Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký

Chương 48: Trúng gió



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hầu gia bình an trở về, làm cho nội tâm của mỗi một người đứng trong viện đều vô cùng chấn động.

Diệp Thừa Nguyên buông nữ nhi xuống đất, đặt bàn tay nhỏ của nàng vào tay Mạnh thị, thấp giọng nói: "Đợi lát nữa trở về viện tử, chúng ta sẽ nói chuyện tỉ mỉ sau."

Hắn quay người nhìn sang Diệp Lệ, thiếu niên mày kiếm mắt sáng, ánh mắt đầy sự sốt ruột và kích động này nhất định chính là nhi tử của hắn, lúc hắn rời đi thằng bé chỉ mới có bảy tuổi, hiện tại đã rất nhanh cao lớn, trưởng thành rồi, thân thể cũng rất cường tráng, bộ dáng rất giống hắn khi còn trẻ. Hắn gật gật đầu với Diệp Lệ, "Đã không còn sớm nữa, trước hết chúng ta nên tiến vào từ đường tế tổ đã."

Diệp Thừa Nguyên không nhanh không chậm từng bước tiến vào từ đường, Diệp Thừa Hồng như một cái xác không hồn ngơ ngác cứng đờ đi theo phía sau, Diệp Thừa Xương cùng Diệp Lệ, Diệp Sở cũng theo ngay phía sau cùng tiến vào.

Các nam nhân ở trong từ đường tiến hành nghi thức tế tổ, các nữ nhân đều tập trung trong sân viện đợi chờ, nhưng cho dù chỉ đợi bên ngoài cũng phải đứng cho quy củ, trang nghiêm, không được tùy ý nói lung tung. Lúc này sắc mặt của ba tỷ muội nhị phòng ai cũng đều rất khó coi, Mai thị nhìn Mạnh thị cười cười, đưa một ánh mắt ngụ ý chúc mừng ánh mắt cho nàng. Về phần Tề thị, cho dù hôm nay là ngày tế tổ thì vẫn không bước ra khỏi tiểu viện kia, một là do bản thân nàng ta đang vô cùng thương tâm, không làm ầm ĩ đòi ra ngoài, hai là hiên tại Mạnh thị rat ay với lão thái thái rồi, dĩ nhiên người có thể dùng bên cạnh bà ta càng ít càng tốt, vì thế cho dù Tề thị có nháo loạn đòi ra, nàng cũng sẽ không để cho nàng ta ra ngoài.

Nghĩ đến lão thái thái, tâm tình kích động của Mạnh thị rốt cục cũng bình tĩnh lại. Lão thái thái cùng nhị lão gia Diệp Thừa Hồng đã hợp mưu với nhau, đem một nhà bốn người của nàng lần lượt hãm hại qua một lần, bây giờ cho dù nàng có dùng loại thủ đoạn không thể lộ ra tương tự những gì bà ta đã làm để trả thù, nàng cũng không thấy thẹn với lương tâm, nếu không phải hiện tại nhị lão gia đang sống ở bên ngoài, nàng nhất thời không có biện pháp thích hợp, tạm thời chưa thể đụng đến hắn, nhưng mà Diệp Thừa Hồng dừng mong nàng sẽ bỏ qua cho hắn, cứ chờ đó. Vấn đề là, hầu gia từ trước đến nay vón bản tính quang phong tễ nguyệt (*), nếu như hắn biết chuyện mình đã làm với lão thái thái, liệu hắn có thể tiếp nhận được hay sao?

(*) Phong quang tễ nguyệt: gió trong, trăng tỏ. Ý trong câu này là người có tâm địa ngay chính, thẳng thắn.

Trong lòng Mạnh thị ẩn hiện một tia bất an, ban đầu nàng cho là sang năm mới rồi hầu gia mới có thể trở về, cho dù hiện tại nàng xuống tay với lão thái thái, đợi đến qua năm khi hắn trở về thì mọi tung tích, dấu vết cũng đã mất hết không lưu lại gì, không cách nào tra ra được nữa. Thật không nghĩ đến ngày giao thừa này hầu gia đã trở lại rồi, bên này lão thái thái vừa mới ngã xuống, bên kia hắn đã đặt chân vào hầu phủ, hầu gia thông minh như thế, nhất định sẽ đoán được chuyện gì đã xảy ra...

Không lâu sau đó, nghi lễ tế tổ hoàn tất, Diệp Thừa Nguyên dẫn đầu cùng các nam nhân trong hầu phủ ra khỏi từ đường, "Bây giờ chúng ta đến Thọ An đường xem sao, lần này lão thái thái bị ngã, cũng không biết nặng nhẹ thế nào." Lúc người Diệp Thừa Hồng phái đi Thọ An đường trở lại báo tin, hắn đã đến ngay ngoài cửa viện, cũng đã nghe được tin này.

