Náo loạn một lát, đề tài lại trở về chuyện Thập Đại Trưởng Lão phản bội___
Này theo trong cổ tịch viết, nếu có thể tìm được Nhân giới cùng Thần giới ở giữa vết rách, lấy máu thần tinh lọc dòng máu của chính mình, vọt vào bên trong vết rách, liền có thể biến thành thần, Bất Tử Bất Diệt, bọn họ lại từ một quyển sách khác thượng tìm được một loại tà khí phương thức tu luyện, đem Hiên Viên nhất tộc tộc nhân trên người mang theo điểm thần lực Huyễn Lực hấp thu vào trong máu, liền có thể để cho bọn họ bình thường máu biến thành thần chi huyết dịch.
Mà một ngàn năm sẽ diễn ra tai ương diệt thế, không trung sẽ xuất hiện một vết rách, bọn họ cho là, đây chính là nơi tiếp xúc giữa hai giới, cũng biết được vết rách hai mươi năm sau sẽ xuất hiện, cho nên lén bắt đầu hành động, Thập Đại Trưởng Lão lén ở sau lưng Hiên Viên hấp thu huyễn lực của người trong tộc, sau đó cuối cùng vẫn bị phát hiện, bọn họ liền liên hiệp tộc nhân đi ngăn cản, lại phát hiện bọn họ đã luyện qua tà thuật, Huyễn Lực tăng lên không phải một hai phần, mà mười người bình thường có thể đánh ngang với Hiên Viên Phỉ cùng Sính Vũ, sau khi tu luyện tà thuật......
Bọn họ đem tất cả người trong tộc nhốt ở một nơi chỉ có bọn họ biết, hai mươi năm qua sợ rằng đã hấp thu tất cả Huyễn Lực trên người bọn họ, bọn họ cường đại ra sao, có thể nghĩ được.
"Thúi lắm! Thúi lắm! Thúi lắm! Ai nói này vết rách là tiếp giới chứ? Đó là lúc lão tổ tông tạo ra Vân Huyễn đại lục huyễn lực đã dùng hết, nên không kịp tu bổ chỗ bị rách!"
Mộ Lương cau mày, vỗ Khiêu Hồng một chút, ý bảo nàng an tĩnh.
"Cha, tại sao bọn họ không thể hấp thu huyễn lực của ngài và mẹ." Hoa Khấp Tuyết có chút nghi ngờ, khi nàng nhớ tới"Cha, mẹ" lúc đó, nhịp tim còn có chút tăng nhanh.
"Huyễn Lực của chúng ta vô cùng cương liệt, bọn họ không khống chế được, chỉ có thể nhốt chúng ta trên ngọn núi Tuyệt Nhật Phong." Hiên Viên Phỉ trầm giọng giận dữ nói, mà một khi giam cầm bọn họ bị phá vỡ, thì huyễn lực của bọn họ liền có thể khôi phục, nếu không sẽ không có tinh thần như bây giờ.
"Cha, mẹ, bọn họ không phải là muốn Trường Sinh Bất Lão sao?" An tĩnh một lát, Hoa Khấp Tuyết đột nhiên lạnh lùng nở nụ cười, kể từ khi mang thai nàng đã không còn lộ ra hơi thở lạnh lẽo nay lại không thể đè nén lại được làm cho nó lan tràn ra khắp cơ thể, đôi mắt kia đầy lãnh tuyệt cùng khí phách, khiến Hiên Viên Phỉ Cẩm cùng Sính Vũ cũng có chút kinh ngạc.
"A Noãn muốn bọn họ như thế nào?" Mộ Lương ôm nàng, cưng chiều cười, trong giọng lộ ra sự dung túng bá đạo, giống như là vô luận Hoa Khấp Tuyết nói cái gì, hắn cũng có đồng ý.
