Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký

Chương 54: Cha là trạng nguyên, ca ca cũng là trạng nguyên!



Hôm nay sau khi kết thúc công việc Nhị lão gia Diệp Thừa Hồng lại cùng các vị đồng liêu của hắn đến tửu lâu dùng qua bữa tối hồi lâu sau mới trở về phủ, hắn cúi đầu vừa đi vừa thở dài.

Tâm trạng của hắn trong mấy ngày này có thể nói là thay đổi liên tục, đầu tiên là đại ca đột nhiên trở về, làm cho hắn bị dọa sợ chết khiếp, hắn vô cùng lo lắng sợ rằng đại ca đã biết những chuyện mà hắn đã làm năm đó, sau đó sẽ tìm đến hắn báo thù. Tiếp đến chính là chuyện lão thái thái bị ngã tổn thương, xong lại phải chịu kích thích, cuối cùng ngay cả mở miệng nói chuyện cũng không thể được, lần này ngay cả người để bàn tính, thảo luận đối sách đối phó hắn cũng không có. Không nghĩ tới từ lúc đại ca trở về đến giờ vẫn đối với hắn vô cùng bình thường, không có chút gì khác lạ, giống như là hoàn toàn không biết những chuyện mà hắn đã làm, cũng không biết tại sao đại ca lại còn mượn cớ dưỡng bệnh để từ quan, có điều cứ như vậy là quá tốt rồi. Chỉ là hắn cao hứng còn chưa được hai ngày, Diệp Lệ lại tham gia võ cử năm nay, vốn cho rằng hắn không biết tự lượng sức tham gia chỉ có thể làm trò cười cho người ta, lại không nghĩ trong tổng số bốn hạng mục khảo thí về võ nghệ, Diệp Lệ lại có đến bốn hạng mục đạt được vị trí cao nhất, nếu lại thông qua phần kiểm tra về binh pháp mưu lược thì rất có thể sẽ đỗ đạt võ trạng nguyên của khoa thi năm nay.

Diệp Thừa Hồng nặng nề thở dài, đại ca nhàn nhã, thoải mái ở nhà, không đáng phải lo sợ, kết quả lại ra một Diệp Lệ đến bộc lộ tài năng, đại phòng này vì sao lại càng ngày càng lợi hại như thế, "Cứ tiếp tục như vậy, thì đến lúc nào mới có thể đến lượt ta đây?" Giờ phút này hắn bỗng cảm thấy, hình như bản thân hắn càng ngày càng cách vị trí hầu gia kia càng xa.

"Đến phiên nhị đệ làm cái gì?" Một giọng nói trầm thấp hữu lực vang lên.

Diệp Thừa Hồng vừa ngẩng đầu nhìn liền đối diện với ánh mắt như cười như không của hầu gia Diệp Thừa Nguyên, trong lòng hắn nhảy dựng lên, vội vàng bày ra một nụ cười gượng gạo, "Chỉ là công việc của Công bộ, nói ra cũng chỉ thấy phiền thêm mà thôi, không cần để ý đến, đại ca đây là đang muốn đi đâu?"

"Đang định đến Thọ An đường." Hầu gia cùng Diệp Thừa Hồng sóng vai cùng nhau đi, "Đi thôi, đêm nay ta có việc muốn tuyên bố, vẫn đang chờ đệ trở về."

Diệp Thừa Hồng nghe thấy vậy liền cảm thấy lo âu thấp thỏm, đi cùng một chỗ với hầu gia, luôn làm cho hắn có loại cảm giác bị áp bách không giải thích được, lại nói tiếp, hắn luôn cảm thấy chuyện mà đại ca muốn tuyên bố, đối với bản thân hắn mà nói không phải là chuyện tốt gì.

Từ sau khi lão thái thái trúng gió bệnh liệt giường, mọi người vẫn luôn duy trì thông lệ thỉnh an sáng tối như cũ, nhưng cũng chỉ là làm cho có, đến lộ mặt xem như điểm danh một chút là rời đi. Đêm nay hầu gia đã sớm cho người thông báo toàn gia hắn có chuyện muốn tuyên bố, vì vậy giờ phút này tất cả mọi người đều đã ngồi chờ sẵn trong chính phòng.

