Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 91: Đại toàn thắng 【 thủ đả VIP】



editor: thao1504

Một ngày sau, bội quan lần nữa khai chiến, hai bên phái hết toàn bộ chủ lực, có thể nói là liều chết đánh một trận, Cảnh Duệ, mấy người Trạch Lương cũng không hề tạo vòng phòng hộ để ngăn trở máu tươi văng tung tóe nữa, mặc cho máu tươi nhuộm đỏ quần áo, chung quanh tràn ngập máu tanh và sát khí.

Đánh tới buổi trưa, đội quân Mộ quốc dường như đang thắng lọi, nhưng trong lúc nhất thời vẫn không cách nào đánh bại Tước Quốc.

"Trạch Linh!" Cảnh Duệ đang chém giết phía trước thì mắt thấy bóng dáng một người nhìn lại thì thấy Trạch Linh từ chân trời bay tới, liền có chút kích động rống to.

Trạch Lương cùng Trạch Hàn nghe tiếng la, rối rít nhìn qua, quả nhiên thấy Trạch Linh phi thân tới bên cạnh bọn họ, bởi vì không ngừng giết người mà mặt trở nên vô cảm, ngay sao đó liền hiện lên sắc mặt vui mừng, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng đã buông xuống.

"Trạch Linh, Bạch Thánh Vũ ở đâu?" Cảnh Duệ chạy đến bên người hắn, gấp gáp hỏi, lại thấy vẻ mặt hắn ngốc trệ, trong lòng cả kinh.

Vẫn đắm chìm trong trong thế giới của mình Trạch Linh, đột nhiên nghe được ba chữ "Bạch Thánh Vũ", hốc mắt khẽ ửng hồng, về sau đẩy ra Cảnh Duệ, vọt vào trong trung tâm chiến trường, liều mạng chém giết kẻ địch, đao kiếm tới cũng theo bản năng không muốn tránh  đi,  nhưng bởi vì bản thân hắn huyễn lực cường đại, nên không có người nào có thể đến gần thân thể của hắn, không bị thương tổn, hắn bây giờ tựa như một công cụ sát nhân một người không có tình cảm, kết thúc từng sinh mạng.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Trạch Lương chưa từng thấy qua Trạch Linh mất khống chế như thế, chân mày hung hăng nhíu lại.

"Ngươi đi bảo vệ hắn, ta xem cái bộ dáng này của hắn căn bản là không muốn sống nữa!" Cảnh Duệ trầm giọng nói, tăng nhanh  tốc độ ra chiêu, hắn bây giờ chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc chiến tranh này, mới có thể hảo hảo hỏi rõ ràng chuyện này.

"Cảnh Duệ, Trạch Linh đâu?" Trạch Lương vừa định động thân, Bạch Thánh Vũ liền chạy đến, gấp gáp hỏi.

Cảnh Duệ thật sâu nhìn Bạch Thánh Vũ một cái, nhìn trong mắt của hắn đầy nóng nảy, cảm giác có chỗ nào không đúng, nhưng tình huống  bây giờ không để cho hắn suy nghĩ nhiều, đưa ngón tay chỉ Liễu Chỉ Trạch Linh, "Ngươi đã đến rồi vừa đúng, Trạch Linh có cái gì không đúng, ngươi đi bảo vệ hắn, đừng làm cho hắn bị thương."

Nghe vậy, Bạch Thánh Vũ nhìn về phía Trạch Linh, thấy hắn đang liều chết mà đánh, thiếu chút nữa giận đến hộc máu, "Ừ" một tiếng, người đã ở bên cạnh Trạch Linh.

"Ngươi không cần mệnh sao?" Bạch Thánh Vũ giúp hắn ngăn cản rơi đao kiếm  bay tới, mắt đỏ lên rống to.

Trạch Linh giống như không nghe thấy, tay đánh không ngừng chút nào, vẻ mặt ngây ngô có chút dọa người, trên mặt trên áo đều là máu tươi, nổi bật lên sắc mặt càng ngày càng tái nhợt của hắn.

Nhìn Trạch Linh như vậy, Bạch Thánh Vũ trong lòng không còn tức giận nữa, chỉ còn lại đau lòng, chua xót cười, có phải hay không, thật sự là hắn làm sai, cho nên mới khiến cho Trạch Linh trở nên như thế......

