Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký

Chương 98: Nàng quá đáng yêu cho nên nhất thời nhịn không được



Xa Dũng, ngụ ý chính là không biết liêm sỉ? Bạch Biên Sương mém chút cười ra tiếng, đừng nói, trước kia nàng cũng không cảm thấy phong hào Xa Dũng hầu có cái gì kỳ quái, hôm nay nghe Diệp Thiên giải thích như thế, thật đúng là quái dị, lúc trước Hoàng Thượng ban cái phong hào không phải là cố ý trào phúng đấy chứ?

(*) Thực ra phong hào của cha An Hữu Trân là "远勇" Chuyển qua Hán Việt thì phải để là "Viễn Dũng", nhưng mà cứ thích dịch thẳng thành "Xa" cho thân thiện dễ hiểu, dù gì "Viễn" cũng ở đây cũng có nghĩa là "Xa"

Bên cạnh lại có mấy cái cô nương khác nở nụ cười, ba người ở đây tranh cãi, giọng của An Hữu Trân lại rất lớn, đã sớm hấp dẫn sự chú ý của mọi người, ai có gan lớn lớn một chút, tò mò hiếu kì, liền bu lại xem náo nhiệt, nghe được Diệp Thiên giải thích phong hào của Xa Dũng hầu, vừa cảm thấy mới mẻ vừa buồn cười, "Ha ha, có người phong hào là "Không biết liêm sỉ", thật sự là quá có ý tứ mà, ta còn là lần đầu tiên nghe được đó!" Xa Dũng hầu là sau khi Ngọc phi phong phi nhập cung rồi mới được Hoàng Thượng ban cho tước vị, một điểm thế gia nội tình cũng không có, lại là từ Kê Châu đến, ở kinh đô cũng không có căn cơ gì, nhóm tôn thất huân quý ở kinh đô đều không coi trọng hắn, An Hữu Trân ở trong giới quý nữ kinh đô cũng không có bao nhiêu mặt mũi.

"Ngươi! Các ngươi... các ngươi khi dễ người khác!" Mặt An Hữu Trân đỏ rần tới tận mang tai, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, nàng muốn cãi lại, nhưng lại không biết nên nói cái gì cho đúng, thấy mấy vị cô nương đang vây quanh đều đang cười nhạo mình, lập tức không tiếp tục nhẫn nhịn được nữa, đẩy đám người ra, nhanh chóng chạy biến đi mất.

Mặc dù Bạch Biên Sương thân là chủ nhân, nhưng cũng không muốn đi qua đó an ủi nàng, thấp giọng cười nói: "Thật không biết ban đầu Hoàng Thượng nghĩ thế nào nữa?"

Diệp Thiên cười cười, không có lên tiếng. Nghĩ thế nào? Cho dù Hoàng Thượng có ham thích mỹ nhân, thấy qua Ngọc phi liền muốn cướp đi, nhưng đoán chừng đối với hành vi chủ động đem muội muội vừa mới tân hôn bán cho mình của Xa Dũng hầu cũng rất xem thường, cho nên mới cố ý ban cho cái phong hào này đi, nếu không, hắn một tên bán muội cầu vinh, chỗ nào xứng với chữ "Dũng"?

Rời khỏi Vinh An bá phủ, Diệp Thiên cũng không đem chuyện phát sinh xung đột với An Hữu Trân để ở trong lòng, nơi đông đúc tự nhiên có nhiều chuyện, nàng và ba người tỷ tỷ cùng chung sống nhiều năm, còn không có một người có quan hệ tốt đây này.

Hoàng Thượng nghe nói lại chuyện này, ha ha vui vẻ cười sảng khoái, nàng dâu này của lão tứ xem ra còn rất thông minh, cái phong hào này cũng đã không ít năm rồi, đây là lần đầu tiên có người đoán được ý tứ thật sự của hắn. Lúc trước Ngọc phi ở cùng hắn, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, lòng hắn đau mỹ nhân, lại không nỡ thả nàng đi. Hắn xem thường chuyện ca ca của Ngọc phi bán muội cầu vinh, lại có ý muốn trút giận thay cho Ngọc phi, cho nên cố ý dùng một phong hào như thế, lúc trước cũng không có ai cảm thấy có gì không thích hợp, không nghĩ tới hôm nay lạ bị nàng dâu của lão tứ lý giải rõ ràng. Hắn nhớ mang máng người cùng lão tứ định thân chính là tiểu nha đầu béo béo tròn tròn, không nghĩ tới lại thú vị như thế, hôm nào có thời gian cũng phải để lão tứ đem con dâu nhỏ này đến cho hắn gặp một lần mới được.