Diệp Thừa Nguyên nhìn Mạnh thị đang ngồi ở vị trí đối diện cười nhẹ, lại nhìn sang Mai thị, "Tam đệ muội, đại tẩu ngươi hiện tại thân thể đang khó chịu, có lẽ cần phải tạm nghỉ ngơi một thời gian, không biết tam đệ muội có nguyện ý tạm thời thay nàng đứng ra quản lý công việc nội vụ phủ một thời gian hay không?"

"A?" Mai thị tư dưng bị điểm danh, có chút trở tay không kịp, nàng từ trước đến nay đều mặc kệ mấy chuyện trong phủ, không nghĩ tới chuyện mà đại ca muốn tuyên bố đêm nay lại có liên quan đến nàng, "Cái này, cái này, ta chưa hề quản lý nội vụ bao giờ, thật sự là không biết phải làm sao, nếu không, hay là để cho nhị tẩu đi ra tạm quản lý mấy ngày, chờ đến lúc thân thể đại tẩu tốt lên sẽ thu trở lại."

Tam lão gia Diệp Thừa Xương nhìn thoáng qua Mai thị, ánh mắt tối đi, chuyện tốt như vậy, nàng vậy mà không thèm suy nghĩ liền đẩy đi, quản lý nội vụ phủ loại chuyện này có gì khó chứ, học một chút liền nắm được rồi. Đúng là tiểu thư nhà huân quý nuông chiều ra, tuy là có mang lại cho lợi ích khá lớn trên đường làm quan, nhưng nếu xét về năng lực bản thân lại quá thiếu sót, thua kém rồi, chưa cần so với Mạnh thị làm gì, ngay đến cả Tề thị kia cũng không so nổi.

"Không sao, nếu tam đệ muội không nguyện ý, ta cũng sẽ không miễn cưỡng." Ban đầu hắn cũng không dự định để nàng đến quản lý, loại chuyện quản gia này vốn phải cần phải thận trọng không thể lơ là, không chú ý, nhưng hiện tại thê tử vừa mới mang thai, vẫn còn đang trong giai đoạn ba tháng đầu không thể để cho nàng vất vả được, hắn lại không yên lòng giao quyền cho người của nhị phòng hoặc tam phòng, Diệp Thừa Nguyên cười nói: "Chuyện nhị đệ muội nói cũng không quá mức cần thiết, vẫn là không thả ra thì tốt hơn. Về phần chưởng quản gia vụ, trong khoảng thời gian này sẽ do ta và Thiên Thiên cùng nhau chưởng quản, Thiên Thiên đi theo mẫu thân của nàng học tập cũng được một thời gian rồi, ta cũng đúng lúc đang rảnh rỗi, nhàn nhã ở phủ nghỉ ngơi, thay nàng trông giữ qua đoạn thời gian nàng cũng được."

"Đại ca cùng Thiên tỷ nhi?" Mai thị kinh ngạc nhìn Diệp Thừa Nguyên, đường đường là một hầu gia lại đi quản lý việc nội vụ trong phủ, hắn cũng không ngại mất mặt sao, "Như vậy cũng không tệ. Chẳng qua, đại tẩu đây là bị làm sao vậy, chẳng lẽ lại..." nàng vừa định nói chẳng lẽ lại trúng độc, may mắn mà kịp thời ngừng lại không nói hết câu.

Hầu gia mỉm cười nhìn Mạnh thị, "Phu nhân nàng mang thai, đại phu căn dặn không thể vất vả, phải tu dưỡng nhiều hơn." So với các cô nương mười mấy hai mươi tuổi, dù sao thì tuổi tác của thê tử cũng có chút lớn, hắn không dám khinh thường, để cho nàng mạo hiểm ôm bụng to cẩ ngày lo toan quản lý nội vụ phủ.

"Sao cơ?!" Mai thị kinh ngạc đứng bật dậy, "Đại tẩu có... có thai?"

