Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 68-2: Lần đầu giao chiến (2)



“Hả? Hoàng thúc ý của người là......” Bước chân của Mộ Lê ngừng lại một chút, cười nhạt trả lời.

“A noãn rất có lòng hiếu kì, Hoàng thượng cũng biết Bổn vương cưng chiều nàng, không bằng, để cho nàng thử một lần?” Mộ Lương lười biếng cười, lướt nhìn mọi người, thấy bọn họ giật mình trợn to mắt, vài người như không thể tin hừ lạnh.

Hoa Khóc Tuyết nghe vậy, chậm rãi ngẩng đầu lên, liếc hắn một cái, đứng lên, chỉnh lại y phục trên người có chút nhăn.

Phong Vụ Niên nhìn gương mặt hoàn mỹ cùng tư thái của Hoa Khóc Tuyết, ánh mắt tối tăm, Mộ Lương thế nào lại cam lòng để cho một giai nhân như thế bị thương? Hắn đang toan tính cái gì, có tâm tư gì đây?

Phong Vụ Niên nhíu nhíu mày, hắn biết nàng là đệ tử của Vô Cực lão nhân nhưng năng lực của hắn cũng không yếu, nếu như nhất định là vậy, hắn không muốn nàng bị thương, dù sao thì trong tương lai nàng cũng trở thành nữ nhân của hắn.

“Thánh vương cũng đã lên tiếng rồi, trẫm tự nhiên sẽ không có ý kiến.” Mộ Lê nhíu mày, an nhiên ngồi xuống, chờ xem kịch vui.

“Mộ Lê, lỡ như Tuyết Tuyết có gì......” Bạch Thánh Diêu có chút nóng nảy.

“Thánh Diêu, nàng là Hoa Khóc Tuyết!” Mộ Lê híp híp mắt, nàng là Hoa Khóc Tuyết, trừ hoàng thúc ra người ngoài ai cũng không thể gây ra thương tổn cho Hoa Khóc Tuyết được!

Hô hấp Bạch Thánh Diêu cứng lại, không cần phải nhiều lời nữa, chỉ là có chút lo lắng nhìn Hoa Khóc Tuyết, Cảnh Duệ cũng hộc máu......

“Hoàng thúc thế nào không tự mình đi!” Mộ Hỏa Nhân thiếu chút nữa nhảy dựng lên, thật may là Hoa Trảm Lãng ôm nàng trở lại.

“Mộ Lương tự có suy tính của hắn, nàng gấp cái gì?” Hoa Trảm Lãng bất đắc dĩ nhìn người trong lòng đang lo lắng vớ vẩn nói: “Tuyết Tuyết không cần chúng ta lo lắng.”

Mộ Hỏa Nhân ngẩn người, nhìn thấy Bạch Thánh Diêu có một chút lo lắng, lại nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Hoa Khóc Tuyết, thở ra một hơi, yên tĩnh lại.

“A noãn, đi nhanh về nhanh, ta sẽ nhớ nàng......” Mộ Lương dịu dàng ngẩng đầu nhìn Hoa Khóc Tuyết, lười biếng nghiêng người dựa vào trên ghế, tư thái mê người.

Hoa Khóc Tuyết càng cảm thấy hắn đáng đánh đòn rồi, nàng lúc nào thì co lòng hiếu kỳ nặng như vậy rồi hả? Nghiêng mắt nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Cảnh Duệ đứng ở nên cái rương, thấy tình trạng hắn không tốt lắm, ánh mắt giật giật, lạnh lùng nhìn Mộ Lương liếc mắt một cái, xoay người chậm rãi đi về phía giữa.

Mọi người thấy nàng thật sự đi đến, cặp mắt trừng lớn hơn, còn tưởng rằng Thánh vương đang nói đùa, lại không nghĩ rằng là thật.

“Nàng cũng chỉ là nữ nhân, Thánh vương tại sao có thể dung túng nàng như thế!” Một âm thanh bén nhọn của phi tử nào đấy của Mộ Lê truyền đến, miệng đầy ghen tỵ, tại sao nàng muốn làm cái gì, Thánh vương đều mặc cho nàng làm cái đó, tại sao bọn họ lại bị hoàng thượng đuổi ra khỏi cung!

