Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 14: Nữ, sống



A Noãn:

Ta vào triều sớm, quần áo đã sớm chuẩn bị cho nàng, nếu nàng nhàm chán có thể tham quan quanh phủ, hoặc tới phòng dược, có chuyện gì tìm Cảnh Duệ, không cho phép làm mình bị thương!

Hoa Khấp Tuyết nhìn tờ giấy trên bàn, khẽ bĩu môi, nàng không phải là tiểu hài tử…. Sờ lên quần áo đã được chuẩn bị thật mềm mại, tay cảm giác thật mịn màng có thể biết được đây là hàng thượng phẩm, mặc ở trên người rất thoải mái, không khỏi cảm thán cuộc sống sa hoa thật không tệ.

Ra khỏi Noãn các, Hoa Khấp Tuyết hít một hơi không khí mát mẻ vào lồng ngực, vừa vặn đụng phải Cảnh Duệ.

“Tuyết cô nương!” Cảnh Duệ mỉm cười chào hỏi, đây chính là tâm can của Vương gia, hắn phải hảo hảo chiêu đãi.

“Cảnh đại nhân!” Hoa Khấp Tuyết gật đầu, lạnh nhạt nhìn hắn.

“Tuyết cô nương không cần khách khí như thế, gọi ta là Cảnh Duệ là được rồi!” Cảnh Duệ ngượng ngùng cười cười, “Đúng rồi, Tuyết cô nương, Vương gia phân phó ta tìm nô tỳ cho người, không biết ngày muốn người như thế nào?”

“Không cần.” Hoa Khấp Tuyết hơi híp mắt, mở miệng cự tuyệt, ở Mang sơn nhiều năm như vậy, nàng đều tự mình xử lý, không cần bắt chước một đại tiểu thư luôn mang nha hoàn theo người.

“Khụ khụ, nhưng Vương gia …..” Cảnh Duệ khó xử nhìn Hoa Khấp Tuyết, thầm nghĩ nếu mình không hoàn thành nhiệm vụ Vương gia giao cho, cuộc sống tươi đẹp của hắn sẽ chấm dứt.

Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nhìn hắn một cái, mắt không biểu hiện gì xoay người đi.

Cảnh Duệ thấy nàng cứ như vậy liền đi như vậy, mặt liền sụp xuống, một bên là Vương gia lão tổ tông, còn bên này Tuyết cô nương chính là tiểu tổ tông, không thể hầu hạ tốt nổi, hắn đây là đã tạo nghiệt gì a!

“Nữ, sống……”

Ngay lúc Cảnh Duệ đã sẵn sàng nghe Mộ Lương trách tội, Hoa Khấp Tuyết từ xa truyền đến một câu, thành công làm cho hắn bị chấn động như đụng phải quả địa lôi…..

Nữ…….Sống………..

Khoé miệng Cảnh Duệ không ngừng co rút, nữ nhân được Vương gia coi trọng, quả thật là không tầm thường…..hắn tìm cho nàng tỳ nữ, chẳng lẽ còn có thể tìm cho nàng một tức nhi hay sao? (tức nhi: con trai, nam nhân…)

Hoa Khấp Tuyết đi đến phòng thuốc, phát hiện dấu vết ngày hôm qua đánh nhau hoàn toàn không nhìn thấy, toàn bộ phòng thuốc đã trở lại như cũ, sạch sẽ sáng ngời, nhíu mày xoay người lên lầu hai, Mộ Lương này làm việc, hiệu suất cũng không tệ lắm.

Nàng không biết là, ngày hôm qua khi Mộ Lương biết ngày hôm nay nàng sẽ đến đây, suốt đêm triệu tập toàn bộ ám vệ Thánh Vương quay trở về, chỉ vì sửa chữa phòng thuốc này, nếu ảnh vệ biết Hoa Khấp Tuyết đối với chuyện họ cả đêm “Đại tài tiểu dụng.” lại được đánh giá “Cũng không tệ lắm”, phỏng chừng sẽ tức giận đến hộc máu….