Trong nháy mắt thất thần, Trạch Linh đã vọt vào quân địch, bị đông đảo kẻ địch bao vây, đao kiếm cùng nhau đâm về phía hắn, nhưng hắn vẫn không trốn không tránh, chỉ là một sức lực mà vọt tới trước, người một bên nhìn phải kinh hãi.

"Khốn kiếp!" Bạch Thánh Vũ khẽ nguyền rủa một tiếng, đột nhiên bay vọt đến phía trên hắn, một cỗ Huyễn Lực màu vàng nhạt từ trong cơ thể hắn chậm rãi lan tràn ra, bao bọc Trạch Linh vào trong đó, tất cả công kích đụng phải Huyễn Lực màu vàng nhạt, tất cả đều thay đổi  phương hướng, hướng về phía người khác.

"Trời ơi,  thì ra Bạch Thánh Vũ lại mạnh như vậy, hắn trước kia đều ẩn dấu thực lực!" Trạch Lương bất khả tư nghị nhìn một màn trước mắt.

Cảnh Duệ bĩu môi, lạnh nhạt nói, "Hắn ở đâu mà ẩn núp, đó là không có cơ hội dùng." Trước kia Bạch Thánh Vũ thiếu chút nữa  bị vương phi bóp chết, sợ là bọn họ đều nhìn sai rồi, Bạch Thánh Vũ mặc dù thua thiệt, nhưng cuối cùng vẫn là có thể bảo vệ tánh mạng, sớm biết...... Hắn cũng không đi vào cứu người.

"Ặc, đúng thế......" Trạch Lương sờ mũi một cái, bình thường Bạch Thánh Vũ chính là dáng vẻ một thương nhân vô hại, chỗ nào cần dùng đến ảo thuật cao  mạnh như vậy.

"Nguyên soái! Tước Quốc thu binh rồi!"

Tước Quốc đột nhiên đánh trống thu binh, tất cả tướng sĩ nhanh chóng rút lui, Cảnh Duệ nhíu nhíu mày, đang muốn nói thừa thắng truy kích, lại nghe nghe thấy một đạo âm thanh quen thuộc.

"Cảnh Duệ, Tước Quốc cùng Mộ Quốc đã lập được hiệp nghị trăm năm bất chiến, không cần nữa đuổi theo."

"Vương Gia, vương phi!" Cảnh Duệ ngẩn người, nhìn Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết đột nhiên xuất hiện, có chút bất ngờ.

Mộ Lương chỉ là cười nhạt, nhíu mày, nhìn về phía Trạch Linh cùng Bạch Thánh Vũ.

Màu vàng nhạt ánh sáng tản đi, Huyễn lực đang bảo hộ Trạch Linh đột nhiên mất đi làm hắn xụi xuống, sau đó liền ngã vào trong ngực ấm áp.

Bạch Thánh Vũ đau lòng nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, mắt đỏ nói, "Trạch Linh, ta không buộc ngươi  có được hay không, chớ khó chịu." Hắn khó chịu, mình so với hắn càng khó chịu hơn, lần đầu tiên, hắn oán hận thân của mình là nam nhi, nếu trong bọn họ có một người là nữ, không phải hôm nay sẽ rất hạnh phúc?

Trạch Linh nghe vậy, con mắt giật giật, hơi bi thương nhìn Bạch Thánh Vũ trước mắt, "Ngươi...ngươi không cần ta nữa?"

"Ta làm sao sẽ không cần! Là Ngươi không quan tâm ta." Bạch Thánh Vũ vừa bực mình vừa buồn cười, có thể thấy được phản ứng của hắn, âm thầm mà thở dài một hơi.

"Ta không có không thích ngươi, ta chỉ là trong lúc nhất thời không thể tiếp nhận." Trạch Linh mím môi than nhẹ, trong mắt khẽ ửng hồng, "Bạch Thánh Vũ, cho ta chút thời gian đi." Thích chính là thích, mặc dù trong lòng còn có chút kỳ cục, nhưng hắn vẫn không muốn buông Bạch Thánh Vũ ra, mọi người đều là ích kỷ, hắn muốn thỏa mãn lòng riêng của mình.