“Hoàng thượng, ngài giải tán hậu cung này, đích xác là cử chỉ sáng suốt.” Mộ Lương lạnh lùng lên tiếng, trên mặt còn mang theo ý cười nhưng âm thanh kia lại làm cho người ta như rớt vào hầm băng, đông lạnh đến đáy lòng.

Bởi vì trên người hắn tản mát ra hàn khí mà không khí xung quanh có chút ngưng động, mọi người luống cuống nhìn về phía Thánh vương, ngay cả Phong Vụ Niên thần sắc cũng có chút tối tăm, mặc dù hắn không có cùng Thánh vương giao chiến chính diện nhưng danh tiếng của hắn đã sớm truyền khắp Phong Quốc, hôm nay được chứng kiến, khí thế kia quả thật là không phải lời đồn, xem ra hắn phải cẩn thận.

Nhưng nghĩ lại, một nam nhân mà đem nữ nhân nuông chiều đến tùy hứng như thế, hắn lại không thể đáng giá quá cao được nhưng nếu hắn thật sự sủng ái Hoa Khóc Tuyết như vậy? Sao bây giờ lại để cho nàng mạo hiểm?

Sắc mặt biến đổi nhiều lần, tâm tư Phong Vụ Niên có chút rối loạn, bất luận đối mặt với cái gì, hắn đều có thể rất nhanh làm rõ ý nghĩ nhưng đối mặt với Mộ Lương, hắn phát hiện sự thông minh của hắn lại không có hữu hiệu rồi.

Mộ Lê chỉ cười không nói, liếc Bạch Thánh Diêu một cái, mập mờ trừng mắt nhìn nàng.

Bạch Thánh Diêu sững sờ, nhẹ trừng mắt liếc hắn một cái, ngay sau đó lại đem ánh mắt chuyển sang Hoa Khóc Tuyết, thấy nàng vẫn như cũ bước chân nhàn nhã đi thong thả.

“A noãn đối với Bổn vương là tình cảm chân thành, không cưng chiều nàng, chẳng lẽ, muốn Bổn vương cưng chiều ngươi?” Mộ Lương lần nữa hừ lạnh, lạnh lùng nhìn về phía phi tử lắm mồm, trong mắt nổi lên sát ý.

Người kia sắc mặt trắng bệch, thân thể không ngừng run rẩy, nàng không nên ngu xuẩn như thế.

“Mộ Lương, hôm nay chàng rất dài dòng.” Hoa Khóc Tuyết ngoái đầu lại thản nhiên nhìn hắn một cái.

Lời này vừa nói ra, toàn trường khiếp sợ, dài dòng...... Nữ nhân này lại đem sự cưng chiều của Thánh vương biến thành dài dòng! Đã gặp qua người không biết phải trái nhưng giống như nàng thế này thì hôm nay cũng là lần đầu tiên nhìn thấy! Nàng không sợ Thánh vương nổi giận sao? Nhưng Thánh vương chẳng những không có nổi giận như suy nghĩ của bọn họ mà ngược lại còn dịu dàng cười một tiếng như ba tháng hoa nàng thì làm sao mà dài dòng, vật nhỏ không biết phải trái, đi nhanh về nhanh.”

Một ánh mắt dịu dàng kia, đủ để cho mọi người hiểu tình cảm của Mộ Lương dành cho Hoa Khóc Tuyết.

Hoa Khóc Tuyết đối với việc hắn cố ý ân ái rất là coi thường: “Câm miệng.” Dứt lời, tiếp tục đi về phía trước.

Mọi người thấy vậy, chỉ cảm thấy cô gái này ỷ sủng mà kiêu, hôm nay nàng là muốn đi khiêu chiến đến Cảnh đại nhân còn không làm gì được lễ thọ trừ người biết nàng, biết nội tình thì cho dù là ai đều không thể tin tưởng nàng có thể mở cái rương này ra, coi như nàng là đệ tử của Vô Cực lão nhân thì thế nào.

“Hoa cô nương, nếu cô nương chỉ là tới chơi đùa, Bổn cung khuyên cô nương nên trở về, đây không phải là việc cô nương có khả năng.” Lúc Hoa Khóc Tuyết đi ngang qua Phong Vụ Niên, Phong Vụ Niên đối với việc nàng không biết tự lượng sức mình cảm thấy không vui.