Diệp Thừa Nguyên tiếp tục dẫn đầu đoàn người hướng về Thọ An đường, rời đi bảy năm, nhìn đến mọi thứ trong phủ đều có cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, hoa viên này, những con đường nhỏ, cửa nguyệt môn (**), trong lòng của hắn tưởng niệm vô số lần. Đám người cùng sau lưng hắn, Mai thị đi đến Mạnh thị bên người, cười nói: "Đại tẩu, chúc mừng, đại ca có thể trở về, các ngươi rốt cục đoàn tụ." Mặc kệ đại ca năm đó vì cái gì mất tích, lại vì cái gì trở về, nàng đều thay Mạnh thị cảm thấy cao hứng.

(**) Nguyệt môn hay cửa nguyệt môn là một loại hình đi lại đặc trưng của... đây là một bức tường trong khu vườn hoặc trong nhà mà có một lối đi hình tròn (giống như hình Mặt Trăng tròn) dành cho người đi bộ, phía trên bức tường này có lợp ngói, loại cửa này không có chức năng đóng mở, sử dụng chủ yếu vào mục đích.



Mạnh thị không yên lòng gật gật đầu, nàng lúc này đang lo lắng tình huống ở Thọ An đường, vị trí nơi lão thái thái ngã xuống cũng khá nguy hiểm, cũng không biết có sống nổi hay không...

Một đám người cùng nhau tiến vào Thọ An đường, cũng may nhà chính vốn là nơi để mọi người hằng ngày đến thỉnh an lão thái thái sáng tối, diện tích rất lớn, cũng không cần phải chen chúc nhau.

Lúc này đại phu được mời tới vừa mới bắt mặt xem bệnh cho lão thái thái xong, sắc mặt rất ngưng trọng từ nội phòng đi ra, vừa định mở miệng, đã trông thấy Tế Bình hầu đứng đó, lập tức giật nảy mình, "Hầu gia, ngài, ngài, thật sự là ngài sao?" Đại phu là người xưa nay hầu phủ thường mời đến thăm khám bệnh, dĩ nhiên cũng biết tình huống của hầu phủ, hiện tại nhìn thấy Diệp Thừa Nguyên, còn tưởng rằng bản thân bị hoa mắt.

Diệp Thừa Nguyên gật đầu, đáp "Ta đã trở về, có điều bây giờ vẫn nên nói về tình huống của lão thái thái trước đi."

Người được cho là đã chết bảy năm vậy mà lại còn sống, nội tâm đại phu tràn đầy kinh ngạc, nhưng cũng không tiện hỏi thăm, đành phải đem tình huống hiện tại của lão thái thái nói một lần: "Lão thái thái bây giờ vẫn còn chưa tỉnh, chỉ cần có thể tỉnh lại, liền sẽ không có vấn đề về thần trí, đầu óc, chỉ là... lúc lão thái thái ngã sấp xuống đã trực tiếp ngồi dưới đất, xương sống lưng bị thương nghiêm trọng, về sau sẽ không thể đi lại được nữa."

Mai thị hít một ngụm khí lạnh, chỉ đơn giản ngã một phát mà lại nghiêm trọng đến vậy?

Mạnh thị có chút ảo não, vì sao không khiến cho bà ta bị nặng thêm một chút chứ, chỉ là không thể đi lại như vậy có vẻ vẫn còn quá nhẹ với bà ta rồi, bà ta vốn rất ít khi rời khỏi Thọ An đường, việc có thể đi lại hay không đối với bà ta cũng không có ảnh hưởng gì lớn.

Đại phu lại nói thêm: "Nếu như lão thái thái tỉnh lại, từ giờ về sau cũng không thể khiến cho ngài ấy phải chịu một chút kích thích nào, nếu không tình trạng có thể sẽ chuyển biến rất nguy hiểm. Ngoài ra, nếu như có khả năng, vẫn nên khống chế điều tiết lại khẩu phần ăn hằng ngày thì sẽ tốt hơn." Thân mình lão thái thái hiện tại quá béo, lần này bị ngã nhưng không chuyển sang trúng gió đã rất may mắn rồi, nếu như lúc này lại bị kích thích, khả năng cũng không có vận khí tốt như vậy nữa.