"Ngươi...ngươi cũng yêu thích ta, có đúng hay không?" khuôn mặt Bạch Thánh Vũ vui mừng, tay đang vuốt hắn mặt có chút run rẩy.

Trạch Linh thật sâu nhìn hắn một cái, gật đầu một cái, đột nhiên cảm giác muốn ngất xỉu, nắm thật chặt y phục của  Bạch Thánh Vũ, đã nửa tháng không được nghỉ ngơi tốt, ăn cơm, mới vừa mất quá nhiều hơi sức, thể lực của hắn tiêu hao hết rồi.

Bạch Thánh Vũ thấy hắn gật đầu, vui sướng trong lòng tới cực điểm, trong lúc nhất thời tình không thể ngăn được hành động của mình, hung hăng hôn hắn, lại thấy ánh mắt của người trong ngực hoảng hốt, về sau lại té xỉu trong ngực mình ——

Bên trong trại chủ soái.

Bạch Thánh Vũ ôm Trạch Linh đang nghiêng người dựa vào trên giường, dịu dàng cười, còn  mọi người  bên cạnh hai mặt nhìn nhau, muốn hỏi chút gì, nhưng lại không biết làm như thế nào mở miệng.

Mộ Lương nhìn Hoa Khấp Tuyết một cái, hắng giọng một cái, nhàn nhạt ra tiếng, "Hai người các ngươi, tốt hơn rồi hả?"

"Ừ." Bạch Thánh Vũ tốt bụng thưởng cho hắn một khuôn mặt tươi cười, tiếp theo lại dịu dàng nhìn về phía Trạch Linh vẫn còn đang hôn mê, mới vừa cho hắn ăn mấy viên bổ đan, hiện tại chỉ cần ngủ một giấc là tốt rồi.

"Khụ khụ, các ngươi......" Trạch Lương cười xấu hổ nói, mở miệng, nhưng không biết nên nói chút gì.

"Muốn hỏi cái gì cứ hỏi đi, tâm tình gia tốt, hễ hỏi thì đáp." Bạch Thánh Vũ cười tủm tỉm nói.

"Các ngươi...... Đều là nam nhân." Trạch Hàn có chút rối rắm nhắc nhở.

Bạch Thánh Vũ gương mặt thản nhiên, "Không sai, chúng ta đều là nam nhân, ai nói nam nhân không thể yêu nhau! Ta lại không quan tâm những quy định thế tục cứng nhắc kia."

"Vậy còn Trạch Linh? Hắn có thể tiếp nhận?" Trạch Lương cau mày, nếu hắn nhớ không lầm, Trạch Linh Nhất rất muốn cưới nàng dâu, sau đó yên ổn sinh sống qua cả đời, nhưng hắn hôm nay cùng Bạch Thánh Vũ......

"Cuối cùng cho dù hắn có thể tiếp nhận, hay không thể tiếp nhận, ta cũng sẽ không bỏ qua hắn."  con mắt Bạch Thánh Vũ tối đen, trong giọng nói đều là tình thế bắt buộc, "Ta tin tưởng, Trạch Linh sẽ không để cho ta thất vọng."

"Ngươi thật sự thương hắn?" Lưu Nguyệt đối với tình cảm đầy  ngu ngốc đột nhiên hỏi cái vấn đề này, cả Cảnh Duệ bên cạnh cũng giật mình trợn mắt.

Bạch Thánh Vũ chỉ cười không nói.

"Nếu Trạch Linh không thể tiếp nhận, ngươi có thể vì hắn, mà biến thành nữ nhân?" Mộ Lương cười có chút khó hiểu, nói ra một giả thiết.

"Được." Bạch Thánh Vũ ôm sát Trạch Linh, không chút do dự trả lời, "Chỉ cần hắn muốn ta việc làm, ta đều có thể làm được, trừ chuyện bắt ta rời đi."

"A, hai người các ngươi ngược lại rất xứng đôi." Mộ Lương nhàn nhạt nhìn hai người một cái, khẽ nở nụ cười, nói thật, này Bạch Thánh Vũ cùng Trạch Linh đều là người cực kỳ đẹp, tướng mạo Bạch Thánh Vũ có chút tà khí, mà Trạch Linh lại là oa Oa Kiểm có vẻ có chút non nớt hồn nhiên.