Bước chân của Hoa Khóc Tuyết dừng một chút, thản nhiên nhìn hắn liếc mắt một cái, cũng không nói chuyện, đi thẳng tới trước mặt Cảnh Duệ, tra xét thương thế của hắn.

Phong Vụ Niên chưa bao giờ bị một nữ nhân coi nhẹ như thế, mặc dù hắn thích nàng, cũng không khỏi sinh lòng tức giận, sắc mặt có chút khó coi nhưng chóp mũi mất đi mùi thơm cơ thể thanh đạm, lại làm cho hắn buồn bực mất mát, đến nước này, ánh mắt hắn nhìn Hoa Khóc Tuyết cũng trở nên có chút phức tạp.

Nguyệt Nguyên ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở hắn chú ý đúng mực.

Phong Vụ Niên sững sờ, không để lại dấu vết thu hồi ánh mắt, đáy mắt thoáng qua ảo não, lần đầu tiên, suy nghĩ của hắn bị một nữ nhân ảnh hưởng, cái hiện tượng này, thật không tốt.

Mộ Lương nguy hiểm híp mắt, không vui nhìn về phía A noãn nhà hắn và Phong Vụ Niên đang ngẩn người, đột nhiên hối hận lại để A noãn đi mở cái rương, nếu không hai người cũng sẽ không ở gần như vậy!

Hoa Khóc Tuyết cũng không có trông nom những người khác đang suy nghĩ gì, liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của Cảnh Duệ, thản niên hỏi: “Đi đến chỗ Mộ Lương đi, hỏi hắn thuốc chữa thương.”

Cảnh Duệ gật đầu một cái, đè xuống đau đớn trong lòng, đang muốn động thân, lại thấy Hoa Khóc Tuyết giơ tay lên hướng mình đánh ra một chưởng, một dòng nước ấm chảy vào trong cơ thể, thân thể của hắn cũng theo lực lượng của nàng, bay về phía Mộ Lương.

Mộ Lương đen mặt lại ôm lấy Cảnh Duệ, xong rồi còn ghét bỏ đẩy hắn ra, hoàn toàn không quan tâm hắn đang bị trọng thương, từ trong ngực móc ra thuốc, ném cho hắn.

Cảnh Duệ lúng túng ho khan một tiêng, nuốt thuốc vào, cảm thấy thư thái không ít, lặng lẽ đứng ở sau lưng Mộ Lương.

“Cô gái nhỏ, nhuyễn ngọc ôn hương không cho ta ôm ấp thì thôi ngược lại còn tặng cho ta khối đá cứng, món nợ này, chúng ta trở về sẽ tính thật tốt.” Mộ Lương nghiến răng nghiến lợi nói, tức giận nhìn chằm chằm bóng dáng màu tím trước mặt.

Cảnh Duệ nghe vậy, gương mặt tái nhợt trong nháy mắt tối lại, đá cứng! Vương Gia người là đá cứng mới phải!

Hoa Khóc Tuyết hình như là cảm nhận được ánh mắt của hắn, quay đầu lại hướng hắn thản nhiên cười một tiếng, mặt tràn đầy giảo hoạt, cái này làm rước lấy tmột trận tiếng hít không khí.

Hoa Khóc Tuyết vốn đã xinh đẹp nay lại cười như vậy nữa, khuynh quốc khuynh thành không thể diễn tả hết được.

Phong Vụ Niên ngây ra nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, chỉ cảm thấy thần hồn cũng có chút phiêu tán nhưng nghĩ đến nàng đã là người của Mộ Lương, trong lòng liền hận vô cùng, hắn tự nhận mình không hề kém Mộ Lương nhưng vì cái gì tất cả chuyện tốt đều tìm tới hắn, quyền thế, địa vị, tu vi...... Ngày hôm nay, lại thêm cả Hoa Khóc Tuyết.

Nghĩ đến đây, trong mắt Phong Vụ Niên tràn ngập sự không cam lòng cùng dã tâm, siết chặt quả đấm nhìn về phía trước, đợi đoạt được thiên hạ, hắn thật muốn xem Hoa Khóc Tuyết này nguyện ý ở bên hắn hơn hay là muốn đi theo Thánh vương đã chết kia!

Hoa Khóc Tuyết thu lại nụ cười, trong mắt thấy sự không cam lòng của hắn, ánh mắt lạnh lẽo, xẹt qua một tia giễu cợt, đi tới trước mặt hắn liền dừng lại.