Đại phu còn đang nói, tất cả mọi ngoài chỉ nghe thấy một loạt âm thanh gào thét, kêu rên từ trong nội phòng truyền đến, "Đau chết mất! Người tới! Các ngươi đều chết cả rồi sao?!"

Đôi mắt Diệp Thừa Nguyên lóe lên, nhấc chân liền tiến vào nội phòng, đại phu sửng sốt nhìn theo, đột nhiên kịp phản ứng lại, nếu như lúc này lão thái thái nhìn thấy vị hầu gia chết đi sống lại này, bị kích động quá mức, tình huống có thể sẽ không tốt lắm. Nghĩ tới đây, đại phu kinh hãi, vội vàng đuổi đi bước chân Diệp Thừa Nguyên đi vào.

Lão thái thái đang đau đến chịu không nổi, cảm thấy bản thân bà ta bị ngã nặng như vậy, thế mà lúc này chỉ có nha hoàn canh giữ bên người, con trai, con dâu, cháu trai cháu gái một cái bóng cũng không nhìn thấy, không khỏi tức giận không thôi, muốn ngồi dậy mắng chửi lại phát hiện lực bất tòng tâm, càng thêm nổi trận lôi đình, chụp lấy tách trà trên bàn nhỏ đầu giường, vừa định ném đi trút giận, đã thấy có một người đang từ cửa đi vào.

Người đến thân hình cao lớn, tuấn dật, nhìn về phía lão thái thái mỉm cười, nhẹ giọng, "Nhi tử bất hiếu, đã qua nhiều năm chưa thể trở về vấn an lão thái thái, khiến cho ngài phải chịu ủy khuất rồi."

Hai mắt lão thái thái mở lớn, không thể tin nổi, tách trà trong tay còn chưa kịp ném đi bộp một tiếng rơi xuống đất, "Ngươi, ngươi..." tay bà ta run rẩy chỉ vào Diệp Thừa Nguyên, hai mắt trợn trừng giật một cái, sau đó hôn mê bất tỉnh.

Đại phu theo sau vào tới đúng lúc nhìn thấy một màn này, thầm nghĩ trong lòng một tiếng "hết rồi", lần này tình huống thật sự là không xong rồi.

Diệp Thừa Nguyên nhíu mày, xoay người lại nhìn đại phu cùng đám người vừa theo vào, thở dài: "Lão thái thái nhìn thấy ta cho nên quá cao hứng, vậy mà lại hưng phấn đến ngất đi rồi." Nói xong, hắn lại để cho đại phu tiến lên xem mạch, kiểm tra cho lão thái thái.

Ba ngón tay của đại phu nhẹ nhàng đặt lên cổ tay lão thái thái, lần này sắc mặt của hắn còn nghiêm trọng hơn ban nãy, qua gần nửa ngày, hắn mới thở dài lên tiếng, "Lão thái thái đây là bị trúng gió, tình huống đến cùng như thế nào, chỉ có thể chờ sau khi ngài ấy tỉnh lại kiểm tra thêm lần nữa mới biết được." Ban đầu lão thái thái vốn quá mập như vậy, ngã một phát chỉ bị trọng thương, không có trúng gió đã là rất may mắn rồi, chỉ cần hảo hảo điều dưỡng, thay đổi ẩm thực thanh đạm, không nhận đến kích thích, có lẽ còn có thể chuyển nguy thành an. Vừa rồi thấy hầu gia tiến vào hắn đã cảm thấy không ổn, quả nhiên, lần này thật sự bị trúng gió rồi.

"Cái gì?! Ý của ngươi là gì, cái gì gọi là đợi tỉnh lại mới có thể biết được chứ?" Nhị lão gia Diệp Thừa Hồng đến lúc này mới hoàn hồn lại, đại ca sống lại từ cõi chết, hắn đã đủ xui xẻo lắm rồi, nếu như bây giờ lão thái thái lại xảy ra chuyện gì, như vậy sau này hắn ngay đến một người để thương nghị đại sự cũng đều không có.

Đại phu khó xử đáp: "Trúng gió tình huống có nhẹ có nặng, nhẹ thì là tê liệt nửa người, khuôn mặt có chút méo lệch, nhưng vẫn có thể nói chuyện được. Nặng thì toàn thân không thể động đậy, nói cũng không nói được, về phần thần trí có thể thanh tỉnh hay không, cũng không nói trước được."

