Vào một ngày thu phân mát mẻ, đoàn xa giá khổng lồ của hoàng đế rời khỏi Tử Cấm thành, tiến về phía Mộc Lan vi trường. Chuyến đi săn lần này, ngoài Đại hoàng tử ở lại cùng Tể tướng giám quốc, tất cả hoàng tử còn lại đều tùy giá, có thể nói là đội ngũ đông bậc nhất trong các chuyến đi săn từ trước đến nay. Tuy nhiên, danh sách hậu phi đi theo hầu hạ Hoàng thượng thì lại thưa thớt vô cùng, chỉ có Thục quý phi, Ninh phi, Hòa tần và Lý quý nhân.
Thục quý phi có thể tùy giá thì không có gì làm lạ, mỗi lần đi săn hay đi tuần, Hồng Hi đế luôn mang theo bà, tỏ rõ sự sủng ái để trấn an phụ thân và các huynh đệ còn đang trấn giữ ở biên ải của bà ấy. Còn Hòa tần vốn là công chúa của Mông Cổ, lần này đến thảo nguyên tất nhiên phải đưa nàng ta theo, cho khả hãn thấy con gái mình sang Đại Lương rất được xem trọng. Ninh phi Tô thị càng không cần phải nói, nàng mới vào cung đã được phong phi, gần đây được sủng át cả hậu cung, khiến bệ hạ không nỡ rời nửa bước, đương nhiên không thể bỏ nàng lại kinh thành. Trong đội ngũ ít ỏi này, Lý quý nhân trở thành cái tên gây ngạc nhiên nhất.
Ít ai biết rằng, sở dĩ vị quý nhân nhỏ bé ấy có thể tùy giá lần này, chính là do công sức của Tô Điềm Noãn cố gắng lấy lòng hoàng đế bệ hạ suốt cả một đêm. Nàng ngoan ngoãn tận tâm hầu hạ người, cuối cùng mới khiến bệ hạ hài lòng, đồng ý thêm Lý quý nhân vào danh sách tùy giá. Lý quý nhân vì chuyện này mà cảm kích nàng khôn cùng, rối rít tạ ơn. Tứ công chúa vừa gả đi Mông Cổ, cứ ngỡ cả đời này mẹ con không còn cơ hội gặp lại, may nhờ lần này được đi theo Hoàng thượng tới thảo nguyên, có thể nhìn con gái một lần, biết được con mình sống ra sao, có bình an hay không, thì người làm mẹ như bà mới được yên lòng.
Kỳ thực, Tô Điềm Noãn cũng không phải rất tốt bụng lo chuyện bao đồng, giúp Lý quý nhân chẳng qua chỉ là tiện tay. Nàng luôn quan niệm rằng, chỉ cần không tổn hại đến mình, thì thi thoảng ra tay giúp đỡ người khác cũng là việc nên làm, trước là để tích phúc đức, sau là để thu phục lòng người, thêm bạn bớt thù thì sẽ dễ sống hơn. Huống hồ, Tứ công chúa hiện tại đã gả đến Mông Cổ, không nên làm quá tuyệt tình, tránh cho nàng ấy ôm oán hận, gièm pha bên tai của khả hãn, gây bất lợi cho Hoàng thượng.
Có điều, thứ mà nàng có thể nghĩ tới, Hồng Hi đế tất nhiên làm sao lại không tính đến chứ. Người vốn đã muốn mang theo Lý quý nhân để trấn an Tứ công chúa, chẳng qua là nhìn thấy con thỏ ngốc nhà mình nhiệt tình giúp người như vậy, liền thuận nước đẩy thuyền, hưởng được phúc lợi một đêm, vô cùng thỏa mãn. Tất nhiên, Tô Điềm Noãn không thể nào ngờ, bệ hạ của nàng lại xấu xa như vậy.
Bấy giờ, nàng đang ôm hai con thỏ nhỏ trong lòng, ngồi trong đế xa, khe khẽ vén màn lên, háo hức nhìn ra bên ngoài. Hồng Hi đế phê duyệt xong bản tấu, liếc mắt nhìn về phía nàng, chỉ thấy ái phi của mình như đứa trẻ lần đầu ra khỏi nhà, đôi mắt long lanh sáng rực đầy hiếu kỳ, nhìn cái gì cũng thấy lạ lẫm. Người thuận tay kéo nàng vào lòng, cọ cọ cằm vào má nàng, tỏ vẻ không vui, hỏi:
“Noãn Nhi đang nhìn cái gì vậy?”