"Bọn họ muốn Bất sinh bất diệt, Vô Bệnh không đau...... Mộ Lương, chàng có thể nghiên cứu ra một loại khiến huyết nhục tràn đầy chất độc không?" Hoa Khấp Tuyết híp lại ánh mắt lạnh lùng trong mắt chợt lóe lên tia ác độc, mọi người khi nhìn thấy không nhịn được mà phải lùi lại một bước.
Nàng sẽ phải bọn họ từng chút từng chút chết đi, từ cơ thể đến tinh thần!
"Đứa ngốc, chỉ cần nàng muốn, ta đều có thể làm được." Mộ Lương không bởi vì nàng quá ác độc không vui, ngược lại cười thật tươi.
Hoa Khấp Tuyết chau chau mày, ánh mắt nghiêng mắt nhìn thấy người một nhà đều hóa đá, ho nhẹ một tiếng.
"Ưmh, nếu ta chọc phải hoàng thẩm, ta nhất định sẽ từ mình tự sát!" Mộ Lê đột nhiên ngửa mặt lên trời than thở, nội tâm hoàng thẩm độc ác coi như xong đi, vậy mà hoàng thúc còn cố tình dung túng đến không chịu được......
Những người khác cũng yên lặng gật đầu.
"Lương Nhi ah, con đừng quá cưng chiều Nguyệt nhi như vậy." giọng nói Sính Vũ trách cứ, nhưng nụ cười tươi như hoa kia rõ ràng nói lên được nàng rất hài lòng sự dung túng của Mộ Lương đối với Hoa Khấp Tuyết.
"Mẹ, mục đích của duy nhất mà từ nhỏ tới giờ của Mộ Lương con, chính là dung túng A Noãn." Mộ Lương đầy nghiêm túc nói, lời nói khoa trương từ trong miệng hắn nói ra, làm người ta càng thêm tin tưởng.
Sính Vũ cùng Hiên Viên Phỉ Cẩm nghe vậy, nhìn nhau cười một tiếng, trong mắt đầy vui mừng, xem ra thời gian bọn họ không có ở đây, Nguyệt nhi đã tìm chỗ dựa, đây chính là phúc của nàng.
"Bây giờ huyễn lực của chúng ta còn chưa đủ, làm thế nào thể tăng lên đây?" Bạch Thánh Vũ đột nhiên ý thức được tình huống hiện tại của Vân Huyễn Đại lục gặp phải là gì, không khỏi lên tiếng đánh vỡ một màn ôn tình này.
"Các ngươi là năm phần huyễn lực phụ trợ, ta cùng Vũ nhi sẽ giúp các ngươi tăng lên, mà Mộ Lương cùng Nguyệt nhi......" Hiên Viên Phỉ Cẩm thật sâu nhìn một cặp đôi đầy xuất sắc, cảm nhận việc lực bất tòng tâm sâu sắc, mới vừa rồi đã chứng kiến huyễn lực của hai người, cao hơn rất xa so với Thập Đại Trưởng Lão a, hắn và Vũ nhi thật đúng là không có biện pháp giúp hai người tăng lên.
"Lão gia tử, hai người chủ tử liền giao cho ta cùng Liệp Tử a!" Khiêu Hồng ồn ào.
Hiên Viên Phỉ Cẩm nghe Thủ Hộ Giả kêu"Lão gia tử", có chút không ngờ tới được, "Như vậy liền gây phiền toái cho các ngươi rồi!"
Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết khẽ cau mày, thật sự không cần đối với Khiêu Hồng quá tốt, nếu không nàng sẽ......
"Ha ha ha, lời nói này của Lão Gia Tử...... Ai yêu chủ tử!" Hoa Khấp Tuyết hung hăng bắt được nó, khóe miệng co giật.
"Cha, Thập Đại Trưởng Lão ở đâu?" Mộ Lương đột nhiên hỏi.
"Chúng ta bị giam cầm hơn mười năm, không biết hành tung của bọn họ." Hiên Viên Phỉ Cẩm có chút vô lực, nghĩ đến bị nhốt hơn mười năm, Vũ nhi chịu khổ sở, trong lòng hắn dâng lên ý hận nồng nặc.