Chuyện giữa Diệp Thiên và An Hữu Trân chẳng qua cũng là chút tranh cãi vặt vãnh trong giới quý nữ thôi, không có bao nhiêu người để ý, rất nhanh sau đó, kinh đô liền phát sinh một chuyện kiến người ta vô cùng chú ý quan tâm: Hoàng thái nữ của Nữ La Quốc muốn đến Đại Tề!

Ngày Hoàng thái nữ vào thành, rất nhiều người đều ra đường xem náo nhiệt, Đại Tề là đất nước nam tôn nữ ti, nam nhân có thể có thê thiếp thành đàn, mọi người rất khó tưởng tượng ra Nữ La quốc là cái bộ dáng gì, nghe nói Hoàng đế là nữ nhân, hoàng vị của nàng cũng sẽ truyền lại cho nữ nhi, ở Đại Tề là Hoàng thái tử, còn ở Nữ La quốc lại là Hoàng thái nữ.

Diệp Thiên không đi ra cổng thành xem náo nhiệt, trời lạnh như vậy, nàng có bị ngốc mới có thể chạy ra ngoài đông lạnh người chỉ để chờ nhìn một cỗ xe ngựa sang trọng chạy ngang qua, vị Hoàng thái nữ nhất định là sẽ khoan khoái, thoải mái mà ngồi trong xe ngựa, mọi người cũng chỉ có thể nhìn thấy nghi trượng của nàng ta mà thôi, nàng mới không dại gì bon chen ra đó đâu.

Tế Bình hầu phủ không có ai hứng thú với chuyện Hoàng thái nữ đến Đại Tề, dù sao thì cũng chẳng có quan hệ gì với mình cả, không nghĩ tới, việc này lại đột nhiên nhấc lên quan hệ to lớn với Tế Bình hầu phủ, qua một buổi trưa, bỗng nhiên một đạo thánh chỉ được đưa đến Hầu phủ, nói là Hoàng thái nữ muốn ở Tế Bình hầu phủ, làm cho bọn họ tranh thủ thời gian cho thu thập một sân viện rộng rãi thoải mái để nghênh tiếp nàng. Không chỉ có như thế, Hoàng Thượng còn hạ lệnh Hầu phủ định phải cố gắng chiêu đãi khách quý từ Nữa La quốc đến cho thật tốt, người một nhà đều phải tận tâm tận lực làm cho Hoàng thái nữ cảm thấy hài lòng, mặt khác, Diệp Lệ cũng phải tạm nghỉ ở quân doanh trở về nhà, trong thời gian Hoàng thái nữ ở lại Hầu phủ, an toàn của nàng sẽ do Diệp Lệ phụ trách.

"Nương!" Diệp Thiên chạy đến Tư Viễn đường mới phát hiện phụ thân cũng đang ở đây, "Cha, vì sao vị Hoàng thái nữ kia không ở Tứ Phương quán, mà lại muốn đến nhà chúng ta ở?" Nghe xong nội dung của thánh chỉ cảm giác của nàng liền không tốt, cái gì gọi là "người một nhà đều phải tận tâm tận lực làm cho Hoàng thái nữ cảm thấy hài lòng", nếu như vị Hoàng thái nữ là người được cưng chiều từ bé, quen thói ngang ngược vô lý, vậy thì trong nhà làm sao thanh tịnh nổi?

Tế Bình hầu thở dài, Hoàng Thượng đã hạ thánh chỉ, hắn cũng không cách nào sửa đổi, vị Hoàng thái nữ kia, trước đó hắn cũng đã có dịp gặp, nàng tên là Yến Vân Hi, lớn hơn Thiên Thiên ba tuổi, năm đó, hắn được Dự vương cứu trở về, Hoàng thái nữ chỉ mới mười một tuổi, đã là một vị tiểu điện hạ rất có chủ kiến. Lúc đó vì không để hai nước giao chiến, hắn đã nói chính là sau khi mình khôi phục ký ức, Nữ Hoàng đã thả hắn trở về. Lần này lý do Hoàng thái nữ tới đại Tề còn chưa rõ ràng, nhưng mà Hoàng thái nữ đã nói, "Ở Đại Tề này, nàng cũng chỉ nhận biết một mình Tế Bình hầu, cho nên muốn ở lại Hầu phủ, dù sao cũng là người quen cũ, trong lòng sẽ càng an tâm, yên ổn hơn một chút.