Tô Điềm Noãn đang say sưa ngắm cảnh, bị người cắt ngang như vậy, trong lòng có chút mất hứng, lại bị người dùng cằm cọ cọ, da thịt nàng non mềm, bị râu trên cằm người cọ vừa đau vừa ngứa, vội nhíu mày tránh đi, bất mãn nói:
“Bệ hạ, Noãn Nhi đang ngắm cảnh mà, người mau thả thần thiếp ra, râu của người cọ đau quá...”
Hồng Hi đế nhẹ véo gò má ngày càng tròn trịa hơn của nàng, bật cười, nói:
“Quả là đứa bé vô lương tâm, xem đi, mớ thịt thỏ này đều là do trẫm nuôi béo, cho trẫm cọ một chút thì đã sao.”
Người ta vào cung thì nhớ nhà hao gầy, nàng vào cung mấy tháng lại béo ra, chính là bởi Hồng Hi đế sau lần tự tay đút nàng ăn kia, liền nghiện trò chơi đút thức ăn cho trẻ này, ngày ngày đều cưỡng bách đút cho nàng cả một bàn thức ăn, Tô Điềm Noãn cũng bị nuôi thành con thỏ béo. Hồng Hi đế lại còn chưa hài lòng, kiếp trước nhìn nàng gầy yếu bệnh tật cuối cùng chết đi khiến người luôn lo sợ, chỉ hận không thể đem đủ sơn hào hải vị đút hết cho nàng ăn, để nàng có thể khỏe mạnh một chút.
Tô Điềm Noãn bị người trêu chọc, lại không giỏi ăn nói, không biết phải phản bác thế nào, chỉ đành quay mặt đi, như con mèo nhỏ lật cái bụng mềm mại lên mặc cho người ta đùa ghẹo. Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương ấy của nàng, Hồng Hi đế lại mềm lòng, nhẹ xoay mặt nàng lại, ép nàng phải nhìn thẳng vào mình, mỉm cười, bảo:
“Thôi được rồi, trẫm không trêu nàng nữa. Nếu Noãn Nhi không thích mấy sợi râu này, đến nơi trẫm lập tức cạo chúng đi, được không?”
Hồng Hi đế bắt đầu để râu từ năm ba mươi tuổi, cảm thấy như vậy khiến mình càng uy nghiêm hơn. Sau khi có nàng, người lại sợ rằng để bộ râu này sẽ làm nàng thấy rằng người đã già, liền cạo đi.
Tô Điềm Noãn nghiêng đầu chớp mắt nhìn người, ngón tay khẽ chạm vào cái cằm lún phún râu của người, chợt đỏ mặt, cúi đầu lí nhí nói:
“Thần thiếp không phải không thích chúng. Chỉ cần là bệ hạ, dù người như thế nào thì thần thiếp vẫn thích.”
Hồng Hi đế cảm thấy như tâm mình cũng bị nàng ninh mềm ra, vỗ vỗ nhẹ lên lưng nàng, khẽ hỏi:
“Thích trẫm đến như vậy sao?”
Tô Điềm Noãn gật gật đầu, giấu mặt vào lòng của người, khe khẽ đáp:
“Ưm, rất thích, rất rất thích.”
Tuy rằng biết kiếp này Noãn Nhi thật sự có tình với mình, tuy rằng nàng đã nhiều lần thành thật bày tỏ với người, nhưng lần nào cũng khiến Hồng Hi đế rung động. Người không dám tin đây là sự thật, cứ ngỡ chỉ là cơn mơ. Kiếp trước chỉ có một mình người tự đa tình, nàng vẫn luôn trốn tránh miễn cưỡng, thật không thể ngờ, có một ngày, lại có thể chính tai nghe nàng thủ thỉ nhu tình mật ngữ.
Hồng Hi đế kề trán mình vào trán của nàng, thì thầm:
“Trẫm cũng rất thương nàng, rất rất thương.”