Nghe thấy vấn đề nghiêm trọng như vậy, Diệp Thừa Hồng trợn tròn mắt không nói nên lời, tam lão gia Diệp Thừa Xương vội vàng hỏi: "Vậy có thể tranh thủ thời gian nghĩ một chút biện pháp, dùng loại phương thuốc gì đến cứu lão thái thái được không?" Bệnh trúng gió mà đại phu này nói hắn cũng đã từng nghe qua, một người bình thường nếu như toàn thân không thể động đậy được, nhất định sẽ không sống được bao lâu, hắn cũng không hi vọng lão thái thái chết đi lúc này, bởi vì cha mẹ giữ đạo hiếu là phải để tang ba năm, hiện tại hắn chính là quan đồ bằng phẳng, nhạc phụ lại đang được nhị hoàng tử Thụy vương coi trọng, cho nên hắn cũng dược hưởng không ít lợi ích, tương lai rất rộng mở. Nếu như phải tuân giữ hiếu đạo ở nhà ngồi không chịu tang ba năm, chẳng phải là sẽ bỏ lỡ rất nhiều thứ tốt hay sao?

Đại phu tiếc nuối lắc đầu, "Đến lúc này, đã không còn gì thuốc có thể dùng, vẫn là nên kiên nhẫn chờ lão thái thái tỉnh dậy rồi lại tính tiếp." Nói đến cũng thật không hay ho, hôm nay là ngày giao thừa, người người nhà nhà vui mừng náo nhiệt, hắn hết lần này tới lần khác lại xui xẻo gặp phải loại chuyện thế này, có điều từ xưa đến giờ hắn vẫn thường đến hầu phủ xem bệnh, đều đã quen thuộc lẫn nhau, cho dù hôm nay có là đêm giao thừa thì cũng không thể từ chối không đến được.

Tất cả mọi người lại trở lại nhà chính, cùng nhau ngồi xuống chờ lão thái thái tỉnh lại.

Nam nữ phân ra ngồi hai bên, Diệp Thừa Nguyên ngồi ở vị trí trên cùng bên trái, Mạnh thị ngồi ở ghế trên bên phải, nàng liên tục nhìn về phía Diệp Thừa Nguyên, đã bảy năm rồi không gặp, hắn giống như vẫn không thay đổi gì, vẫn tuấn tú nho nhã như thế. Trước mặt bao nhiêu người, Mạnh thị cũng không thể không để ý mà ngồi vào vị trí bên cạnh Diệp Thừa Nguyên được, còn Diệp Thiên thì lại không có băn khoăn, lo lắng nhiều như thế, nàng chạy từng bước nhỏ đến bên người phụ thân, tựa cả người vào thân ghế, tươi cười nắm lấy ống tay áo hắn, nhẹ giọng kêu một tiếng: "Cha ~"

Thật là một tiểu nữ nhi mềm mại đáng yếu! Lòng Diệp Thừa Nguyên lúc này mềm nhũn đến rối tinh rối mù, ôm nàng đặt ngồi lên đầu gối mình, hắn có thật nhiều điều nói, muốn cùng thê tử nói, muốn cùng nhi tử nói, cũng nghĩ cùng tiểu nữ nhi nói, nhưng bây giờ lại chỉ có thể ngồi đợi ở chỗ này, chờ lão thái bà đã hãm hại cả nhà bốn người của mình tỉnh lại.

Diệp Thừa Nguyên biết được những chuyện đã xảy ra ở hầu phủ trong bảy năm qua. Là bởi vì Dự vương đã phái người đến cứu hắn, cho nên Dự vương đã sớm nắm được thời gian hắn trở lại kinh đô, trước khi hắn hồi phủ, đã đến gặp Dự vương. Dự vương cũng đem hết những chuyện đã phát sinh trong hầu phủ suốt bảy năm qua không chút che giấu đều nói với hắn, hắn đã biết, lão thái thái cùng Diệp Thừa Hồng không chỉ hại... chính mình, mà còn làm hại thê tử của hắn bảy năm trời không thể đứng dậy, làm hại nhi tử của hắn suýt chút nữa đã phải chôn thân nơi sơn cốc, còn có tiểu nữ nhi đang ngồi trong lòng hắn lúc này, cũng thiếu chút nữa bị ám toán làm hại.

Diệp Thừa Nguyên cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Diệp Thiên, ánh mắt nhìn về phía Mạnh thị cùng Diệp Lệ, ông trời có mắt, bọn hắn một nhà cuối cùng cũng đều bình yên vô sự. Về phần lão thái thái cùng Diệp Thừa Hồng, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Vừa rồi lúc đại phu nói lão thái thái không thể bị kích thích, hắn liền lưu ý, lão thái thái vừa tỉnh dậy, hắn là người thứ nhất đi vào, quả nhiên khiến cho bà ta bị kích động không thôi, hiện tại, hắn chỉ hi vọng, lão thái bà ác độc kia không cần phải tỉnh lại nữa.