"Mộ Lương, ngươi có thể tiếp nhận chúng ta?" Bạch Thánh Vũ nhẹ giọng hỏi, trong giọng nói chút có khẩn trương không dễ dàng phát giác, hắn là có thể không quan tâm ánh mắt của người khác, nhưng nếu bằng hữu có thể hiểu bọn họ, hắn sẽ càng vui vẻ hơn.

"Vì sao không thể tiếp nhận, nếu A Noãn là nam tử, ta cũng như thế sẽ yêu thương nàng." Mộ Lương vuốt vuốt tay nhỏ bé của Hoa Khấp Tuyết, cười như gió nhẹ nhàng như nước chảy.

Nghe vậy, Bạch Thánh Vũ có chút cảm động, mà những người khác cũng bình thường trở lại, trong ánh mắt nhìn Bạch Thánh Vũ cùng Trạch Linh cũng tràn đầy chúc phúc, nam tử cùng nam tử ở chung một chỗ, con đường này không dễ đi, nhưng bọn hắn nhất định sẽ ủng hộ bọn họ.

"Cám ơn." Bạch Thánh Vũ liếc nhìn mọi người, trong mắt là chân thành cảm kích, cám ơn bọn họ có thể tiếp nhận hắn cùng Trạch Linh, cám ơn bọn họ có thể duy trì mình.

"Cảnh Duệ, ngươi theo chúng ta đi phòng giam Đông Phương Diệu nhìn một chút, những người khác đi nghỉ ngơi đi." Mộ Lương ôm Hoa Khấp Tuyết đứng dậy, nhìn Cảnh Duệ một cái.

"Dạ, Vương Gia." Cảnh Duệ ứng tiếng, đi theo phía sau hắn rời đi.

Mày Hoa Khấp Tuyết khẽ cau, Nhất là ánh mắt nhìn Trạch Linh thật sâu, trong mắt xẹt lên tia khó hiểu, híp híp mắt, quay đầu lại rời đi với Mộ Lương.

Phòng giam.

"Đông Phương Diệu." Mộ Lương ôm Hoa Khấp Tuyết  ở trên ghế hơi dựa vào, cười như không cười nhìn Đông Phương Diệu áo xốc xếch trước mắt, trong mắt đều là châm chọc.

"Mộ Lương, ngươi thật hèn hạ, thế mà lại liên thủ với Trịnh loan!"  khuôn mặt Đông Phương Diệu tức giận, hắn thật không nghĩ tới, Đức vương người không tranh quyền thế nhất, thế nhưng lại  khiến cho phụ hoàng truyện ngôi cho hắn, rồi sau đó hạ lệnh thu binh, được, thật là tốt!

"Chậc, đều do ngươi muốn giành nữ nhân cùng Trịnh loan, hắn làm sao có thể  tiếp tục không tranh quyền thế đây?" Mộ Lương chê cười, ngay sau đó lạnh lùng nhìn hắn, thấy hắn nghi ngờ, tốt bụng  giải nghi hoặc cho hắn, "Ngươi biết, hắn thích vương Tước Nhi không?"

"Vương, vương Tước Nhi." Đông Phương Diệu khẽ mở to hai mắt, sau đó thất bại lui về sau hai bước, "Liền chỉ vì một nữ nhân?"

" Cha của Vương Tước Nhi muốn cho nữ nhi mình làm hoàng hậu, ngươi nói, lý do này có đủ khiến Trịnh loan xưng đế  hay không?" Mộ Lương hừ lạnh một tiếng, từ trong ống tay áo móc ra một hạt châu màu đỏ, nhẹ nhàng ném lên ném xuống.

Đông Phương Diệu không cam lòng nhìn Mộ Lương, mắt đầy máu, hắn bố trí tỉ mỉ lâu như vậy, cuối cùng lại thành công dã tràng, ông trời thật đúng là "Chăm sóc" hắn a!

"Đông Phương Diệu, nếu ngươi bốn năm trước không nghe Vân Tự tới đây trêu chọc, hiện tại ngươi cũng không cần ở tại chỗ này...... Nói cho cùng, là dã tâm của ngươi, hại ngươi." Mộ Lương tiếp tục đâm chỗ đau của hắn.