Không riêng gì Mai thị, tất cả những người đang có mặt ở đây cũng rất kinh ngạc, Diệp Thừa Hồng than nhẹ một tiếng, chuyện này đối với hắn mà nói quả nhiên không phải chuyện tốt, hiện tại, hắn đã cảm thấy không có hi vọng nào với vị trí hầu gia kia rồi.

Mạnh thị cẩn thận đặt tay lên trên bụng, mặc dù còn chưa có lộ ra, nhưng bản thân nàng vẫn cảm nhận đến loại cảm giác huyết mạch tương thông, nàng nhẹ giọng trả lời Mai thị "Hiện tại vẫn còn nhỏ, chưa thể nhìn ra, nhưng mà đại phu cũng đã xác nhận rồi."

"Cái này, thật đúng là... quá thần kỳ." Mai thị thì thào nói, trong lòng của nàng trào ra vô hạn hi vọng, đại tẩu năm nay đã ba mươi ba tuổi rồi, vẫn còn có thể mang thai sinh con, như vậy thì nàng năm nay cũng chỉ mới hai mươi bảy tuổi, so với đại tẩu còn trẻ hơn rất nhiều, dĩ nhiên cũng có thể. Nàng kích động vạn phần nhìn về phía Diệp Thừa Xương, chỉ cần hai người bọn họ lại tiếp tục cố gắng thêm một chút, có lẽ rất nhanh liền có thể có tin tức tốt.

Diệp Thừa Xương trong mắt mang ý cười, dường như là rất ôn nhu như vậy, hắn đương nhiên hiểu được ý của Mai thị, chỉ là hài tử sao, hắn cũng không cần.

"Tại sao lại để Diệp Thiên quản lý nội vụ? Nàng mới có chín tuổi!" Ba tỷ muội của nhị phòng lúc này cũng kịp phản ứng lại, Diệp Phù và Diệp Chi không dám lên tiếng, nhưng Diệp Dung lại nhịn không được nhảy ra ngoài chất vấn, "Không nói ta lớn hơn nàng một tuổi, chính là còn có đại tỷ tỷ, nàng đã mười ba tuổi, không phải so ra nàng còn thích hợp hơn sao?!"

"Dung tỷ nhi! Không được bất kính với hầu gia như vậy." Diệp Thừa Hồng miệng quát lớn, nhưng cũng chưa hề nói Diệp Dung không có sai.

Hầu gia lơ đễnh đáp, "Dựa theo tuổi tác mà nói, Phù tỷ nhi xác thực thích hợp hơn một chút. Có điều, Phù tỷ nhi có biết, hiện nay ở ngoài chợ trứng gà bán bao nhiêu tiền một cân không?"

"Sao chứ?" Diệp Phù trợn tròn mắt, nàng biết trứng gà có mùi vị gì, hình dáng làm sao, nhưng lại không biết giá bán trứng gà. Nàng lén nhìn về phía phụ thân xin giúp đỡ, có điều Diệp Thừa Hồng cũng không giúp được nàng, bởi vì hắn ta cũng không biết.

Diệp Phù chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, "Ta không biết."

Hầu gia nhìn về phía nữ nhi mình, chưa cần hỏi ra Diệp Thiên đã không chút do dự trả lời: "Đại khái là sáu văn tiền, có khi cao hơn chút, cũng có khi thấp đi chút, chênh lệch cũng chỉ một văn." Từ sau khi Mạnh thị hồi phục, nàng mỗi ngày đều dán ở bên người mẫu thân, quan sát mẫu thân xử lý việc nhà rất nhiều ngày, cũng được mẫu thân dạy cho cách xem xét kiểm tra sổ sách, cho nên những thứ nầy cũng không làm khó được nàng.

Hầu gia gật gật đầu, "Tài học, năng lực cùng kiến thức, những này đều không có quan hệ với tuổi tác, Phù tỷ nhi khiếm khuyết kiến thức thực tế, không rõ thị trường như thế này là không có cách nào chưởng quản việc nội vụ. Huống chi, Thiên tỷ nhi tuy còn nhỏ, nhưng còn có ta đây, ta và Thiên tỷ nhi cùng nhau chưởng gia, nếu như còn có ai không phục, cứ tới so tài một trận đi."