"Lúc vết rách hoàn toàn mở, bọn họ sẽ tự nhiên sẽ xuất hiện." Mộ Lương lạnh nhạt nói.
"Hiện tại, cha mẹ của chủ tử, các ngươi dùng huyễn lực của các ngươi giúp năm người này tăng lên, ta sẽ mang chủ tử cùng nam nhân của nàng đi chỗ khác!" Khiêu Hồng nói.
"Này, vậy chúng ta có thể giúp gì không?" Bạch Thánh Dao nãy giờ vẫn không lên tiếng đột nhiên đứng dậy, khuôn mặt chờ đợi.
"Ha ha, Thánh Dao muốn giúp? Vậy một lát ta dạy cho các ngươi một đoạn khẩu quyết, các ngươi theo đó mà luyện, đây là tu luyện lực chữa trị, đợi đến lúc vết rách mở ra toàn bộ, các ngươi cũng có thể cùng với chúng ta vá vết rách lại." Sính Vũ dịu dàng cười, Bạch Thánh Dao gật đầu một cái, trong lòng rất thích mẫu thân Tuyết Tuyết, nàng thật sự là người dịu dàng.
Mộ Hỏa Nhi cùng Lưu Nguyệt nghe vậy, đều là vui mừng, bọn họ không cần phải ngồi ngốc ở một bên rồi!
Hoa Trảm Lãng khẽ cau mày, "Hỏa Nhi, nàng không nên động đậy." Mặc dù thai nhi đã dừng sinh trưởng lại, nhưng cái bụng kia của nàng vẫn lớn như cũ vậy a.
Mộ Hỏa Nhi không vui, khuôn mặt nhỏ nhắn liền trở nên âm trầm.
"Không quan hệ gì, cái này không sẽ không có bất kỳ tổn thương nào đối với nàng, ngược lại còn có thể tăng võ công lên, thân thể cũng sẽ khỏe mạnh hơn so với trước kia." Sính Vũ đi tới bên cạnh Mộ Hỏa Nhi, nhẹ nhàng vuốt ve đầu của nàng.
Hoa Trảm Lãng thấy Sính Vũ cũng nói như vậy, thở dài, nhẹ trợn mắt nhìn mộ Hỏa Nhi một cái, gật đầu đồng ý, liền thấy một nữ nhân nào đó lập tức cười lên.
"Thời gian không nhiều lắm, phải tranh thủ thôi." Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt lên tiếng, nhìn thật sâu Hiên Viên Phỉ Cẩm cùng Sính Vũ một cái, thật ra thì nàng rất muốn ở cùng một chổ với cha mẹ thật lâu, nhưng tình hình bây giờ, không được phép nàng có thể tùy hứng.
"Các ngươi đi đi, giao nơi này cho chúng ta." Hiên Viên Phỉ Cẩm cười đầy từ ái với Hoa Khấp Tuyết, sau đó lại yên lặng nhìn Mộ Lương một cái.
"Con sẽ chăm sóc A Noãn thật tốt." Mộ Lương cười nhạt hứa hẹn.
Hiên Viên Phỉ Cẩm vui mừng cười cười, hắn hết sức tin tưởng người trẻ tuổi này.
"A! Đúng rồi, các ngươi khoan hả làm tăng huyễn lực của Trạch Linh lên, chờ chúng ta trở lại rồi nói!" Khiêu Hồng đột nhiên phát lên cái gì, hô to.
"Tại sao!" Trạch Linh ấm ức.
"Huyễn lực của ngươi, quá chọc người." Hoa Khấp Tuyết lành lạnh nhìn hắn, liền bị Mộ Lương kéo nàng nhảy vào giữ hồng quang Khiêu Hồng phát ra, biến mất ngay tại chổ.
"Tiểu Linh Nhi, ngươi rốt cuộc giấu diếm ta chuyện gì?" trên mặt Bạch Thánh Vũ nhìn không ngừng biến sắc, buồn bực lầu bầu với Trạch Linh, nguy hiểm nheo mắt lại.