Nhị lão gia Diệp Thừa Hồng lúc này rốt cục cũng dần bình tĩnh lại, năm ấy hãm hại Diệp Thừa Nguyên, hắn cũng không từng trực tiếp lộ diện, cho dù trong lòng Diệp Thừa Nguyên có hoài nghi là do hắn làm, cũng không có chứng cứ rõ ràng. Mà những tên sát thủ năm đó hắn thuê, cũng chính là nhóm người đi ám sát Diệp Lệ lần trước, hơn phân nửa đã bị Diệp Lệ giết chết, số còn lại lúc bị giam trong đại lao Hình bộ cũng đã chết sạch toàn bộ, hiện tại, không có bất kỳ người nào có thể đứng ra chỉ tôi hắn nữa. Nghĩ tới đây, Diệp Thừa Hồng cảm thấy nhẹ nhõm, an tâm hơn, lúc này mới hỏi: "Đại ca mấy năm này đã ở đâu? Vì sao bảy năm trời cũng không thấy trở về?"

Diệp Thừa Nguyên nhàn nhạt nhìn hắn một cái, "Bảy năm trước, ta không cẩn thận ngã xuống sườn núi, rơi vào sông sâu bị thương nặng, được sứ thần Nữ La quốc cứu lên. Lúc ấy ta hôn mê bất tỉnh, sứ thần cũng không biết ta là ai, liền đem ta mang về Nữ La quốc. Trải qua đại phu chẩn trị, thân thể ta mặc dù dần hồi phục nhưng lại không thể nhớ ra bản thân là ai, cứ như vậy lưu tại Nữ La quốc, trước đó vài ngày, ta không cẩn thận ngã đụng phải đầu, vậy mà thần kỳ nhớ lại mọi thứ, cho nên mới liền một đường đi thuyền cưỡi mã, chạy trở về."

"Kia thật đúng là... rất trùng hợp." Diệp Thừa Hồng thầm hận những sát thủ kia làm việc không gọn gàng, lưu loát, đúng là mất trắng bạc của hắn, lại một chuyện cũng không thể hoàn thành, giết Diệp Thừa Nguyên thất bại, giết Diệp Lệ cũng không thành công.

(Đã bảo Diệp Thừa Hồng thuê sát thủ không chút tố chất mà, lại còn vô dụng nữa chứ =)))

Diệp Lệ cùng Mạnh thị nhìn thoáng qua nhau, hầu gia dùng loại lí do để giải thích mọi chuyện, xem ra là không chuẩn bị cùng Nữ La quốc cứng đối cứng, đây cũng là kết quả mà nữ hoàng Nữ La quốc nữ hoàng tất nhiên cầu còn không được.

Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn xem phụ thân, bên trong đôi mắt hạnh to tròn tràn đầy quan tâm, lo lắng, "Như vậy hiện tại cha đã bình phục hẳn chưa, thân thể có còn đau hay không?"

Bàn tay to lớn của Diệp Thừa Nguyên xoa xoa đỉnh đầu nàng, cười nói: "Đã rất tốt rồi, chỗ nào cũng không còn đau nữa." Bảy năm rồi, rốt cục cũng có người thật sự quan tâm đến hắn như vậy, có người nhà ở bên cạnh thật sự là chuyện vô cùng tốt đẹp.

Nhị lão gia cùng tam lão gia lại hỏi Diệp Thừa Nguyên tình huống lúc ở Nữ La quốc, Diệp Thừa Nguyên chậm rãi, rõ ràng đáp lại từng câu một. Lúc đang nói chuyện, lại nghe thấy tiếng nha hoàn trong phòng hô lên: "Lão thái thái tỉnh rồi!"

Tất cả mọi người đều đứng dậy, cùng nhau tiến vào nội phòng, đại phu tiến lên trước kiểm tra một phen, hỏi lão thái thái mấy câu, hai mắt bà ta chuyển động qua lại liên tục, miệng lại chỉ có thể phát ra những tiếng "Ô ô", hiển nhiên là không thể nói chuyện được.

Đại phu thầm than một tiếng, lại thử làm cho lão thái thái tự động động cánh tay ngón tay, tất cả đều thất bại. Hắn thở dài, có chút ít tiếc nuối quay người lại nói với đối nhóm người đang chờ kết quả: "Thần trí của lão thái thái vẫn còn thanh tỉnh, chỉ đáng tiếc là toàn thân đều không động đậy được, ngay cả nói chuyện cũng không thể."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.