Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 66-2: Trở về (Đông Phương Vũ)【 thủ đả VIP】 (2)



“Mộ Lương, chờ một chút, một mình chàng trở về vương phủ.” Hoa Khấp Tuyết ngước mắt nhìn hắn.

“A Noãn muốn đi đâu?” Mộ Lương sắc mặt trầm xuống, tay đang ôm nàng cũng nắm lại thật chặt.

“Độc này, đoán chừng là do Đông Phương Vũ hạ, một mình chàng trở về, bí mật của nàng nhất định sẽ bại lộ.” Hoa Khấp Tuyết mím môi cười nhạt, đáy mắt lại xẹt qua lãnh ý.

“Đoán chừng?” Mộ Lương hừ lạnh, mặt tràn đầy sát ý, “A Noãn, lúc này, nàng ta thật không trốn thoát rồi.”

Mộ Lương ấn Hoa Khấp Tuyết vào ngực mình, nhẹ nhàng vuốt ve mặt của nàng, trên mặt hiện lên đầy thương tiếc cùng tự trách, “A Noãn, ta không nên lưu nàng ta đến bây giờ, như vậy nàng sẽ không phải chịu nhiều tổn thương như vậy.”

“Tự trách làm gì? Đông Phương Vũ là do ta muốn lưu lại.” Hoa Khấp Tuyết nhìn bộ dáng tự trách của hắn, giọng nói liền mềm đi không ít, “Hơn nữa, nếu không phải nhờ nàng ta, huyễn lực của chúng ta cũng sẽ không tăng lên được nhiều như vậy.”

“A Noãn còn muốn cảm tạ nàng?” Mộ Lương cười như không cười nhìn nàng, cưng chiều ngắt cái mũi của nàng, ngay sau đó lộ ra một nụ cười mập mờ, “Đích thực là nên cám ơn nàng ta, nếu không ta còn không muốn biết bị nghẹn tới khi nào mới có thể ăn tiểu yêu tinh này vào trong bụng.”

“Mộ Lương!” Hoa Khấp Tuyết trừng mắt nhìn hắn chằm chằm, nam nhân này tại sao lại không đứng đắn như vậy.

“Vẫn còn gọi Mộ Lương, gọi Mộ Lương, A Noãn, xưng hô như vậy không khỏi quá xa lạ đi?” Mộ Lương không đồng ý cau mày.

“Lương Lương.” mắt Hoa Khấp Tuyết khẽ hạ xuống, che lại đáy mắt giảo hoạt, lạnh nhạt nói.

“Hả?” Mộ Lương ngẩn người, ngay sau đó hài lòng gật đầu, “Cái này không tệ.” Lương Lương...... Rất thân mật.

Hoa Khấp Tuyết nhịn không được khẽ nhếch môi, Lương Lương, nương nương...... Không biết khi hắn biết rằng nàng gọi hắn như vậy hàm nghĩa hậu, còn cười nổi hay không.

Mộ Lương không biết nàng đang suy nghĩ gì, cười híp mắt ôm nàng, như có như không khẽ vỗ phía sau lưng của nàng, chỉ chốc lát sau, người trong ngực liền ngủ thiếp đi.

Mộ Lương dịu dàng nhìn nữ nhân đáng yêu đang ngủ trong ngực, trong lòng đầy tràn nhu tình, nếu như có thể, hắn hi vọng thời gian liền dừng lại vào giờ khắc này.

“A Noãn, dậy đi, đến Vương phủ rồi.” Mộ Lương nhìn Thánh vương phủ ở dưới, khẽ vỗ nhẹ mặt của nàng.

Hoa Khấp Tuyết lầu bầu một tiếng, ở Mộ Lương trong ngực cọ xát, lúc này mới từ từ tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn về phía Mộ Lương cười một tiếng, âm thanh mềm nhũn, “Lương Lương.”

Một tiếng này, trực khiến cho tâm thần Mộ Lương nhộn nhạo, hận không thể giải quyết nàng ngay tại chỗ, nhưng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng từ từ trở nên trong trẻo lạnh lùng, chỉ có thể buồn bã thở dài, Tiểu cô nương này tại sao lại tỉnh táo nhanh như vậy?

“Mộ Lương, ta trở về Lương các, Chàng vào từ cửa chính đi.” Hoa Khấp Tuyết ngáp một cái, miễn cưỡng nhìn Thánh vương phủ ở dưới kia.

