“Tiểu, tiểu thư, người làm sao vậy. . . . . .” Lưu Nguyệt nghe Mộ Lăng Ny thét chói tai, thân thể run lên, có chút sợ.
“Lưu Nguyệt, ngươi là người của ta, không nên chỉ có một chút lá gan ấy.”
Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng lên tiếng, nha đầu Lưu Nguyệt này rất nhát gan, e rằng phải huấn luyện thật tốt.
“Vâng . . . . . Vâng” Lưu
Nguyệt gật đầu một cái, Hoa Khấp Tuyết thấy vậy, lấy cái tay che mắt của nàng ra, một màn máu tanh bị Lưu Nguyệt thu vào đáy mắt, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch nhưng nghĩ tới lời tiểu thư vừa mới nói, lau đi nước mắt vì bị dọa sợ mà chảy ra, tất cả trong mắt đều là kiên cường.
Hoa Khấp Tuyết thấy vậy, trong mắt hiện lên tán thưởng, ngay sau đó lạnh
lùng liếc mắt qua Mộ Lăng Ny một cái nói: “Còn chưa chịu cút.”
“Ta. . . . . . Ta. . . . . .” Mộ Lăng Ny nghiêm khuôn mặt không còn chút
máu, không phải nàng không đi mà là nàng thật không còn hơi sức. . . . .
“Chuyện gì xảy ra?” Ngoài cửa xuất hiện một nam tử áo đen, mắt sáng mày kiếm, toàn bộ ngũ quan, tuấn mỹ phi thường.
Ánh mắt nhìn xuống máu dưới chân và công chúa ở một bên, liền biến sắc, cúi người đỡ Mộ Lăng Ny và Lý Phượng Kỳ dậy hỏi: “Công chúa, Lý cô nương,
các người không sao chứ.”
“Không có. . . . . . Không có việc gì. . . . . .” Mộ Lăng Ny sợ hãi nhìn Hoa Khấp Tuyết, ánh mắt né tránh, nếu
là bình thường nàng đã sớm cáo trạng nhưng một màn vừa rồi, thật sự đã
dọa nàng sợ.
Nam tử áo đen kia cau mày, thấy Mộ Lăng Ny xác thực
không có việc gì, mới kiểm tra thương thế của Lý Phượng Kỳ, phát hiện
nàng bị trọng thương, khuôn mặt lập tức lạnh xuống.
“Cô nương, lá gan của ngươi cũng không khỏi quá lớn đi!‘ Nhàn Thực Cư ’ này là nơi để ngươi làm loạn sao?” Nam tử áo đen an trí hai người ở trên ghế, đứng
dậy tức giận trừng mắt nhìn Hoa Khấp Tuyết, trong lòng mặc dù cảm thấy
kinh ngạc vì nàng có thể dễ dàng đả thương Lý Phượng Kỳ nhưng mà bây giờ không phải là lúc để mà kinh ngạc.
Nam tử áo đen này chính là Bạch Thánh Vũ.
“Dám đụng đến người của ta, cái giá phải trả đã rất nhẹ nhàng.” Tính tình
Hoa Khấp Tuyết lại lạnh nhạt lên mà đúng là cũng không thể tốt được, vốn là buổi sáng bị “Vân Khinh” làm cho cực kì phiền não, định tới chỗ này
uống một chút trà, ăn chút gì đó, lại không nghĩ rằng sẽ đụng phải đám
ruồi nhặng này.
“Cái gì?” Bạch Thánh
Vũ trong nháy mắt ngây người, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo của nàng, trong lòng có chút buồn bực, nữ nhân này là cái giọng điệu gì, thái độ
gì đây lập tức cười lạnh nói: “Cô nương thật đúng là kiêu ngạo a, có thể hay không cho tại hạ biết, ngươi là mượn lá gan của người nào!”
“Nói thêm một chữ nữa, giết.” Lửa giận của Hoa Khấp Tuyết không phải là ai
cũng chịu đựng được, ánh mắt lạnh như băng đâm thẳng vào đáy mắt Bạch
Thánh Vũ, từ sáng đến bây giờ bụng đã rất đói, hiện tại ai chọc đến nàng thì dù là lão Hoàng đế tới cũng đừng nghĩ cứu người! Bạch Thánh Vũ vừa
bị nàng nhìn, trong xương cũng lạnh đến phát run rồi, trong mắt tất cả
đều là khiếp sợ, khí thế thật là mạnh, từ đáy lòng hắn cũng không muốn
chống lại người như thế nhưng vừa nghe lời nói kiêu ngạo của nàng, lại
cảm thấy rất khó bỏ qua mặt mũi của mình, hắng giọng một cái, cố tự trấn định cười lạnh: “Khẩu khí thật lớn, ta rất muốn thử xem. . . . . .”