“Thái tử.” Hoa Khóc Tuyết thản nhiên nhìn hắn.

“Hoa cô nương.” Phong Vụ Niên thu hồi suy nghĩ, nâng lên một nụ cười tự mình cho là ôn nhu nhất, nghe nàng kêu mình, trong nội tâm khẽ động, liền muốn nghe tiếp câu sau của nàng.

“Tránh ra.” thần sắc Hoa Khóc Tuyết lạnh lẽo, ánh mắt thẳng tắp hướng tới cái rương gỗ sau lưng hắn.

Phong Vụ Niên không muốn nàng sẽ như thế, gương mặt tuấn tú trầm xuống, trong mắt nhiễm vào tức giận, uy nghiêm của hắn, há có thể để cho một nữ nhân chà đạp, mặc dù hắn đối với nữ nhân này có chứa vài phần tâm tư.

“Nữ nhân này ngươi không khỏi quá kiêu ngạo rồi.” Phong Vụ Niên ở bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, định cho nàng một bài học, tránh cho đến lúc đó chiếm được nàng rồi lại không áp chế được sự kiêu ngạo của nàng.

Hoa Khóc Tuyết vốn là đối với hắn không có hảo cảm, hơn nữa Mộ Lương nhà nàng cũng không ưa thích hắn, kiên nhẫn đã dùng hết, trên gương mặt tuyệt mỹ run lên, quanh thân khẽ ngưng tụ huyễn lực cường đại.

Mộ Lương thấy Hoa Khóc Tuyết động thủ với Phong Vụ Niên, cười đến rượu trong cốc cũng bắt đầu đung đưa, vì để tránh cho lực lượng của cô nàng này ảnh hưởng quá lớn, ống tay áo dưới tay chỉ giật giật, tạo thành một kết giới vô sắc, ngăn trở uy áp của Hoa Khóc Tuyết lan tràn khắp nơi.

Phong Vụ Niên đại kinh, vận khởi toàn lực muốn ngăn cản áp lực đột nhiên mà đến này nhưng vẫn là bị bức phải lui về sau năm bước, lúc này mới có thể ổn định thân hình.

Việc Mộ Lương giăng kết giới ở trong mắt mọi người là để bảo vệ họ, còn về phần Phong Vụ Niên và Hoa Khóc Tuyết sự thật như thế nào thì chỉ có hắn mới hiểu rõ.

Trong mắt Phong Vụ Niên tất cả đều là khiếp sợ, làm sao có thể, hắn đã là tầng tám trung cấp, nữ nhân này có thể đẩy mình ra, nàng đến tột cùng là mạnh cỡ nào, ban đầu hắn cho là nàng nhu nhược, hôm nay xem ra là hắn đã hoàn toàn nhìn lầm rồi, nữ nhân cường đại như thế nếu đi theo Mộ Lương, vậy kế hoạch của hắn......

Suy nghĩ lưu chuyển, Phong Vụ Niên quyết định, nữ nhân này hắn chắc chắn phải có được, cứng rắn tranh đoạt thì có chút khó khăn, chỉ là so với tướng mạo, Phong Vụ Niên hắn tự nhận không thua gì Mộ Lương, hắn thật muốn xem nữ nhân này có thoát khỏi được sự mê hoặc của hắn không!

“Cô nương, là Bổn vương thất lễ.” Thái độ của Phong Vụ Niên đột nhiên biến chuyển, nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng vô hạn, vẻ mặt âm lãnh khi nãy giờ phút này như nhiễm vào ánh mặt trời.

Hoa Khóc Tuyết phát hiện ra thái độ biến chuyển của hắn, thông minh như nàng làm sao không đoán được hắn nghĩ cái gì, hừ lạnh một tiếng, cũng không nhìn hắn, thẳng đi tới rương gỗ bên cạnh, đưa tay kiểm tra rương gỗ này.

Lần nữa bị không để ý tới, Phong Vụ Niên mặc dù không vui, lại không giống như lúc nãy biểu hiện ra mặt, chỉ là duy trì nụ cười.

Mộ Lương thấy Phong Vụ Niên đối với A noãn nhà hắn thái độ biến chuyển, cười quỷ dị, nhẹ nhàng nâng ly rượu lên, tư thái rất mị hoặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.