“Giết Đông Phương Vũ không cần có lý do, A Noãn, ta với nàng cùng đi Lương Các có được hay không?” Mộ Lương ủy khuất nói.

“Phiền toái.” Hoa Khấp Tuyết trừng mắt nhìn hắn, giết Đông Phương Vũ dĩ nhiên là việc không thể đơn giản hơn nữa, nhưng như vậy cũng sẽ dính dáng đến Mộ Quốc cùng Tước Quốc, đến lúc đó thì càng phiền toái.

“A Noãn......” Mộ Lương kéo tay nhỏ bé của nàng, khuôn mặt không muốn.

Hoa Khấp Tuyết nhịn không được liếc mắt, lòng bàn tay xuất ra Huyễn Lực, trực tiếp đẩy hắn xuống khỏi người Đại Hoa, lạnh nhạt nhìn hắn té xuống dưới.

“Hoa Khấp Tuyết, nữ nhân này thật là người không có nhân tính!” Mộ Lương đen mặt lại gầm nhẹ, thân người chuyển một cái, bay ở giữa không trung.

“Nhớ phải bi thương một chút.” Hoa Khấp Tuyết ngáp một cái, vỗ vỗ đầu Đại Hoa, kêu nó chở chính mình đến Lương Các, dù sao nam nhân này rất thích diễn, vậy hãy để cho hắn diễn đủ.

Mộ Lương nhìn nàng đã đi bóng dáng, chỉ có thể lắc đầu cười khổ một cái, xoay người nhảy xuống.

“Hoàng thúc!” Mộ Hỏa Nhân tinh mắt đã nhìn thấy bóng dáng màu tím đang đi tới cửa, kích động hô to.

“Vương Gia trở lại?” Bạch Thánh Diêu mặt vui mừng, nhìn về phía ngoài cửa, lại chỉ nhìn thấy một mình Mộ Lương, không khỏi nhăn mày lại, lo lắng nói, “Tuyết Tuyết đâu?”

Mộ Lương tái mặt đi vào vương phủ, khuôn mặt cô đơn, trong con ngươi chứa bi thương nồng đậm, toàn thân tản ra khí chất ưu buồn, từ từ đi qua Mộ Hỏa Nhân cùng Bạch Thánh Diêu, lại không nhìn bọn hắn.

“Hoàng thúc, Tuyết Tuyết đâu? Tuyết Tuyết ở đâu?” Mộ Hỏa Nhân hét lớn một tiếng, bắt Mộ Lương lại liều mạng lắc mạnh, hoàng thúc tại sao bi thương như vậy, Tuyết Tuyết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“A Noãn......” Mộ Lương vô lực để cho nàng lay động mình, bi thương nhắm hai mắt lại, âm thanh khàn khàn.

“Tuyết Tuyết......” Bạch Thánh Diêu sắc mặt trắng nhợt, chỉ cảm thấy sức lực toàn thân đều biến mất, thân thể mềm nhũn, liền muốn ngã nhào xuống đất.

“Thánh Diêu!” Mộ lê vọt tới nâng nàng dậy, không thể tin nhìn Mộ Lương, “Hoàng thúc, hoàng thẩm rốt cuộc thế nào?”

“Nàng......” Mộ Lương đột nhiên mất khống chế, đẩy Mộ Hỏa Nhân ra, ngã xuống ghế, đau đoén nhắm nghiền hai mắt, mẹ nó, để cho Mộ Hỏa Nhân tự suy diễn đi, hắn không biết mình còn có thể nhịn được nữa không.

“Sẽ không, Tuyết Tuyết sẽ không xảy ra chuyện! Hoàng thúc ngươi gạt người có đúng hay không!” Mộ Hỏa Nhân đứng tại chỗ lắc đầu, vẻ mặt không thể tin.

“Tuyết Nha Đầu, có phải đã cứu trở về hay không?” không biết Hoa Trảm Lãng đến từ lúc nào, ôm lấy Mộ Hỏa Nhân, hai mắt đầy máu tất cả đều hiện lên sát ý, đau lòng không thôi.

Mộ Lương ngước mắt, nhìn Mộ Hỏa Nhân cùng Bạch Thánh Diêu đang hết sức hoảng hốt, sau đó trừng mắt nhìn về phía Mộ Lê cùng Hoa Trảm Lãng, ngay sau đó mặt lại hiện lên vẻ đau thương.