"Thiên Thiên đừng quá lo lắng, dù sao đây là Tế Bình hầu phủ ở Đại Tề, mà không phải Đông cung ở Nữ La quốc, chúng ta làm tốt trách nhiệm chủ nhà là được rồi, khách nhân hài lòng hay không, vậy thì cứ theo nàng đi." Mạnh thị đã phân phó người đi thu thập viện tử, đang chuẩn bị tự mình đi qua nhìn một chút, thấy Diệp Thiên đến, đúng lúc mang nàng đi cùng, "Thiên Thiên cùng nương đi xem sân viện kia đi, xem có được không?" Hoàng thái nữ lớn hơn con gái ba tuổi, tuổi tác xem như cũng gần, nếu như con gái ưa thích, nàng hẳn là cũng sẽ thích.

Diệp Thiên nghe lời theo sát mẫu thân. Mạnh thị lo sợ Hoàng thái nữ sẽ ngang ngược khi dễ nữ nhi bảo bối của mình, cho nên đem viện tử an bài ở nơi cách xa viện của Thiên Thiên nhất, cũng may là sau khi nhị phòng tam phòng phân gia rồi, viện tử đều bỏ không, chọn lấy một cái vừa xa vừa đầy đủ, chỉnh tề cũng rất dễ dàng.

Diệp Thiên nhìn trong ngoài hét một lượt, "Đã rất tốt, nương, bữa tối phải làm sao bây giờ, vị Hoàng thái nữ kia có dùng bữa ở nhà chúng ta không?"

"Có, buổi trưa đã mở tiệc thiết đãi nàng ở trong hoàng cung rồi, một lát nữa nàng sẽ đến, bữa tối cũng ăn ở đây, nương đã phân phó phòng bếp chuẩn bị tiệc tối rồi."

Diệp Thiên vừa hiếu kì lại hơi sầu lo, cũng không biết Hoàng thái nữ là người như thế nào nữa, có thể sẽ ưa gây chuyện, quấy phải làm cho nhà mình gà chó không yên hay không đây?

Kiểm tra viện tử xong, hai người trở lại Tư Viễn đường, Diệp Lệ cũng đã từ quân doanh trở về, trên khuôn mặt anh tuấn mang một tia tức giận, hắn đường đường là Chiêu Dũng tướng quân, đã không thể ngoại phóng, không thể đi giết địch thì cũng thôi đi, còn bị triệu từ quân doanh trở về để tiếp đãi Hoàng thái nữ gì đó, cho dù đó là trữ quân của Nữ La quốc, thân phận tôn quý, nhưng khi đó Nữ Hoàng của Nữ La quốc nói không giữ lời giam lỏng phụ thân, bây giờ nàng còn không biết xấu hổ mà đến Hầu phủ ở nữa!

Diệp Tuân và Diệp Thạc cũng sớm tan học cùng nhau đến đấy, Tế Bình hầu nhìn cả nhà đều đã đến đông đủ, ho nhẹ một tiếng, "Lần này tiếp đãi Hoàng thái nữ là đại sự quốc gia, chúng ta phải tuân theo thánh chỉ mà làm việc, mặc kệ năm đó ta đã gặp phải chuyện gì ở Nữ La quốc, đó cũng chỉ là ân oán cá nhân, không thể liên lụy tới chuyện này, đã biết chưa?"

Diệp Thạc ngạc nhiên nhìn phụ thân, chẳng lẽ phụ thân còn từng đi qua Nữ La quốc, nhận biết Hoàng thái nữ. Có điều, bầu không khí này hiển nhiên không phải lúc thích hợp để hỏi, hắn vẫn là chờ sau đó từ từ lại thám thính nghe ngóng sau đi.

Đến đầu giờ Dậu, từ cổng lớn Hầu phủ truyền đến tin tức, báo là Hoàng thái nữ đã đến, người một nhà vội vàng ra cổng lớn Hầu phủ nghênh đón.

Ban đầu còn tưởng rằng sẽ dùng nghi trượng giống như lúc Dự vương đi Bồng Diệp, có hơn nghìn người hộ tống Hoàng thái nữ tới, Mạnh thị còn thầm cảm thấy may mắn nhà mình viện tử trống còn nhiều, có thể an trí sắp xếp đủ cho nhiều người như vậy, không nghĩ tới, khi ra đến cổng lớn nhìn xem, căn bản cũng không nhiều người như vậy, chỉ có Hoàng thái nữ và hai người thị nữ, hết thảy ba người.