Thân thể Trạch Linh cứng đờ, ngay sau đó cười híp mắt nói, "Ta làm sao có thể gạt ngươi chuyện gì."
"Ha ha, vậy sao?" Bạch Thánh Vũ vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, bàn tay nhẹ nhàng vuốt vành tai của hắn, mập mờ hôn xuống.
Trạch Linh chỉ cảm thấy sống lưng trở nên lạnh lẽo, né tay đang vuốt ve của hắn ra thật xa.
Hiên Viên Phỉ Cẩm cùng Sính Vũ dạy Mộ Hỏa Nhi, Bạch Thánh Dao, Lưu Nguyệt một bộ khẩu quyết, để cho bọn họ ở một bên luyện tập, mà còn dư lại năm người, Trạch Linh thối lui sang một bên, bốn người khác vây quanh hai người Hiên Viên Phỉ Cẩm.
"Cho ta xem xem huyễn lực của các ngươi." Hiên Viên Phỉ Cẩm trầm giọng nói, sắc mặt nghiêm túc.
Bốn người nhìn nhau, đồng loạt ra tay, ở lòng bàn tay ngưng tụ ra một chùm sáng cầu, Mộ Lê màu đỏ, Cảnh Duệ màu bích sắc, Bạch Thánh Vũ là màu vàng, Hoa Trảm Lãng là màu xanh dương.
"Quả nhiên cường đại a." Sính Vũ cảm thán, trong mắt đầy vui mừng, ông trời sợ là đã sớm dự liệu được tai hoạ ngày hôm nay, trong chỗ u minh nhất định sẵn, bọn họ sẽ có thế lực cứu giúp.
Hiên Viên Phỉ Cẩm mặc dù không lên tiếng, trên mặt mắt không có nụ cười, thế nhưng vẻ mặt không hề căng thẳng nữa có thể thấy được hắn đang rất hài lòng.
"Ngươi hiện tại huyễn lực chỉ mới dung hợp với thân thể của các ngươi, vẫn còn chưa dung hợp được với linh hồn các ngươi, giờ để cho huyễn lực các ngươi lực lượng tràn vào giữa Tứ Chi Bách Hài." Hiên Viên Phỉ Cẩm nói.
Bốn người nghe vậy, gật đầu một cái, chậm rãi nhắm hai mắt lại, ngồi xếp bằng, đôi tay đặt ở trên đầu gối, trong lúc đó, vầng sáng nhàn nhạt đã bao phủ cả người ở bên trong.
Hiên Viên Phỉ Cẩm cùng Sính Vũ nhìn nhau cười một tiếng, một tay cầm một người, chậm rãi nhắm hai mắt lại, trên người nổi lên ánh vàng nhàn nhạt, thần thánh không thể xâm phạm.
Kim sắc chậm rãi đi vào trong cơ thể bốn người, lẻn vào Tứ Chi Bách Hài của bọn họ, bốn người chỉ cảm thấy trong cơ thể có một luồng khí nóng ran, cảm xúc không ngừng được phiền não, liền muốn tránh tay đang cầm mình ra.
"Bình tâm tĩnh khí!" giọng nói Hiên Viên Phỉ Cẩm trầm thấp truyền vào bọn họ trong tai, có trấn an lòng huyễn lực của mọi người.
Nhưng tình huống này lại không tốt được bao lâu, bốn người chỉ trấn định một lát, lập tức lại xao động lên, trên người bắt đầu dâng lên đau đớn, huyễn lực màu vàng kia cùng huyễn lực trong cơ thể bọn họ đối kháng, bất phân thắng bại.
"Buông ta ra!" Mộ lê đột nhiên mở mắt phượng đỏ thắm ra, khó khăn nói rõ từng chữ.
"Chúng ta đây chính là muốn khảo nghiệm lực ý chí của các ngươi, nếu không thể thắng huyễn lực lượng của chúng ta, các ngươi vĩnh viễn không thể tăng lên!" Sính Vũ nhìn dáng vẻ khổ sở của Mộ Lê, có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không tính buông tay.