Hoa Trảm Lãng cùng mộ lê cùng nhau sững sờ, ngay sau đó cùng nhau co rút khóe miệng, lại thấy nam nhân này lại đầy vẻ bi thương, đột nhiên rất muốn đánh người, dọa bọn họ sợ muốn chết, tâm tình bi thương như vậy thì ra là đang giả bộ!

Nếu đã biết hắn là đang diễn trò, nên bọn họ cũng không lo lắng, rối rít dụ dỗ nữ nhân đang khổ sở trong ngực.

“Hỏa Nhi, chớ khó chịu, chúng ta nhất định phải báo thù cho Tuyết Nha Đầu.” Hoa Trảm Lãng đau thương nói với Mộ Hỏa Nhân, sợ là diễn không đủ, hắn lại bổ sung thêm.

“Trảm Lãng, Tuyết Tuyết sẽ không xảy ra chuyện gì có đúng hay không?” Mộ Hỏa Nhân đột nhiên lớn tiếng khóc, bọn họ chờ lâu như vậy, nhưng lại chờ được tin tức này, điều này nàng như thế nào có thể tiếp thu được?

“Hỏa Nhi.” Hoa Trảm Lãng đau lòng lau lệ cho nàng, hận không thể lập tức nói cho nàng biết không phải như vậy, nhưng khi ánh mắt liếc về phía ánh mắt của Mộ Lương buồn rười rượi, vẫn cắn răng nuốt trở lại.

Bạch Thánh Diêu không khóc không làm khó, chỉ là trong đầu không ngừng nhớ tới chuyện nàng cùng Hoa Khấp Tuyết đi chung với nhau một màn lại một màn, trong lòng đau đớn không dứt, đột nhiên trước mặt bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

“Thánh Diêu!” Mộ Lê vốn thấy nàng ngơ ngác không nói lời nào, liền gấp đến độ không chịu được, lại gặp nàng té xỉu, liền đau lòng rống to, căm giận nhìn về phía Mộ Lương, cầm chặt đấm tay vang lên tiếng “rắc rắc”, diễn cái rắm a, Thánh Diêu cũng đã hôn mê!

Bọn gia bộc nhìn thấy một màn này, trên mặt khó nén bi thương, mặc dù Tuyết cô nương bình thường lạnh lùng, nhưng nàng đối với những hạ nhân như bọn hắn lại không có nửa điểm hà khắc, hôm nay nàng đã xảy ra chuyện, bọn họ cũng rất đau lòng.

Hoa Trảm Lãng âm trầm thở ra một hơi, nhìn người trong ngực chỉ là khóc lớn, vui mừng không dứt, thật tốt là Hỏa Nhi chỉ là khóc, nhìn nữ nhân của Mộ Lê kia đã té xỉu.

Mộ Hỏa Nhân không để ý nhiều chuyện như vậy, chỉ là ra sức khóc lớn, Mộ Lương nghe tiếng khóc của nàng, không ngừng thấy có tội, trong lòng phiền não không dứt, mắt nhìn đến phía bóng dáng màu trắng phía sau cây kia, nguy hiểm nheo mắt.

Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn bọn họ, trong bụng thở dài, Hỏa Nhi cùng Thánh Diêu là thật tâm nhớ thương mình, mình lại làm như vậy, thật đúng là có lỗi với bọn họ, lại thấy Mộ Lương phát hiện mình, chỉ là nhàn nhạt nhìn hắn một cái.

Mộ Lương hận không thể ôm nàng vào trong ngực, lại thấy vẻ mặt lạnh lẽo của nàng, ẩn người trở về phía sau đại thụ.

“Ơ a, đây là thế nào?” Đông Phương Vũ đang cùng Liên Nhi đi tới, cảm nhận được không khí nơi này bi thương nồng đậm, trong mắt là không thể đè nén được hiện lên vui sướng, nàng chỉ thấy Vương Gia, lại không thấy Hoa Khấp Tuyết, chẳng lẽ nàng ta đã chết?

“Công chúa, đây là chuyện vương phủ, không có quan hệ gì với ngươi.” Mộ Lương lạnh lẽo nhìn Đông Phương Vũ, quả đấm càng trở nên xiết chặt, kiềm nén lắm mới đè xuống kích đồng muốn trực tiếp chặt nàng ra làm trăm mảnh.

