Ba ngày sau, người nhà của hai người Lý Chúc cùng Chu Khôn bị dẫn ra pháp
trường, chém đầu thị chúng, kỳ quái là, đầu của Lý Phượng Kỳ lại dùng
túi vải đen bịt kín, mà lúc này ánh mắt Chu Khôn nhìn về phía tây, từ
đầu đến cuối đều là oán hận cùng không cam lòng.
Phong ba
phản quốc theo lần hành hình này coi như đã qua, vào ngày này huyết
quang văng khắp nơi, làm cho người nhìn thấy tim đập chân run, dù thân
phận trước đó có hiển hách ra sao, một khi đi lạc lối, thì đều chạy
không khỏi kết cục bi thảm.
Không phải là không có người đồng tình Lý Chúc, nhưng bọn hắn vừa nghe nói chính đám người Lý Chúc khiến
cho Thánh vương thiếu chút nữa chết ở Kim Than, thì lập tức hận bọn hắn, Thánh vương là giống như Vị Thần tồn tại trong lòng bọn hắn, đối địch
với Thánh Vương, thì chính là đối địch với bọn họ.
Hoa Khấp
Tuyết nghe Lưu Nguyệt nói những thứ này, mắt không biểu cảm gì chỉ quan
tâm mùi vị quả trong miệng, hừ nhẹ, “Như vậy chính đươc dân tâm, xem ra
công sức bỏ ra cũng không uổng công.”
Lưu Nguyệt chính thức
bắt đầu tu tập ảo thuật, đầu tiên là đi theo Cảnh Duệ đến phòngbinh
khí chọn môt cây đoản kiếm, sau đó Cảnh Duệ dạy nàng khẩu quyết tu tập
ảo thuật, thái độ đối với chuyện này nàng vô cùng nghiêm túc, hai chân
xếp bằng, mắt nhắm lại, chung quanh xảy ra chuyện gì hết thảy đều không
biết đến.
Cảnh Duệ vốn muốn trong lúc dạy nàng ảo thuật,
trong lúc đó nhân cơ hội trêu chọc nàng một chút, nhưng khi thấy nàng
như thế, kế hoạch kia cũng chỉ có thể chết từ trong trứng nước, Lưu
Nguyệt tu luyện, hắn ngồi một bên vừa uống trà vừa ngủ gà ngủ gật, nhàm
chán chết được, muốn đi làm việc thì đó, nhưng Mộ Lương lại cho hắn nghỉ dài hạn, lần này hắn thật sự là nhàm chán.
Chờ Lưu Nguyệt tu luyện xong Huyễn Lực, đến thời lúc cùng hắn học chiêu thức, hắn cuộc
sống nhàm chán mới được tính là kết thúc, nàng học cũng rất nghiêm túc,
hơn nữa lại rất nhanh, hắn vốn định khen ngợi nàng một chút, lại thấy
khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của nàng, đối với hắn xa cách, chỉ có một ý định nhập vào chiêu thức trong đó, vì vậy, Cảnh đại nhân của ta phải
kiềm nén lại rồi.
“Hoàng thẩm, hắn sắp trở lại!” Mộ Hỏa hùng
hùng hổ hổ chạy về phía Thánh vương phủ, nhìn thấy Hoa Khấp Tuyết toàn
thân áo trắng đang đứng một mìnhbên bờ ao sen, liền trực tiếp nhào
tới.
“Ngươi còn dám ôm Tuyết Tuyết?” Bạch Thánh Diêu không
biết từ nơi nào bay ra, lạnh lẽo nhìn nàng một cái, chắn trước mặt Hoa
Khấp Tuyết trước mặt.
Mộ Hỏa trừng mắt, nhớ tới ánh mắt lạnh
lùng của hoàng thúc, lập tức muốn ngừng lại, nhưng cũng không còn kịp
thu lại tư thế nữa, liền trực tiếp đụng phải Bạch Thánh Diêu, do sức
lực quá lớn, hai người đều muốn ngã xuống ao sen.