Lời nói như vậy, ai dám khiêu chiến hầu gia chứ. Diệp Thừa Hồng trừng mắt nhìn Diệp Dung, ra hiệu cho nàng yên tĩnh một chút.

Chuyện chưởng quản gia vụ cứ như vậy định xuống tới, hầu gia lại một mình đi vào nội phòng, đối diện với lão thái thái đang nằm bẹp trên giường trừng mắt lom lom nhìn mình nói: "Lão thái thái, phu nhân nàng đã mang thai, ngài nói xem đây có phải là chuyện vui lớn hay không?"

Thật ra lúc bọn hắn nói chuyện ở chính phòng, lão thái thái đều có thể nghe thấy được, biết tin Mạnh thị lại mang thai, bà ta tức giận đến muốn nhảy dựng lên, đáng tiếc là bà ta không cách nào ngồi dậy được nữa, ngay cả việc mở miệng gào thét, chửi bới hay thấp giọng nguyền rủa cũng đều không làm được. Trong miệng liên tục cố phát ra mấy tiếng "Ô ô" vô nghĩa, đừng tưởng rằng bà ta không biết, chuyện bà ta đang yên đang lành lại bị ngã sấp trên đường là do Mạnh thị giở trò quỷ!

"Ngài nói cái gì? Là muốn chúc mừng chúng ta sao?" Diệp Thừa Nguyên lớn tiếng nói xong câu này liền cúi thấp người, ở bên tai lão thái thái bên tai thấp giọng nói thêm vài câu, sau đó đứng dậy rời đi.

"Ô ô, ô ô!" Đôi mắt lão thái thái hoảng sợ mở to, miệng liều mạng mấp máy muốn nói gì đó, đáng tiếc là không ai có thể nghe hiểu những gì bà ta muốn nói.

Trở lại chính phòng, lúc này người của nhị phòng tam phòng đều đã rời đi. Diệp Thừa Nguyên cẩn thận nắm tay Mạnh thị, chuẩn bị trở về Tư Viễn đường. Hắn tùy ý liếc qua bóng lưng của Diệp Thừa Hồng ở phía xa xa, không chỉ có quyền chưởng gia hắn nhất định sẽ không giao ra, ngay cả vài người tâm địa độc ác, hắn cũng sẽ không lưu lại.

Qua ngày hôm sau, hầu gia cùng Diệp Thiên quả nhiên ngồi ở chính phòng hầu phủ, Mạnh thị không an tâm, cho nên cũng đi theo, ngồi ở trên ghế dựa quan sát hai cha con làm việc có ổn thỏa không. Về phần Diệp Lệ, lúc này đã đi Dự vương phủ, hắn đã đặt một bàn tiệc rượu ở Thiên Hương lâu, cho người đưa đến Dự vương phủ, chuẩn bị đáp tạ Trịnh Hàn cùng những thị vệ đã giúp hắn rèn luyện, so chiêu suốt khoảng thời gian qua.

Dù cho Diệp Thiên chỉ mới chín tuổi, nhóm bà tử quản sự cũng không một ai dám thừa cơ làm loạn, không nói đến việc Mạnh thị đang ngồi ngay bên cạnh nghe, thì hầu gia cũng không phải là người có thể lừa dối, qua mặt được. Mạnh thị ngồi nghe khoảng nửa canh giờ, hầu gia cũng không mở miệng nói câu nào, nữ nhi cũng đã một người xử lý đâu vào đấy, ý kiến, lập luận rõ ràng, mạch lạc. Nàng nhìn thấy liền có thể yên tâm, để cho Quế Hương dìu trở về Tư Viễn đường.

Lại qua hai ngày, đã đến ngày khoa thi võ cử dán thông báo kết quả.

Diệp Thiên cả buổi sáng xử lý sự vụ đều có chút không chuyên tâm, chẳng qua có phụ thân ở bên cạnh nhắc nhở cho nên cũng không phạm sai lầm. Đợi đến lúc các bà tử quản sự báo cáo công tác xong lui xuống hết rồi, Diệp Thiên duỗi lưng một cái, nhẹ giọng phàn nàn: "Vì sao đến giờ còn chưa có tin tức nữa chứ?" Tên sai vặt được phái đi xem bảng kết quả vẫn còn chưa trở lại, bên ngoài cửa cũng không có chiêng trống vang trời, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ca ca không thi đậu rồi?