“Vương Gia, Bổn cung nói thế nào cũng là một thành viên của vương phủ......”

“Tiện nhân, nếu không phải ngươi, Tuyết Tuyết sẽ không xảy ra chuyện, ta giết chết ngươi!” Mộ Hỏa Nhân nhìn thấy Đông Phương Vũ, trong mắt lửa giận thiêu đốt, hất tay gọi roi ra, đánh về phía không trung, phát ra tiếng vang ầm ầm.

“Vương Gia, quản lý cháu gái của người!” Đông Phương Vũ biết Hoa Khấp Tuyết thật đã xảy ra chuyện, trong mắt sắc mặt vui mừng không thể che giấu được, cuống quít né tránh công kích của Mộ Hỏa Nhân, nhưng vẫn không quên mềm mại quay về phía Mộ Lương làm nũng.

“Hỏa Nhi, dừng tay.” Mộ Lương đột nhiên ra tay, níu roi lại nàng, đẩy nàng vào trong người Hoa Trảm Lãng.

“Hoàng thúc!” Mộ Hỏa Nhân nén lệ, không thể tin được nhìn chằm chằm Mộ Lương.

“Cám ơn Vương Gia đã ra tay tương trợ.” Đông Phương Vũ vui sướng tới cực điểm, chẳng những Hoa Khấp Tuyết đã xảy ra chuyện, mà ngay cả Mộ Lương cũng giúp mình, ánh mắt nhìn về phía Mộ Lương mang đầy si mê.

Mộ Lương chỉ là lạnh lùng nhìn về phía nơi xa, đầy đau thương, đối lời nói của nàng từ chối cho ý kiến.

“Công chúa.” Liên nhi thấy Đông Phương Vũ như vậy, có chút lo lắng, công chúa còn như vậy, sẽ bị nhìn ra sơ hở.

Đông Phương Vũ sững sờ, biết đã mình vui vẻ hơi quá, lập tức áp chế vui sướng trong lòng, mềm mại đối mặt với Mộ Lương từ biệt, “Vương Gia, thân thể Bổn cung mệt mỏi, đi nghỉ trước một lát.” Dứt lời, cũng không đợi Mộ Lương trả lời, liền bước nhanh rời đi, nàng muốn tìm chỗ không người để thoải mái cười thật lớn, nếu còn ở chỗ này, sớm muộn gì nàng sẽ nhịn được mà cười lên, lộ ra sơ hở, mới hai ngày trước Bạch Thánh Diêu cùng Mộ Hỏa Nhân đã đến thử dò xét mình.

Chờ Đông Phương Vũ rời đi, lúc này Mộ Lương mới thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía xa, nhàn nhạt nhìn về phía Mộ Hỏa Nhân đang tức giận không thôi, trên mặt đã không còn vẻ bi thương.

“Hoàng thúc, người như vậy chẳng phải đã phụ lòng Tuyết Tuyết, nàng vừa mới...... Người đã muốn giúp đỡ Đông Phương Vũ kia!” Mộ Hỏa Nhân chỉ vào Mộ Lương, cũng không để ý tới hắn là hoàng thúc của mình, tức giận đến đỏ cả mắt.

Hoa Trảm Lãng núp ở phía sau nàng cười híp mắt giúp nàng thuận khí, khó khi được nhìn có người nào chỉ vào mặt Mộ Lương mà mắng, trong lòng thầm dễ chịu, nhưng Hỏa Nhi bi phẫn như vậy, làm cho hắn có chút đau lòng.

Mộ Lương âm trắc trắc nhìn Hoa Trảm Lãng một cái, trong lòng cho hắn một khoản ghi nhớ, lúc này mới chậm rãi định mở miệng, lại thấy Hoa Khấp Tuyết từ phía sau cây đi ra.

“Hỏa Nhi, ta vừa mới cái gì?” Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn Mộ Lương một cái, chậm rãi đi tới trước mặt Mộ Hỏa Nhân, khẽ nở nụ cười.

“Tuyết Tuyết, ngươi ngươi không có việc gì?”

Mộ Hỏa Nhân sững sờ nhìn Hoa Khấp Tuyết đang khẽ cười trước mắt, miệng há to, khi đóng lại được, biết Tuyết Tuyết bình yên vô sự, trong lòng đầy tràn vui sướng.