Hoa Khấp
Tuyết nhàn nhạt nhìn hai người, có chút bất đắc dĩ, nhẹ nhàng nâng tay,
đỡ hai người lại, nhàn nhạt nhìn Mộ Hỏa một cái, “Hỏa Nhi, quá lỗ mãng
rồi.”
“Lần sau sẽ không như vậy nữa.” Mộ Hỏa le lưỡi, ngay
sau đó liền cảm kích nhìn về phía Bạch Thánh Diêu, “Thánh Diêu, ta yêu ngươi quá.” Nếu không phải là nàng giúp đỡ cản lại, đoán chừng nàng
thật sự sẽ đụng ngã hoàng thẩm, sau đó sẽ bị hoàng thúc đánh rồi.
“Khụ khụ, tại sao hơi sức của ngươi lại lớn như vậy!” Bạch Thánh Diêu che
ngực ho khan, chứng tỏ bị cô ấy đụng không phải nhẹ, ảo thuật Mộ Hỏa đạt tới tầng bảy, tự nhiện sức lực so với người bình thường lớn hơn chút,
Bạch Thánh Diêu chỉ chuyên tâm ở lĩnh vực nấu nướng, nên phương diện ảo
thuật tu tập sẽ không có bao nhiêu thành tích, thân thể sẽ không thể
mạnh như Mộ Hỏa được.
“Thật xin lỗi mà!” Gương mặt Mộ Hỏa đầy lúng túng, tiến tới bên cạnh vỗ ngực cho Bạch Thánh Diêu.
“Mộ Hỏa! Ngươi ở đang làm cái gì vậy!”m thanh quát to của Mộ Lê đột nhiên truyền đến, sau đó một bóng dáng màu vàng sáng từ phía trước chạy đến
như bay.
Mộ Lê đùng đùng tức giận nhìn móng vuốt đang đặt trước ngực Bạch Thánh Diêu, hàm răng nghiến lên nghe được tiếng”Cạc cạc“.
“Ta không có làm cái gì nha.” Mộ Hỏa kỳ quái nhìn hắn, hoàng huynh hôm nay
trúng gió hay gì rồi, nàng khó lắm mới ngoan được một ngày, như nào lại
bị hắn mắng.
“Móng vuốt của ngươi!” Mộ Lê mặt tối sầm, đem tay Mộ Hỏa lôi xuống,sau đó ôm Bạch Thánh Diêu vào trong ngực.
“...... Ta là nữ nhân.” Mộ Hỏa Nhi xoa tay của mình, gương mặt tối lại nhìn Mộ Lê, thì ra là ghen.
“Vậy cũng không được.” Mộ Lê hừ lạnh, lườm nàng một cái, ngay sau đó sốt
ruột nhìn Bạch Thánh Diêu, “Thánh Diêu, vừa rồi có sao không? Nàng có
chỗ nào không thoải mái không?” Nói xong, tay sờ trên dưới xuống đất ở
trên người nàng vỗ vỗ nắn nắn......
“Ta không sao.” Bạch Thánh Diêu cười nhạt lắc đầu một cái, biết hắn lo lắng cho mình, trong
lòng rất vui vẻ, nhưng chợt cảm nhận được động tác tay của hắn, trong
nháy mắt đỏ khuôn mặt nhỏ nhắn, “Mộ Lê, ngươi dừng tay cho ta!”
“Hả?” Mộ Lê ngây ngốc, không biết nàng đang nói cái gì.
Bạch Thánh Diêu mím môi, bình tĩnh lấy bàn tay của hắn đang để trên mông của mình ra, sau đó dùng sức ngắt một cái.
“Ngao! Tay của ta!” Mộ Lê rên lên, đau đến mặt cũng nhíu lại.
“Đáng đời, ai bảo bàn tay của ngươi quấy rối lung tung.” Mộ Hoả Nhi đứng một
bên cười hả hê, “Thánh Diêu, tới đây, chúng ta không thèm để ý tới hắn.”