Cắm ngọc bội vào ổ khoá để vào bên trong, cánh cửa gỗ từ từ mở ra, một mùi hương thơm ngát liền bay tới, Hoa Khấp Tuyết ngửi ngửi, thoải mái nhắm mắt, tuy rằng nàng không học được y thuật, nhưng đối ưu khuyết điểm của dược liệu nàng vẫn có thể phân biệt được, dược liệu có thể phát ra hương thơm làm người ta thanh thản tận đáy lòng như thế này, nhất định không phải là vật tầm thường.

Đưa tay đóng cửa lại, đánh giá trên dưới phòng thuốc này, cùng với phòng thuốc bình thường khác không khác biệt gì, chai lọ đặt rất chỉnh tề, đi về phía trước vài bước, lại nhìn thấy một cánh cửa nhỏ, trên cửa viết “Dành riêng cho A Noãn”

Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, dành riêng cho nàng? Trong lòng có chút tò mò, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa nhỏ ra, bên trong là một cái bàn cùng hai quầy thuốc thật to.

Hoa Khấp Tuyết cầm những hoa Tuyết Liên để đầy bàn lên, nhịn không được nhỏ giọng nói, “Lãng phí.” những hoa này đều là Băng Tuyết Liên, mỗi đoá đều là cực phẩm khó có được, Mộ Lương lại không cất giữ cho tốt, ngược lại tuỳ ý để trên bàn, nếu nói ra đều này không phải làm cho mọi người kinh sợ đến rớt cằm?

Bên trái bàn gỗ là quầy thuốc để đầy bình ngọc, mỗi bình ngọc điều làm bằng bạch ngọc tốt nhất, nhìn qua Hoa Khấp Tuyết liên tắc lưỡi, xa xỉ, xa xỉ….

Cầm hộp ngọc kế bên lên, Hoa Khấp Tuyết đưa tay mở nắp đậy ra, một hương thơm nồng đậm bay tới, làm cho mắt nàng toả sáng, giơ tay lấy một miếng trong đó ra, làm cho nàng phải mở miệng cười, đây là khô bò!

Bỏ vào miệng, hương vị ngon tuyệt làm cho Hoa Khấp Tuyết híp mắt, nàng là người lạnh nhạt, nhưng yêu thích duy nhất chính là đồ ăn, có thể ăn được thức ăn mỹ vị, nó sẽ làm cho tâm tình nàng tốt lên trong một thời gian rất lâu.

Nàng yêu thích nhất chính là Tẩy Tuỷ Đan cùng với khô bò này, nàng đã dạy Mộ Lương cách để chế biến và làm khô bò này, nhưng nàng không nghĩ tới hắn thật sự học được, còn có xu thế làm trò làm ngon hơn thầy như thế….

Nhịn không được bỏ miếng khô bò thứ hai vào miệng, đặt hộp xuống, cầm bình nhỏ bên cạnh lên, xoay người đi đến một ngăn tủ trước mặt, toàn bộ ngăn tủ đều để bình ngọc, mở nắp ra ngửi thử, lại cúi đầu nhìn vết thương do roi đánh đã biến thành một đường hồng nhạt, liền biết được đều này là nhờ Dưỡng Nhan Dược.

Hoa Khấp Tuyết đi ra khỏi phòng, khoá cửa lại, chậm rãi lại nhuyễn tháp nằm xuống, lâu lâu đưa khô bò vào miệng, hai mắt xinh đẹp híp lại, che lại nét nhu hoà trong đáy mắt, trong phòng kia sợ là toàn bộ đều do Mộ Lương chuẩn bị, bản thân hắn địa vị cao, lại luôn thuỷ chung nhớ nàng, nàng sẽ giữ gìn nam nhân tốt này.