Bạch Thánh Vũ còn chưa dứt lời, liền trừng lớn hai mắt, trên mặt có chút phát đen.
Dạ dày Hoa Khấp Tuyết đói đến đau, hoàn toàn mất kiên nhẫn, quanh thân
Huyễn Lực tràn ra, uy lực cường đại ép về xung quanh, dù gì Bạch Thánh
Vũ cũng là cao thủ tầng thứ tám, miễn miễn cưỡng cưỡng có thể ngăn cản
một hồi nhưng Mộ Lăng Ny và Lý Phượng Kỳ lại không có cái khả năng kia,
ói ra một bụm máu ngay tại chỗ.
Hoa Khấp Tuyết hừ lạnh, trong mắt ẩn chứa sát ý.
Bạch Thánh Vũ chỉ cảm giác được mình bị một cái tay bóp ở cổ, hô hấp đều là
khó khăn, mặc dù là vận đủ huyễn lực cũng không có nhiều tác dụng, trong lòng thầm kêu một tiếng không được, lần này đã chọc lầm người, đi buôn
bán nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn lầm sợ là sẽ phải để lại mạng của mình.
“Tiểu thư. . . . . .” Lưu Nguyệt lo lắng nhìn Hoa Khấp Tuyết, cũng không phải vì cầu xin cho Bạch Thánh Vũ mà là nàng thấy sắc mặt của Hoa Khấp Tuyết không được tốt lắm, có chút lo lắng.
Hoa Khấp Tuyết hừ lạnh một tiếng, tăng thêm lực đạo, định trực tiếp giết
chết Bạch Thánh Vũ, sau đó về nhà mình lấy ít đồ ăn cho no bụng, lại bị
một tiếng hô to ngoài cửa làm cho dừng động tác lại.
“Tuyết cô
nương, hạ thủ lưu tình a, Bạch Thánh Vũ là bạn thân của Vương gia!” Cảnh Duệ vọt tới cửa, miệng mở lớn thở hổn hển, xém chút nữa là bị áp lực
cường đại ở trong phòng bắn ngược ra ngoài, vận đủ lực đạothân hình
mới đứng vững, không khỏi gấp gáp hô to, liếc nhìn sắc mặt của Bạch
Thánh Vũ phỏng chừng không được thoải mái, hắn đã nói là Tuyết cô nương
rất lợi hại rồi. . . . . .
Hoa Khấp
Tuyết nghe vậy, trong nháy mắt thu hồi lực đạo, mọi người đều thở phào
nhẹ nhõm, đặc biệt là Bạch Thánh Vũ, ngã ngồi ở trên ghế, sắc mặt tái
nhợt.
Cảnh Duệ thở phào nhẹ nhõm, tiến lên đá văng Đào Vân bị đứt một cánh tay đi, từ trong ngực móc ra một lọ dược hoàn mở ra liền hướng miệng Bạch Thánh Vũ đổ vào.
Bạch Thánh Vũ ho khan hai tiếng, sắc mặt đã rất kém không còn như lúc đầu, nghi hoặc nhìn về phía Cảnh Duệ,
âm thanh còn có chút chột dạ hỏi: “Cảnh Duệ. . . . . . Nàng là?”
“Ngươi cái đồ ngu ngốc, ngươi không biết có vài người là không thể chọc sao?”
Cảnh Duệ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép giọng điệu này lại càng khiến cho Bạch Thánh Vũ khó hiểu, không thể chọc?
“Nàng là người trong lòng của Vương gia!” Cảnh Duệ trừng mắt liếc hắn một cái, buông hắn ra, cười gượng chạy đến bên cạnh Hoa Khấp Tuyết: “Tuyết cô nương, Bạch
Thánh Vũ hắn không biết người. . . . . .”
“Bẩn.” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng quét nhìn bốn phía một cái toàn là vết máu cùng vụn gỗ. . . . . .
“Ta sẽ gọi người tới thu dọn, Tuyết cô nương chúng ta qua gian phòng bên
kia đi, món ăn sẽ mau chóng làm xong.” Ánh mắt Cảnh Duệ hướng Lưu Nguyệt cầu cứu, liếc nhìn hiện trường bẩn thỉu lộn xộn, nhíu nhíu mày, hắn chỉ là mới đi có một chút, như thế nào lại xảy ra nhiều chuyện vậy, Vương
gia đến đây thế nào cũng sẽ mắng chết hắn.