“Ừ.” Bạch Thánh Diêu buông hắn xuống tay, từ từ đi tới Mộ Hỏa Nhi bên cạnh,
hơi cúi đầu xuống, tóc che khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại, người khác
không thấy được vẻ mặt của nàng.
“Thánh Diêu, nàng làm sao vậy......” Mộ Lê quyệt miệng, hắn làm gìmà nàng đánh hắn á.
“Lê nhi, là do nàng đang xấu hổ......” Mộ Lương sâu kín mở miệng, sau
đó từ từ đi tới bên cạnh Hoa Khấp Tuyết, ôm nàng vào trong ngực.
Mộ Lê vừa nghe, nghĩ đến vừa rồi tay của mình đang làm, vội ho một tiếng, ánh mắt có chút mơ hồ, hắn cũng không phải cố ý.
“Thánh Diêu, hãy tha thứ cho ta đi.” Mộ Lê lôi Bạch Thánh Diêu từ bên cạnh Mộ Hỏa Nhi tới trước mặt mình, nghiêm túc nhận lỗi.
“Ừ.” Bạch Thánh Diêu khẽ gật đầu một cái, nhưng vẫn là không dám ngẩng đầu, bởi vì, mặt của nàng bây giờ còn rất đỏ......
“Mộ Hỏa Nhi, sáng sớm, ngươi tới Vương phủ của ta làm gì?” Mộ Lương nhàn
nhạt nhìn Mộ Hỏa Nhi, tiểu chất nữ này của hắn luôn luôn thức dậy muộn,
hôm nay ngược lại thật là khác thường.
“Hắn hôm nay sẽ trở về.” Mộ Hỏa Nhi cười khúc khích gãi gãi đầu, trong đáy mắt đầy vui vẻ.
“Nam nhân của ngươi?” Mộ Lê hừ nhẹ.
“Đương nhiên.” Mộ Hỏa Nhi liếc hắn một cái, trừ hắn ra, còn có thể là ai a.
“Nên dè dặt một chút.” Bạch Thánh Diêu ngẩng mặt lên, khí nóng trên mặt đã
hết, cau mày nhìn mộ Hỏa Nhi, đại nha đầu này, cũng không biết ngượng
ngùng.
“Tại sao phải dè dặt, ta chính là thích hắn!” Mộ Hỏa
Nhi chu mỏ, ngay sau đó nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết, “Tuyết Tuyết, ngươi cho ta mượn y phục mặcá..., Lê cô nương làm y phục nhìn rất đẹp,
nhưng đều bị hoàng thúc mua đi hết rồi.”
Hoa Khấp Tuyết nhíu
mày, thì ra là tới mượn y phục, y phục của Hoa cô nương, nữ nhân đều là
người thích chưng diện, dù là Hỏa Nhi này có tính tình tùy tiện, cũng
muốn phô bày bộ mặt tốt nhất của nàng cho người mình thương nhìn thấy,
nàng càng lúc càng tò mò, rốt cuộc là ai có thể chế trụ được đốm lửa
này.
“Không cho mượn.” Mộ Lương không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp cự tuyệt.
“Hoàng thúc, người thật quá keo kiệt!” mặt Mộ Hỏa Nhi trầm xuống, trợn mắt nhìn chằm chằm Mộ Lương.
“ Y phục của A Noãn đều là bạch y, ngươi mặc không thích hợp?” Mộ Lương
hừ nhẹ, quét nàng từ đầu tới cuối đều là một thân màu đỏ.
Mộ
Hỏa Nhi sững sờ, gục mặt xuống, đúng á, y phục hoàng thẩm đều là màu
trắng, nếu mặt ở trên người nàng, sợ là làm cho mất đi phần tiên phong
đạo cốt tự nhiên của nó rồi.
“Ngươi nên là chính ngươi là được rồi.” Hoa Khấp Tuyết nhìn vẻ mặt đưa đám củanàng, lạnh nhạt nhìn Mộ Lươn gmột cái.