Ba người đứng ở cổng lớn, nữ tử đứng giữa thấy người một nhà đi ra, liền cất bước đi tới.

Nước da nàng trắng bóng như mỡ đông, mắt ngọc mày ngài, sóng mắt lưu chuyển phát ra ánh sáng rỡ rỡ, tinh thần phấn chấn, bước chân của nàng rất rộng, đôi ủng da hươu giẫm trên mặt đất, xiêm áo đỏ tươi trên người, tay áo bồng bềnh, cằm trắng nõn hơi khẽ nâng lên, nhìn qua có vẻ rất tự tin, cao ngạo.

Trong lòng Diệp Thiên thầm tán thưởng, nàng căn bản không cần dùng đến nghi trượng để chống đỡ hình tượng, thân phận trong trường hợp này, nàng cứ như vậy đi tới, trong lúc giơ tay nhấc chân tất cả đều là tư thái, phong phạm của trữ quân một nước, nói thật, so với Thái tử của Đại Tề nhìn càng có khí chất hơn.

Hoàng thái nữ đi đến trước mặt mọi người, hướng về phía Tế Bình hầu thi lễ, "Hầu gia, chúng ta lại gặp mặt."

Tế Bình hầu chắp tay, "Hoàng thái nữ điện hạ mạnh khỏe."

Đôi mắt sáng của Hoàng thái nữ đảo qua đám người, dừng lại một lát trên gương mặt Mạnh thị, Diệp Thiên còn đang lo lắng nàng sẽ làm ra chuyện gì bất kính với mẫu thân, Hoàng thái nữ lại dời ánh mắt sang chỗ khác, hững hờ lướt qua Diệp Lệ, Diệp Tuân, và Diệp Thạc, cuối cùng nhìn đến Diệp Thiên, hai mắt sáng lên, "Đây là ái nữ của Tế Bình hầu, Thiên Thiên muội muội đi? Dáng vẻ thật sự là... quá đáng yêu nha!"

Nàng nói xong, lập tức tiến lên một bước, một tay ôm lấy Diệp Thiên vào trong ngực mình.

Hoàng thái nữ đã mười bảy tuổi, Diệp Thiên mới mười bốn, chiều cao của hai người chênh lệch khá nhiều, Diệp Thiên bị nàng mạnh mẽ kéo đến, chỉ cảm thấy mặt mình bị chôn ở giữa hai luồng vừa thơm vừa mềm mại như hai bé thỏ trắng, gần như không thở nổi, đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn của nàng ở giữa không trung mờ mịt, quờ quạng lung tung, trong miệng không ngừng hô: " Ô ô, ô ô ô!"

Diệp Lệ có thể nghe rõ, muội muội đang hô chính là "Ca ca, mau cứu muội!"

Tế Bình hầu cũng nghe rõ, nữ nhi đang hô chính là "Cha, mau cứu con!"

Dù sao ba người đều yêu thương Diệp Thiên, không thể nhìn nổi nàng phải chịu một chút ủy khuất, lúc này cũng hai mắt choáng váng, không biết nên như thế nào đem Diệp Thiên từ trong chỗ mềm mại kia cứu ra.

Diệp Thạc lại nhanh nhẹn nện bước chân ngắn của chạy tới, dùng sức đẩy Hoàng thái nữ ra, "Mau buông ra, ngươi sắp đem tỷ tỷ nghẹn chết rồi kia kìa!"

Mạnh thị đang nóng lòng, lo lắng Hoàng thái nữ sẽ làm ra chuyện gì bất lợi đối với con trai nhỏ, lại thấy nàng biết nghe lời đúng mà thức thời buông ra con gái mình ra, "Khụ khụ, thật có lỗi, nàng quá đáng yêu cho nên nhất thời nhịn không được, Thiên Thiên muội muội đừng sợ, ta thật không nỡ đem muội nghẹn chết đâu."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Thiên lúc này đã đỏ bừng lên, nàng vừa ao ước vừa ủy khuất liếc nhìn một phần ngực của Hoàng thái nữ, lại cúi đầu xuống nhìn của mình một chút mình, ánh mắt biến hóa vô cùng phức tạp.

=-=-=-=-=-=-=-=

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Thiên: Ô ô, cùng là nữ tử với nhau, vì sao lại khác biệt lớn đến như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.