"Muốn đánh muốn giết ngươi dứt khoát một chút, có thể chết dưới tay của Thánh vương, Bổn cung cũng không uổng cuộc đời này rồi." Đông Phương Diệu lạnh lùng nở nụ cười, hôm nay bị bắt, hắn cũng không có ý định chạy thoát, Trịnh loan lên ngôi, thế lực của hắn tất nhiên bị thanh trừ  sạch sẽ.

"A, ai nói, ta muốn giết ngươi?" Mộ Lương cười đầy quỷ dị, Cảnh Duệ ở bên cạnh cũng phải cảm thấy kinh hãi.

Đông Phương Diệu cảnh giác nhìn hắn, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại dự cảm chẳng lành.

"A Noãn,nàng có muốn nhìn huynh muội tương tàn hay không?" Mộ Lương quơ quơ huyết châu trong tay, cười híp mắt hỏi.

Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt liếc mắt nhìn  hạt châu trong tay hắn, nhíu mày, từ chối cho ý kiến, thì ra là Mộ Lương giữ lại mạng của Đông Phương Vũ, là chờ đợi ngày này đây.

Tử Quang chậm rãi bọc huyết châu  lại, Đông Phương Diệu chỉ cảm thấy Tử Quang trước mắt chợt lóe, mở mắt ra lần nữa thì trước mặt đã có thêm một cô nương người đẫm máu, chỉ thấy đầu nàng phát tán rơi, dính đầy máu tươi, một nửa mặt lộ ra trắng bệch gần như tờ giấy.

Thân thể Đông Phương Vũ run rẩy, bị đau đớn hành hạ đến liền âm thanh cũng không phát ra được, nàng chậm rãi ngẩng đầu, trong thoáng chốc nhìn thấy hoàng huynh của mình......

"Vũ nhi!" Đông Phương Diệu tỉ mỉ vừa nhìn, nữ nhân trước mặt người không ra người quỷ không ra quỷ, lại là Đông Phương vũ, không khỏi trợn to hai mắt.

"Ưmh...... Ưmh...... Hoàng...... Huynh...... Cứu......" Đông Phương Vũ g trong mắt tuyệt vọn phát ra ánh sáng hy vọng.

Đông Phương Diệu ôm nàng vào trong lòng, tức giận rống to, "Mộ Lương ngươi đúng là không phải là người, thế nhưng lại đối với Vũ nhi như vậy!"

"Thật là hảo ca ca nha, Đông Phương Diệu, ngươi có biết, Hảo muội muội này của ngươi đã làm chuyện, chỉ là trừng phạt như vậy, đã như là lợi cho nàng?" Mộ Lương cười lạnh, nghĩ đến A Noãn phải chịu những đau khổ kia, trong lòng hận không được đem Đông Phương vũ róc xương lóc thịt.

Đông Phương Diệu vô lực thở dài, "Mặc kệ nói thế nào, nàng là muội muội của ta." Hoàng gia không tình thân, nhưng đối với người muội muội này, hắn cũng không tính là hoàn toàn vô tình, sợ là Mộ Lương vì Vũ nhi tổn thương đến Hoa Khấp Tuyết, mới bị trừng phạt này......

"A, nàng thật sự là muội muội của ngươi?" Mộ Lương trong mắt lộ ra ánh sáng khát máu, đột nhiên đẩy một luồng ánh sáng màu tím đẩy qua quả cầu vào trong cơ thể Đông Phương Vũ, trầm ngâm, "Đông Phương vũ, giết hắn rồi, ngươi liền có thể được Trùng sinh."

Đông Phương Vũ sững sờ, nhìn  tay phải của mình dài ra lần nữa, trong mắt lộ ra khát vọng sinh tồn, ánh mắt nhìn về phía Đông Phương Diệu tất cả đều là sát ý.

"Vũ nhi, ta là ca ca của ngươi!" Đông Phương Diệu kinh hãi,  sát ý trong mắt Đông Phương Vũ, nhìn hắn trở nên càng rõ ràng rõ!

Đông Phương Vũ cũng không để ý cái gì tình huynh muội, nàng chỉ biết, nàng bây giờ mọc ra tay phải, nếu nàng giết ca ca, liền có thể được Trùng sinh......

