở lại Hoàng Cung rồi, nhưng mà hắn nhớ thương tiểu nha đầu, cho nên mới cố ý trở về Dự vương phủ, hôm nay cùng Tiểu Hoàng Hậu của mình đến đây, hai người đều có thể an tâm chút.

Tiên Hoàng Hậu mưu hại Tiên Hoàng, đã bị phế truất nhốt vào lãnh cung, hiện tại trong cả Hoàng Cung chỉ có Ngọc Phi và Tuyết Tần xem như có phong hào, số còn lại đều là tài nữ, mỹ nhân, phận vị trong cung của Ngọc Phi là cao nhất, đành phải tạm chấp chưởng hậu cung, nàng cũng không rành những chuyện này, may mà có ma ma do Dự vương đưa tới giúp đỡ, cho nên nhóm nữ quan của phế hậu thấy gió chiều nào xoay chiều đó, cũng không dám khó dễ, kiếm chuyện với Ngọc Phi, cho nên hậu cung cũng không lộn xộn, hỗn loạn gì.

Diệp Thiên quỳ gối phía trước đám nữ quyến, cũng may đang là mùa đông, vốn đã ăn rất dày, trên chân nàng còn quấn thêm đệm chân do Lục phỉ thức làm suốt đêm, cho nên quỳ trên mặt đất cũng không quá khó chịu.

Quỳ khóc một canh giờ, Diệp Thiên đứng dậy đến thiên điện, nàng cần phải đi lại hoạt động một chút cho máu huyết lưu thông, thuận tiện cũng muốn gọi mẫu thân của mình đến nói chuyện, nàng vẫy tay, một cung nữ liền cung tất kính bước lại, "Hoàng hậu nương nương có gì phân phó?" Tuy rằng đại điển đăng cơ chính thức phải chờ đến nửa tháng sau mới cử hành, nhưng mà Ngôn ca ca đã là Hoàng Thượng, vì vậy nàng tự nhiên cũng thành Hoàng hậu nương nương rồi.

"Đi mời Tế Bình hầu phu nhân đến đây." Diệp Thiên phân phó.

Rất nhanh sau đó, Mạnh thị đã đi vào, tươi cười hành lễ với nàng: "Hoàng hậu nương nương..."

"Nương!" Diệp Thiên hờn dỗi bĩu mỗi, Mạnh thị nở nụ cười, đi tới ngồi ở bên người nàng, yêu thương sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, "Thiên Thiên mới làm Vương phi có hai tháng, đã thành Hoàng Hậu, về sau chuyện phải quản sẽ càng nhiều hơn, Thiên Thiên phải vất vả rồi." Chuyện nàng lo lắng nhất không phải chuyện này, mà là một Hoàng Đế tất nhiên sẽ có tam cung lục viện, đến lúc đó con gái bảo bối của mình sẽ phải chịu ủy khuất rồi. Con gái nàng từ khi còn nhỏ đã định thân với Tiêu Ngôn Phong, nhiều năm qua, con rể yêu thương cưng chiều con gái mình thế nào, nàng đều xem ở trong mắt, thật không biết đến lúc có cả một phòng oanh oanh yến yến vờn quanh hắn, con gái cưng của mình có thể chịu được hay không đây.

Diệp Thiên tự mình rót cho Mạnh thị một tách trà dầu, "Nương, uống chén trà cho ấm áp, chân của người có buộc đệm không, hay là người dùng tạm của con trước đi trở về con lại bảo Lục Phỉ chuẩn bị thêm hai cái khác nữa là được rồi." Nói là trà, thật ra là một chén bột, đây là do Tiêu Ngôn Phong cố ý phân phó chuẩn bị cho nàng, bởi vì phải chịu tang cho Tiên Hoàng Thượng, theo lý trong ba ngày không thể ăn gì cả, ít nhất là ở trước mặt người khác phải làm ra bộ dáng như thế, lo lắng tiểu nha đầu bị đói, vì vậy Tiêu Ngôn Phong chuẩn bị cho nàng trà dầu này, đem bột mì xào lên, còn bỏ thêm đậu phộng, hạnh đào, hạt vừng... tuy đều là những thứ bình thường đơn giản nhưng hương vị cũng rất tốt, Diệp Thiên rất thích.

Nàng vừa nói vừa nhấc làn váy lên muốn gỡ tấm đệm trên đầu gối xuống, Mạnh thị thấy thế vội ngăn nàng lại, "Không cần, ta cũng có, tối hôm qua đã chuẩn bị tốt rồi." Ngày hôm qua đến tận khuya Tế Bình hầu mới trở về, nhưng mà nàng biết tin Hoàng Thượng băng hà vẫn sớm hơn so với người khác nhiều lắm, đương nhiên đã chuẩn bị trước cả rồi, ngay giữa mùa đông thế này mà phải quỳ khóc nức nở, nàng vẫn còn khá một chút, ít nhất còn có thể vào đại điện từ sớm, bên ngoài còn có rất nhiều mệnh phụ phu nhân cấp độ phẩm mệnh thấp phải quỳ chịu đông lạnh ở bên ngoài lâu thật lâu.

Hai mẹ con ở thiên điện ấm áp thưởng thức trà dầu, lại ngồi nói một lát, rồi mới trở lại đại điện tiếp tục quỳ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.