“Nha đầu, ngươi làm cho Hỏa Nhi nhà ta lo lắng như vậy, làm như thế nào để bồi thường?” Hoa Trảm Lãng nhìn từ trên xuống dưới đánh giá nàng một phen, thấy nàng không có việc gì, lúc này mới cười xấu xa kéo Mộ Hỏa Nhân vào trong ngực.

“Hoa Trảm Lãng, ngươi từ lúc đầu đã biết rõ có đúng hay không?” Mộ Hỏa Nhân nghe vậy, càng đen mặt, hung dữ mà nhìn về phí Hoa Trảm Lãng.

“Hoàng thúc của nàng không để cho ta nói.” Hoa Trảm Lãng vô tội trừng mắt nhìn, đẩy mọi chuyện đi không còn một chút nào.

Mộ Hỏa Nhân tức giận không thôi, dùng sức đẩy hắn ra, che miệng xoay người rời đi.

Hoa Khấp Tuyết thở dài, chậm rãi giơ tay lên, kéo nàng trở lại, ôm hông của nàng, chậm rãi ngẩng đầu lên, “Hỏa Nhi, nếu các ngươi không khóc không đủ đau thương, Đông Phương Vũ sẽ không dễ dàng tin tưởng như vậy.”

Mộ Hỏa Nhân vốn là đang tức giận không thôi, nghe lời giải thích của nàng, trong bụng cũng sáng tỏ ý đồ nàng, khi đã hiểu ý nàng rồi liền mở miệng cười, đột nhiên lại nghĩ đến nàng đang ôm mình, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên đỏ rực.

“Hoa Khấp Tuyết, ai cho ngươi ôm nàng!” Hoa Trảm Lãng liền kéo Mộ Hỏa Nhân vào trong lòng ngực mình, hung dữ nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết.

Mộ Lương cũng dùng sức kéo Hoa Khấp Tuyết vào trong ngực, sắc mặt khó coi đến cực điểm, âm trầm nhìn Mộ Hỏa Nhân.

“Các ngươi đừng làm rộn, còn không đi xem phản ứng của Đông Phương Vũ một chút!” Mộ Lê vỗ trán nhìn bốn người đang đối đáp với nhau.

“Ta đi xem một chút.” Hoa Khấp Tuyết liền hắng giọng, định đẩy Mộ Lương ra, lại bị hắn hơn dùng sức kéo trở về trong lòng, không khỏi nheo mắt.

“Cùng đi.” Mộ Lương hừ nhẹ một tiếng.

“ Nhanh cứu Thánh Diêu tỉnh!” Mộ lê thấy bọn họ muốn rời khỏi, lập tức gầm nhẹ.

“Oh.” Mộ Lương bĩu môi, một tia sáng tím phất qua, Bạch Thánh Diêu chậm rãi tỉnh lại.

“Thánh Diêu?” Mộ lê thăm để tay lên trán nàng thăm dò một chút, thấy nàng không sao, một lòng mới thật sự để xuống.

“Tuyết Tuyết?” Bạch Thánh Diêu sững sờ nhìn Hoa Khấp Tuyết đang sống sờ sờ trước mắt, bấm thật mạnh Mộ Lê một cái, nghe được tiếng thét chói tai của hắn, lúc này mới thật sự tin tưởng là mình không phải đang nằm mơ.

“Vương Gia, vừa rồi người không phải nói Tuyết Tuyết...... Hơn nữa vừa rồi người bi thương như vậy!” Bạch Thánh Diêu nghi ngờ nhìn về phía Mộ Lương.

“A Noãn vứt bỏ ta không để ý đến, một mình trở về phòng, làm sao ta có thể không buồn thương?” Mộ Lương sâu kín nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết, hình như nàng là kẻ phụ tình.

Bạch Thánh Diêu nghe vậy, đầu liền choáng váng, thiếu chút nữa lại té xỉu.

Mộ Hỏa Nhân cũng không tốt hơn bao nhiêu, vừa vì Tuyết Tuyết còn sống mà vui mừng, lại vì chính mình bị lừa mà căm giận bất bình.

“Thánh Diêu, Hỏa Nhi, ta không sao, các ngươi không cần phải lo lắng.” Hoa Khấp Tuyết thở dài, nhàn nhạt nhìn về phía nơi xa, “Độc này là Đông Phương Vũ hạ, ta muốn làm cho nàng tự mình bại lộ bí mật.”