Mộ lê sắc mặt lập tức cứng đờ, lại chậm rãi nhắm hai mắt lại, chỉ là đau đớn trên người có tăng không giảm, điều này làm cho hắn rất khó nhịn, trong lúc này đau đớn đến thấu xương, cũng hết sức mệt nhọc.
"Suy nghĩ một chút về người các ngươi thích nhất." Sính Vũ mở mắt ra, ánh mắt nhìn thấy ba cô nương cách đó không xa lẳng lặng tu luyện, đáy mắt hiện lên một tia sáng sáng, "Họ sẽ làm bạn với các ngươi cùng vượt qua khảo sát này."
Bốn người sững sờ,người thích nhất...... Trong đầu đột nhiên hiện ra bòng dáng đẹp nhất đối với họ, mặc dù bị hành hạ, nhưng khóe miệng không ngừng được gợi lên.
Hiên Viên Phỉ Cẩm thấy vậy, tán thưởng nhìn Sính Vũ một cái, biến sắc, tay tăng cường lực đạo
Bốn người rên lên một tiếng, nhưng cũng không có nữa kêu đau, chỉ là nghĩ tới người yêu của mình.
Trong đầu Mộ lê đều là bóng dáng của Bạch Thánh Dao, đau đớn trên người kích thích thần kinh của hắn, nhưng không ảnh hưởng chút nào chuyện hắn nằm mộng ban ngày...... Nếu như hắn có thể thuận lợi tăng lên, Thánh Dao sẽ quan tâm mình nhiều hơn so hoàng thẩm một chút! Nghĩ đến đây, tín niệm càng thêm kiên định, đau đớn trên người tăng thêm cũng không biết chút nào, chỉ biết là một vị chống lại lực lượng kia, thúc đẩy mình lực lượng tăng trưởng.
Cũng không biết là có phải do huyễn lực của Hiên Viên Phỉ Cẩm, mà trong đầu bốn người này đều ảo tưởng đến tương lai tốt đẹp, Mộ lê như thế, ba người khác cũng như thế.
Hoa Trảm Lãng hi vọng thời điểm Mộ Hỏa Nhi mang thai có thể chững chạc chút, chớ luồn lên nhảy xuống để cho hắn phải lo lắng; Cảnh Duệ thì nghĩ tới Lưu Nguyệt sẽ trở nên nhiệt tình chủ động một chút; ý tưởng của Bạch Thánh Vũ là bỉ ổi nhất...... Hắn hy vọng sau khi tất cả chuyện đã hoàn thành, sẽ gặm Trạch Linh đến nỗi ngay cả cặn bã đều không còn!
Trạch Linh ở một bên nhìn bốn người bọn họ dù đau những nét mặt lại rất vui vẻ, rất nghi hoặc hiểu không nỗi, mới vừa rồi không phải còn đau đến kêu loạn lên sao, lúc này tại sao, lại quái dị như thế này? Đặc biệt là Bạch Thánh Vũ, mặt đầy dâm đãng, hắn nhìn mà sống lưng lạnh cả lên, trong lòng nổi lên một dự cảm thật không tốt.
Mộ Hỏa Nhi cùng ba cô gái an vị có ở một chỗ cách nơi đó không xa, ngồi xếp bằng, đôi tay làm theo bí quyết, ánh vàng nhàn nhạt lượn lờ ở trên người ba người.
Qua nhiều lần mặt trời mọc, mọi người trong lúc tu luyện cũng không phát giác ra thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng Trạch Linh ở một bên nhìn, chính là ngày trôi quá rất buồn chán đến chết, đám người này nhắm hai mắt, đã bảy ngày không có mở ra! Hắn đột nhiên rất đáng ghét chính bản thân mình quá đặc biệt.
Mà Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết bên kia, nếu so với bên này càng hung hiểm hơn.
Hai người nhìn lên trên trời không khói mù ngừng toát ra đen đặc tạo thành một động lớn, hơi thở nồng đậm lạnh lẽo tà ác, thấm lên trên da hai người không tự chủ được mà nổi da gà.