“Hả?” Mộ Hỏa Nhi không hiểu ngẩng đầu.
“Hỏa Nhi, nếu như hắn thật sự thích ngươi, thì sẽ không để ý đến hình dáng
bên ngoài của ngươi.” Hoa Khấp Tuyết mấp máy môi, nhìn nàng một thân đỏ
rực, trong mắt xẹt qua nhu quang, “Hơn nữa, Hỏa Nhi thích hợp nhất,
chính là toàn thân màu lửa này.”
Mộ Hỏa Nhi nghe vậy, nghiêm
túc suy nghĩ một chút, ngay sau đó trên khuôn mặt xinh đẹp liền nở nụ
cười, là nàng suy nghĩ nhiều, mình có đức hạnh gì hắn chưa từng thấy
qua, bây giờ còn lo lắng những thứ này làm gì.
Nhìn Hoa Khấp
Tuyết đang nhàn nhạt nhìn mình, Mộ Hỏa Nhi rất muốn đi lên ôm một cái,
lại ngại Mộ Lương đang ở bên cạnh, không dám hành động, chỉ có thể mỉm
cười nhìn lại nàng, nàng chỉ khi còn rất nhỏ gặp qua mẫu phi, từ nhỏ
nàng đều không được hưởng thụ qua tình thương của mẹ, cũng không có mẫu
thân tới dạy nàng nên làm những gì, cho nên tính tình càng lỗ mãng.
Lời Tuyết Tuyết nói, làm cho nội tâm của nàng xúc động, đây là lần đầu
tiên, có người hiểu rõ tâm sự của nàng, chỉ cho nàng phương hướng....
.. Nghĩ đi nghĩ lại, hốc mắt Mộ Hỏa Nhi liền có một chút đỏ lên.
“Vẫn cho là A Noãn chỉ biếtnói ra lời nói ác độc, không ngờ còn có thể an ủi người.” Mộ Lương nhàn nhạt trêu chọc.
“Tài ăn nói tốt.” Hoa Khấp Tuyết lành lạnh mà nhìn hắn một cái, hừ nhẹ.
“Một lát nam nhân ngươi đã tới rồi, đừng ở chỗ này khóc sướt mướt nữa.” Mộ
Lê ở bên cạnh thấy vành mắt Mộ Hỏa Nhi hồng, khe khẽ thở dài, có chút
yêu thương nàng, thế nhưng lời nói lạikhông có chút gì giống như an
ủi.
“Cút đi, không cần ngươi lo!” Mộ Hỏa Nhi hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng trợn mắt nhìn Mộ Lê một cái.
“Mộ Lê, ngươi đừng ỷ lớn mà khi dễ Hỏa Nhi.” Bạch Thánh Diêu cau mày, không vui nhìn Mộ Lê, hắn đến cùng có phải là ca ca của Hoả Nhi hay không ca
ca!
“Nàng giúp nàng ta làm gì......” Mộ Lê sờ mũi một
cái, có chút không vui lòng, hắn không có ở khi dễ Hỏa Nhi, chỉ là bọn
hắn là gây gổ nhau đã quen......
“Thánh Diêu, cũng là ngươi thương ta.” Mộ Hỏa Nhi có người giúp đỡ, lập tức chạy ra phía sau nàng, gương mặt cảm động.
“Ngươi bớt giả bộ đi.” Bạch Thánh Diêu trợn mắt nhìn Mộ Lê một cái, quay đầu liếc Mộ Hỏa Nhi, nhỏ giọng hừ nhẹ.
“Hắc hắc.” Mộ Hỏa Nhi lại bắt đầu cười ngây ngô.
“Hỏa Nhi, hắn khi nào thì tới?” Mộ Lương nhìn sắc trời một chút, hơi híp mắt lại.
“Không biết, hắn bảo hôm nay sẽ đến tìm ta.” Mộ Hỏa Nhi trừng mắt nhìn, lắc đầu một cái.