Cơ hồ không do dự nửa phần, Đông Phương Vũ đánh về hướng Đông Phương Diệu, mà ánh mắt của Đông Phương Diệu cũng ở một khắc đó  trở nên hung ác, nhanh chóng tránh ra, hướng Đông Phương Vũ đánh ra một chưởng.

Nhưng Mộ Lương lại không muốn làm cho Đông Phương Diệu tránh ra một chưởng này, vì vậy,công kích  của hai người tất cả đều rơi vào trên người của đối phương.

"Phốc!"

"Phốc!"

m thanh  hai người nôn ra máu liền truyền đến, Đông Phương Diệu cùng Đông Phương Vũ không cam lòng trừng lớn cặp mắt, nặng nề ngã xuống đất.

"Đây cũng là thân tình?" Mộ Lương châm chọc mà cười, chậm rãi đứng dậy, hắn vẫn là một người vô tình, Đông Phương Diệu bốn năm trước thiếu chút nữa hại chết hắn, vậy hôm nay hắn sẽ để cho hắn chết tại trên tay người thân của chính mình, mà Đông Phương Vũ, càng thêm chết chưa hết tội!

Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn một màn này, tâm tình  không có gì dao động, chỉ là đột nhiên cảm thấy có chút ghê tởm, mơ hồ có chút kích động muốn ói, nhưng sợ Mộ Lương lo lắng, cố đè xuống cảm giác không khoẻ.

Nhưng Mộ Lương như thế nào lại không phát hiện sự khác lạ của nàng, cho là nàng không vui khi nhìn thấy  trường hợp này, nhíu nhíu mày, ôm nàng bước nhanh đi ra khỏi phòng giam.

Cảnh Duệ thở dài, tìm người thanh lý phòng giam một chút, lúc này mới đi về nghỉ.

"A Noãn, mới vừa rồi sao vậy?" Mộ Lương lo lắng nhìn mặt có chút tái nhợt của nàng, muốn bắt mạch cho nàng, lại bị nàng ngăn cản.

"Không có việc gì, chỉ là mùi máu tươi quá nặng, ta không thích." Hoa Khấp Tuyết lắc đầu một cái, nhàn nhạt cười.

Mộ Lương Vi híp lại mắt, mùi máu tươi nặng? Có thể Nặng hơn so với trên chiến trường?

"Đừng lo lắng!" Hoa Khấp Tuyết bất đắc dĩ kéo tay áo của hắn một cái, "Tìm chỗ ngồi, ta có việc nói cho ngươi."

"Ừ." Mộ Lương gật đầu một cái, thấy nàng sắc mặt khôi phục lại bình thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, dẫn nàng ra ngoài thành đi tới con sông nhỏ.

"A Noãn muốn nói  chuyện gì?" Mộ Lương ôm nàng bay đến trên một thân cây, hai người nhẹ nhàng linh hoạt mà nằm ở trên nhánh cây.

"Mộ Lương, ta cảm thấy được Trạch Linh có chỗ nào đó có chút không đúng." Hoa Khấp Tuyết nhẹ nhàng dựa vào trong ngực hắn, nói ra điều suy nghĩ.

Mộ Lương Vi sững sờ, "Có cái gì không đúng? Có sao?" Cho tới lúc Trạch Linh ngã vào trong ngực của Bạch Thánh Vũ t, hắn cũng không còn chú ý nhiều.

"Trạch Linh biến hóa không phải rất rõ ràng, nhưng mà nhìn kỹ, vẫn có thể nhìn ra điểm không đúng." Hoa Khấp Tuyết nhíu nhíu mày, ngửa đầu nhìn Mộ Lương, "Nếu ta không nhìn lầm, xương cốt hắn biến nhỏ lại."

Trong mắt Mộ Lương xẹt qua tia kinh ngạc, xương cốt biến nhỏ? Một người một khi định hình xương cốt, là không thể nào có thay đổi gì, Súc Cốt Công này cái gì đó cũng chỉ là nghe nói mà thôi, Trạch Linh cũng không thể luyện a.

"Không cần kinh ngạc, ta không có nói đùa." Hoa Khấp Tuyết trầm giọng nói, "Ban đầu Trạch Linh chính là Oa Oa Kiểm, có chút nữ nhân, nhưng trước kia còn có chút anh khí nam nhân bao nhiêu, nhưng hôm nay theo ý ta......"