Hưởng thụ ánh nắng chiếu vào, Hoa Khấp Tuyết có chút buồn ngủ, trong lòng ôm hộp ngọc, đã quên đi mục đích ban đầu khi đến phòng thuốc của mình, đột nhiên nàng mở mắt, hai mắt lạnh như băng, lạnh lùng nhìn về bốn phía, đáy mắt lãnh ý liền hạ xuống.

“Đi ra.”

Giọng nói Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng, cầm miếng khô bò bỏ vào miệng, mắt hơi nheo lại.

Bốn phía đột nhiên phát ra tiếng động nhẹ, tám Hắc y nhân nháy mắt liền xuất hiện trong phòng thuốc, tám người đều quỳ xuống trước mặt Hoa Khấp Tuyết nói, “Tuyết cô nương.”

Thánh Vương có lệnh, gặp Tuyết cô nương như gặp được chính thân ngài.

Hoa Khấp Tuyết quét mắt nhìn bọn họ, trên mặt không biểu tình gì, chỉ hừ lạnh, “Còn một người nữa, đi ra.”

Lời này vừa nói ra, làm cho tám người đang quỳ bên dưới ngẩng đầu lên, vẻ mặt tuy bị miếng vải đen che lại, nhưng hai đôi mắt đều hiện lên khiếp sợ, Tiểu cô nương này không chỉ nhận ra tám người bọn họ, mà còn nhận ra cả thủ lĩnh của bọn họ!

“Tuyết cô nương.” Một nam nhân mặc áo xanh từ phía sau nàng chậm rãi đi ra, trên mặt cười tự nhiên, đôi mắt sắc bén lúc này tràng đầy tán thưởng cùng bội phục, ở Huyễn đại lục này người có thể phát hiện ra hắn đang ẩn nấp có thể đếm trên đầu ngón tay, không hổ là nữ nhân Vương gia thích.

Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt liếc hắn một cái, rồi nhắm mắt lại, “Nói với Mộ Lương, ta không cần người bảo vệ.”

“Cô nương như vậy liền khẳng định chúng ta là thuộc hạ của Vương gia?” nam tử mặc áo xanh có chút kinh ngạc, có thể nhận ra sự tồn tại của họ, chỉ có thể chứng minh cô nương này võ công cao hơn họ, nhưng trên người bọn họ cũng không hiện ra thiện ý, nàng thế nào lại xác định bọn họ là người của Vương gia?

“Ảnh vệ.” Hoa Khấp Tuyết không mở mắt, mặt lạnh nhạt… không có chút biểu tình gì, thân người như ảnh, im hơi lặng tiếng, có thể làm được như vậy, trừ bỏ nàng cùng Mộ Lương có thể cao hơn Ảnh vệ, không có người nào khác.

“Nhãn lực của cô nương thật tốt.” lúc này nam nhân mặc áo xanh hoàng toàn bội phục, qua nhiều năm như vậy, có thể làm hắn bội phục, người thứ nhất là Vương gia, và Tuyết cô nương chính người thứ hai.

“Đa tạ khen ngợi.” Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt đáp, không nóng nảy, nhưng lại không nhịn được đuổi người, nàng không thích cùng người xa lạ ở chung một chỗ.

Nam nhân mặc đồ xanh có thể trong Thánh Vương phủ rộng lơn này làm thủ lĩnh Ảnh Vệ, tự nhiên sẽ có năng lực nhìn sắc mặt người khác, tuy hắn không rõ Tuyết cô nương trong lòng đang nghĩ gì, tuy nàng không biểu cảm gì, nhưng ánh mắt xa cách đã làm cho hắn hiểu nàng đang mất kiên nhẫn.

Mắt chợt loé, nam nhân áo xanh liền cúi người hành lễ với Hoa Khấp Tuyết sau đó phất tay với tám người phía sau, chín người trong nháy mắt biến mất.

Thẳng đến khi không còn nghe hơi thở của họ, Hoa Khấp Tuyết mới chậm rãi mở mắt, lạnh nhạt nhìn bốn phía, buông hộp ngọc trên tay xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.