"Chủ tử, đây chính là vết rách, nơi này mới bắt đầu sáng lập, tất cả huyễn lực tà ác, cường đại khác thường." giọng nói của Khiêu Hồng đầy nghiêm túc, "Chủ tử, chuyện các ngài phải làm, chính là tiến vào trong vết rách này, khiến cho huyễn lực trong cơ thể đối kháng với bọn họ, nếu các ngươi đủ kiên định, có thể từ bên trong ra ngoài, đó chính là thành công! Ta cùng Liệp Tử sẽ dung nhập vào trong cơ thể các ngài!"
"Nếu như không thể kiên trì được thì sao?" Mộ Lương như suy nghĩ đến đều gì đó liền hỏi.
"Chỉ có chết." Khiêu Hồng trầm giọng nói.
Nghe vậy, Mộ Lương lạnh lùng nhìn về phía nó, trong mắt tất cả đều là lãnh tuyệt.
"Mộ Lương, chúng ta sẽ không chết." Hoa Khấp Tuyết cầm tay của hắn, yên lặng nhìn vào trong mắt của hắn.
"A, A Noãn nói rất đúng, chúng ta có thù chưa báo, còn phải cứu thế, có vết nứt chưa vá......" Mộ Lương cười khổ.
"Chỉ vì chàng, ta sẽ không chết!" Hoa Khấp Tuyết cắt đứt lời của hắn, kiên định nói.
Mộ Lương nhíu mày, liền giấu đi nụ cười khổ, nâng lên bộ dáng tươi cười tà mị, trong mắt tất cả đều là tính toán chuyện sẽ được thỏa mãn sau khi thành công.
Hoa Khấp Tuyết đột nhiên ý thức được cái gì đó, mặt trầm xuống, cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn, nhìn về phía Khiêu Hồng gầm nhẹ, "Khiêu Hồng, đưa chúng ta đi vào!"
Xú nam nhân, mới mấy ngày không tính toán nàng, nàng đã cho là hắn thật sự lương thiện rồi, không nghĩ tới vẫn chỉ là hồ ly thối!
"A Noãn, đừng nóng giận mà." Mộ Lương dịu dàng cười, ôm từ phía sau nàng.
Hoa Khấp Tuyết nhẹ trừng mắt nhìn hắn, đẩy người ra khỏi lồng ngực hắn, liền muốn bay về phía trước đi.
Mộ Lương thấy nàng muốn rút tay về, theo bản năng liền nắm chặt nàng, cái nắm chặt này, làm cho hai người cũng ngây ngẩn cả người.
Nhớ lúc mang sơn, lúc hai người lần đầu tiên chia lìa, Mộ Lương muốn thả ra tay rời đi, mà Hoa Khấp Tuyết lại theo bản năng bắt lấy, cũng vào thời điểm kia, lần đầu tiên Hoa Khấp Tuyết bộc lộ ra nàng đối với Mộ Lương không muốn xa rời, vài chục năm trôi qua rồi, trung động trong lòng, lại so với lúc trước không mất đi chút nào.
"A Noãn, buông tay làm gì? Lần này, chúng ta cùng nhau." Mộ Lương cười kéo nàng vào trong lòng, trong mắt tất đầy kiên định.
Hô hấp Hoa Khấp Tuyết cứng lại, ngước mắt nhìn thẳng vào mắt của hắn, bên trong là thâm tình cùng quyến luyến làm nàng khó quên, nhàn nhạt cười một tiếng, trong nháy mắt liền quên mất mình đang ở nơi nào, trong nội tâm chỉ có suy nghĩ, muốn hôn thật hắn sâu.
Khiêu Hồng thấy vậy, Hồng Quang chợt lóe, nhét vào trong cơ thể Hoa Khấp Tuyết, Tử Quang cũng ngay lập tức vào trong cơ thể Mộ Lương, dẫn hai người vào trong hắc ám vô tận.