“Ta còn tưởng rằng ngươi......” Bạch Thánh Diêu che miệng lại, nghĩ đến cảm giác nàng cho là Tuyết Tuyết chết mà đau lòng, hốc mắt lại đỏ hồng lên, nhưng vừa nghĩ tới nàng còn sống, vừa cười, tốt như vậy sau lại không cười.

“Thánh Diêu đừng khóc, lòng ta đau.” Mộ lê lau nước mắt của nàng, đau lòng nhìn nàng.

“Mộ lê ngươi chính là tên khốn kiếp, biết Tuyết Tuyết không có việc gì, thế nhưng không nói cho ta!” Bạch Thánh Diêu đấm nhẹ vào lồng ngực của hắn.

“Được được được, đều là do ta sai, được chứ?” Mộ lê bởi vì nàng đánh mình, nhẹ giọng dụ dỗ.

“Thánh Diêu, ta đói rồi.” Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt ra tiếng, tốt bụng giải cứu lồng ngực đáng thương của Mộ Lê.

Quả nhiên liền thấy Bạch Thánh Diêu dừng động tác trong tay lại, lau khô nước mắt, giương môi cười một tiếng, “Tuyết Tuyết, ta liền đi nấu cơm cho ngươi!”

“Thánh Diêu nàng là hoàng hậu của ta a, thế nào lại đi làm nữ đầu bếp cho người ta.” Mộ lê buồn bã.

“Có ý kiến?” Mộ Lương lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái.

Cả người Mộ lê khẽ run rẩy, nịnh hót nở nụ cười, “Đâu có đâu có, đây là vinh hạnh của Thánh Diêu!” Dứt lời, xoay người đi theo sau Bạch Thánh Diêu.

“Tuyết Tuyết, thật sự đã hoàn toàn không sao?” Hoa Trảm Lãng hỏi.

“Mị hồng nhan hợp với nước của hàn trì, chỉ có tác dụng tăng thêm công lực.” Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt trả lời.

“Hả?” Hoa Trảm Lãng nhíu mày, thấy khí chất toàn thân hai người đúng là có chút không giống, vui mừng cười, “Đây có coi là trong họa có phúa phải hay không?”

“Phúc cái gì phúc, nếu được lựa chọn ta đến cùng cũng không tình nguyện cả đời này Tuyết Tuyết có loại phúc khí này!” Mộ Hỏa Nhân phi một tiếng, đột nhiên tựa như nhớ đến chuyện gì, hét to lên, “Đúng rồi, ta phải đi nói cho Lưu Nguyệt biết Tuyết Tuyết đã trở lại, tiểu nha đầu kia hai ngày nay luôn luôn khóc.”

“Ta đã gặp qua nàng.” Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, Cảnh Duệ chăm sóc nàng ta không tệ, nàng rất vui mừng, nghe nói Lưu Nguyệt hai ngày nay luôn tập trung luyện công, tu vi tăng mạnh.

“Tuyết Tuyết, ngươi định dọn dẹp Đông Phương Vũ thế nào?” Mộ Hỏa Nhân lạnh lùng híp mắt, hận không thể chặt Đông Phương Vũ ra làm trăm mảnh.

Hoa Trảm Lãng cũng híp híp mắt, che lại đáy mắt lo lắng, “Nha đầu, ngươi có tìm Lão Đầu Nhi lấy một chút thuốc giày vò người khác hay không?” Tốt nhất là cắt gân tháo xương, hủy hoại thân thể nàng ta, khiến nàng ta chết không toàn thây

“Còn chưa nghĩ ra.” Hoa Khấp Tuyết nhìn ánh mắt ngoan độc của hai người, trong mắt liền hiện lên ý cười.

“Cái gì!?” Hai người cùng kêu lên.

“A Noãn, còn không đi nữa, Đông Phương Vũ sẽ phát tiết xong hết rồi đó.” Mộ Lương nhắc nhở.

“Đi thôi.” Hoa Khấp Tuyết gật đầu một cái, hai người lắc mình rời đi.

Mộ Hỏa Nhân cùng Hoa Trảm Lãng đương nhiên không thể không đi, liếc mắt nhìn nhau, cũng lắc mình đuổi theo bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.