"A Noãn, nói thẳng đi, không cần vòng vo." Mộ Lương biết nàng là sợ chính mình là một khi nghe được sẽ không tiếp thụ nổi mới lượn quanh nhiều như vậy, lập tức cười cười.

Hoa Khấp Tuyết thở ra một hơi, nói ra giả thiết  của mình, "Mộ Lương, ta cảm thấy được, Trạch Linh không phải là nam nhân."

"Làm sao có thể?" trong mắt Mộ Lương đầy khiếp sợ, nhưng bọn họ trước kia cùng tắm chung một nơi, hắn có thể bảo đảm, Trạch Linh đúng là đàn ông.

"Trước kia có lẽ là vậy, nhưng mà bây giờ là không phải." giọng nói Hoa Khấp Tuyết chắc chắn, trong mắt to đầy tỏa sáng, "Chàng hãy nhìn kỹ một chút, ngũ quan Trạch Linh so với trước kia tinh xảo hơn rất nhiều, trong mi mắt có một cổ kiều mỵ mà cô nương mới có." Bây giờ mặc dù có rất nhiều ẻo lả, thế nhưng cũng không thể so sánh cùng cô nương chân chính, chính nàng cũng là nữ nhân, không thể nhìn lầm.

"Có phải hay không là bởi vì hắn thích Bạch Thánh Vũ, cho nên theo bản năng coi chính mình làm thành cô gái?" Mộ Lương vẫn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.

"Xương cốt, phong cách cũng thay đổi, làm sao có thể là do bởi vì tâm trạng thay đổi!" Hoa Khấp Tuyết chu mỏ một cái, có chút không chịu phục, "Nếu ta bây giờ muốn là nam nhân, qua tầm vài ngày cũng có thể trở thành ngũ đại tam thô sao?"

Mộ Lương thấy tiểu bộ dáng tích cực của nàng, trong bụng buồn cười, ngắt cái mũi của nàng, "Ta cũng vậy chưa nói nàng nhìn sai lầm nha, nàng lại gấp cái gì, chờ Trạch Linh tỉnh, chúng ta lại hỏi một chút tốt được không?"

Đôi lông mày Hoa Khấp Tuyết nhíu lại, hài lòng nhếch môi,  cọ xát ở trong ngực Mộ Lương, "Nếu như Trạch Linh là cô gái, sợ rằng khi Bạch Thánh Vũ biết được sẽ cười đến điên lên."

"A Noãn cũng có lúc trở nên bướng bỉnh như vậy?" Mộ Lương bắt được trong mắt nàng lóe lên tia giảo hoạt, trêu ghẹo nói.

Hoa Khấp Tuyết sững sờ, có chút mê mang, "Ta cũng không biết......" Nàng tính tình có thể nói là đại biến rồi, mờ mờ ảo ảo mà cảm thấy trừ chuyện Mộ Lương bị thương, còn có nguyên nhân khác, nhưng nàng nghĩ bể đầu cũng không ra đến cùng là chuyện gì.

Mộ Lương thấy nàng ảo não cau mày, dịu dàng cười, cúi đầu hôn giữa lông mày nàng một cái, "Đứa ngốc, cần gì phí đầu óc suy nghĩ những thứ vô dụng này, vậy hả?"

"Đây không phải là chàng khơi lên sao!?" con mắt Hoa Khấp Tuyết nhíu lại, dẫm xuống nhánh cây đúng dậy khỏi người hắn, chu cái miệng nhỏ liền muốn cắn cằm của hắn, lại không nghĩ rằng dùng sức quá mạnh, làm cho nhánh cây gãy đi.

Mộ Lương tay mắt lanh lẹ ôm chặt Hoa Khấp Tuyết, bất đắc dĩ thở dài, vững vàng rơi trên mặt đất, "Ta hiểu biết rõ A Noãn yêu ta đến thảm, nhưng cũng không thể kích động như thế không đúng?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Khấp Tuyết trở nên lạnh lùng, hừ nhẹ một tiếng xoay người rời đi, nhưng hai tai đỏ bừng của nàng  lại không tránh được mắt của Mộ Lương, im lặng cười cười, đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.