Đối mặt với các vị quản sự trong phủ, khuôn mặt nhỏ luôn tỏ ra nghiêm túc, chững chạc đàng hoàng, lúc này không còn ai tiểu nha đầu mới lộ ra dáng vẻ vốn có của mình. Diệp Thừa Nguyên ôn nhu, yêu thương cầm tay nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ, trấn an: "Đừng nóng vội, hiện tại vẫn còn sớm."

Hắn còn đang nói, lại nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ, Diệp Thiên lập tức nhảy dựng lên, "Cha, đi mau, đi ra ngoài xem một chút!"

Diệp Thiên lôi kéo tay phụ thân, hận không thể lập tức chạy vèo ra ngoài cổng hầu phủ, chẳng qua dù sao thì hầu gia cũng phải duy trì phong độ của mình, bước chân có thể sải rộng hơn một chút, nhưng hấp tấp chạy đi là không được.

Còn chưa ra đến cổng, đã nhìn thấy gã sai vặt như một làn khói chạy tới, quần áo trên người đều sai lệch nhăn nhúm, bụi bặm, hắn cũng không để ý tới trong thấy hầu gia liền cao hứng báo tin, "Trúng! Trúng rồi! Thế tử đỗ trạng nguyên rồi!" Hầu gia nhà mình là văn trạng nguyên, bây giờ thế tử nhà mình lại là võ trạng nguyên, hắn cảm thấy bản thân mình là người hầu phủ cũng có chung vinh dự, trên mặt đầy hớn hở, hãnh diện, bước chân nhanh như gió.

"Quá tốt rồi!" Diệp Thiên vui vẻ nhảy cẫng lên, "Thưởng!"

Lục phỉ đi theo phía sau nàng đưa cho tên sai vặt một thỏi bạc, hắn ta cười toe toét đến thấy răng không thấy mắt đáp lại, "Đa tạ cô nương!"

Diệp Thiên ném tay phụ thân qua một bên, chạy đi tìm ca ca. Bình thường lúc này, Diệp Lệ vẫn còn đang ở võ trường luyện tập, cùng một tảng đá lớn phân cao thấp, hết nâng lên lại ném xuống, trong sáu hạng mục khảo thí, chỉ có phụ trọng cùng đấu vật là không đạt được thứ hạng cao, tự cảm thấy bản thân thua kém, cho nên không có việc gì liền lôi ra luyện tập.

(Lời của đá: Ủa, tui làm gì nên tội mà nỡ đối xử với tui như vậy! =)))

"Ca ca!"

Trông thấy muội muội chạy tới chỗ mình, Diệp Lệ buông tha cho tảng đá, tranh thủ đưa tay chà xát trên y phục hai ba cái, sau đó cúi người, đúng lúc tiếp được muội muội đang nhào tới, có điều hắn không có ôm chặt nàng giống như trước đây hay ôm nữa, chỉ nhẹ nhang ôm vào ngực một chút, liền buông ra. Muội muội lớn thêm một tuổi, phụ thân mẫu thân đều không cho hắn ôm nàng nữa, ánh mắt Dự vương nhìn hắn cũng tràn đầy cảnh cáo. Hai, cải xanh lớn rồi, sắp không giữ được nữa...

"Ca ca! Ca ca!" Diệp Thiên cao hứng vô cùng nhảy lên nhảy xuống hô, "Trúng, trúng rồi! Trạng nguyên!"

Diệp Lệ cười xoa đầu nàng, hắn đã có bốn hạng mục đứng đầu, lại thêm thành thạo binh pháp, cũng đã sớm đoán được kết quả sẽ như vậy, vừa rồi nghe thấy tiếng pháo cùng tiếng chiêng trống bên ngoài kia, hắn đã biết rồi.

Đôi mắt hạnh to tròn của Diệp Thiên cười đến cong cong như vầng trăng non, trên gương mặt trắng nõn lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ, "Trạng nguyên lang! Cha là trạng nguyên, ca ca cũng là trạng nguyên!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.