Lưu Nguyệt gật đầu một cái nói: “Tiểu thư, chúng ta qua bên kia đi.”
Hoa Khấp Tuyết gật đầu, dạ dày bị đói đến khó chịu nhưng mà trên mặt lại không có biểu lộ gì, vẫn là lạnh lẽo như cũ.
Cảnh Duệ thấy Hoa Khấp Tuyết gật đầu, thở phào một hơi, vừa vặn thấy tâm
tình Tuyết cô nương giống như không tốt lắm, cũng tốt như vậy sẽ không
làm khó mình.
Đột nhiên, một trận gió quét vào, mang theo hương
sen nhàn nhạt, một đạo bóng dáng màu tím băng lãnh vọt tới trước mặt Hoa Khấp Tuyết, nhanh chóng ôm nàng vào trong ngực.
“A noãn, nàng
không có chuyện gì chứ?” Mộ Lương cầm trong tay mứt hoa quả hướng trên
tay Cảnh Duệ để xuống, bắt đầu khẩn trương kiểm tra thân mình Hoa Khấp
Tuyết, xác định nàng không có chuyện gì sau đó mới thở dài một hơi nhẹ
nhõm.
“Ta không sao.” Hoa Khấp Tuyết thở dài, về điểm tức giận
trong lòng vì hắn đến đã giảm đi không ít, nhẹ nhàng dựa vào trong lòng
ngực của hắn, đầu có chút choáng váng.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Mộ
Lương dịu dàng ôm nàng, nhưng giọng nói lại lạnh thấu xương, lạnh lùng
quét nhìn một vòng, thẳng tắp đối mặt bất khả tư nghị nhìn Bạch Thánh
Vũ.
“Vương gia, chuyện này. . . . . .” Cảnh Duệ muốn mở miệng
nhưng lại không biết nói gì, cụ thể xảy ra chuyện gì, hắn cũng không rõ
ràng.
“Hoàng thúc!” Mộ Lăng Ny té xỉu đột nhiên tỉnh lại, nhìn
thấy Mộ Lương, nước mắt lại không ngừng chảy ra ngoài, lại thấy hắn đang ôm nữ nhân kia, lập tức trợn tròn mắt.
“Mộ Lương, quản tốt
cháu gái và bằng hữu của chàng, về sau ta sẽ không xuống tay lưu tình.”
Hoa Khấp Tuyết đẩy hắn ra, lạnh lùng nói.
Chỉ một câu thì Mộ
Lương đã đại khái biết rõ sự tình, sợ là Mộ Lăng Ny kiêu ngạo thành thói chọc giận A noãn rồi, lập tức gật đầu, dịu dàng cười: “A noãn không cần cố kỵ ta.”
Mộ Lăng Ny không thể tin trừng lớn mắt hỏi: “Hoàng thúc! Người giúp nàng?”
“Tinh Nguyệt, A noãn là nữ nhân của ta.” Mộ Lương lạnh lùng nhìn Mộ Lăng Ny
nói tiếp: “Cảnh Duệ, tìm người đưa công chúa trở về Đức vương phủ.”
Trong giọng nói hiện rõ uy nghiêm.
“Vâng” Cảnh Duệ đem mứt hoa
quả đưa cho Lưu Nguyệt, một tay mang theo một người đưa Mộ Lăng Ny và Lý Phượng Kỳ đi, về phần hai tỳ nữ nửa sống nửa chết kia. . . . . . Vẫn là chút nữa tìm người đến thu thập.
Mộ Lăng Ny sững sờ tùy ý để
Cảnh Duệ dẫn mình đi, ánh mắt đã có thể dùng dại ra để mà hình dung, nữ
nhân kia thật sự là nữ nhân của hoàng thúc, mới vừa rồilà nàng gây ra
cái họa gì a. . . . . . Quyền uy của Hoàng thúc, nàng là không dám xúc
phạm . . . . . .
Người đã sớm ngất đi
Lý Phượng Kỳ còn chưa biết những thứ này, nàng không có thấy qua sự lãnh huyết của Hoa Khấp Tuyết, cũng chưa có thấy qua sự bảo vệ của Mộ Lương
đối với nàng, cũng bởi vì những thứ này, mới làm cho kết cục sau này của nàng càng thêm bi thảm.