Chữ “thương” này của người, không giống như chữ “thích” e dè kín đáo của nàng, cũng không giống như chữ “yêu” mà nhiều kẻ vẫn tùy tiện thốt lên. Yêu, chỉ đơn thuần là tình cảm. Thương, lại là một dạng thức cao hơn của yêu, nó pha trộn giữa thân tình và ái tình, không chỉ là yêu, mà còn là đau lòng vì nỗi đau của người ấy, xem người ấy gắn bó như máu thịt của mình. Yêu, có thể cạn, có thể thay đổi. Nhưng thương, lại vô hạn, bất biến. Từ xưa đến nay, tình cảm giữa nam và nữ ít khi được biểu thị bằng chữ “thương”. Chỉ có tình thương của phụ mẫu dành cho con cái, mới thường được gọi là “thương”. Hồng Hi đế đối với nàng, không chỉ là ái tình nam nữ, mà còn là thân tình. Nàng là người đầu tiên giúp cho người hiểu được sự ấm áp của một gia đình, hiểu rằng thì ra người cũng có thể toàn tâm toàn ý yêu thương một ai đó mà không phải sợ bị phản bội, tính kế. Nếu Hồng Hi đế gặp nàng thuở thiếu niên, chắc hẳn người chẳng hề yêu thương nàng như thế. Chính bởi vì người gặp nàng khi đã lớn tuổi, đã bước chân sang nửa dốc bên kia của đời người, đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống lạnh băng nơi thâm cung mà ai cũng giấu dao sau mỗi nụ cười ấy, người mới biết quý trọng một thiếu nữ chân thành như nàng. Người yêu nàng như nam nhân yêu nữ nhân, lại cũng thương nàng phụ thân thương nữ nhi, ra sức chiều chuộng chăm bẵm cho nàng, cũng vì bù đắp lại sự thiếu hụt cảm giác được làm phụ thân lúc trẻ.
Tô Điềm Noãn lần đầu nghe người biểu lộ rõ tình cảm như vậy, hai má đỏ bừng, liền ngượng ngùng muốn ngồi dậy, ấp úng nói:
Hồng Hi đế khẽ cười, ôm nàng lại, kề bên tai nàng nói nhỏ:
“Không phải nàng rất thích trẫm sao, không cần ngắm cảnh, nhìn trẫm là đủ rồi.”
Tô Điềm Noãn dở khóc dở cười, phụng phịu lẩm bẩm:
“Nhưng mà chỉ ngồi yên nhìn người thì có chút nhàm chán...”
Hồng Hi đế cong lên khóe môi, bất chợt bắt hai con thỏ trong lòng nàng đặt sang một bên, sau đó ôm nàng nằm xuống chiếc giường mềm mại trên đế xa rộng lớn.
“Nếu Noãn Nhi cảm thấy nhàm chán, vậy thì chúng ta làm gì đó thú vị đi.” Người nào đó cắn nhẹ vào vành tai mẫn cảm của nàng, khàn khàn nói.
Tô Điềm Noãn nghe vậy, sợ đến muốn khóc, vội cố sức đẩy người ra, nói:
“Không được, đây là bên ngoài! Bọn họ... Bọn họ sẽ nghe thấy...”
Nàng có thể ngoan ngoãn nghe theo người làm bất cứ gì, nhưng mà bây giờ đang ở trên xe, xung quanh đều có thị vệ thời thời khắc khắc đều chú ý tới động tĩnh trên xe. Nàng sao có thể không biết xấu hổ cùng bệ hạ... cùng bệ hạ...
Nhưng sức lực nhỏ bé của nàng làm sao chống lại một nam nhân, huống hồ nam nhân kia còn mang dòng máu tộc Tiên Ti, cao lớn hơn nam nhân Trung Nguyên mấy phần. Hồng Hi đế đưa tay tháo ra thắt lưng của nàng, bàn tay chầm chậm luồn vào mép áo.
“Cứ để bọn họ nghe, ai dám cười nàng, trẫm xử trảm kẻ đó, được không?” Người khẽ cười, vừa hôn lên cái gáy trắng như tuyết của nàng, vừa nói. Cùng lúc đó, bàn tay kia cũng đã cầm lấy một bên thỏ ngọc, nhè nhẹ vuốt ve.
Tô Điềm Noãn quẫn bách, khóc không ra nước mắt. Đây rõ ràng là không cho phép nàng biểu quyết ý kiến, còn hỏi “được không” làm gì chứ? Nàng thật không hiểu, rõ ràng bệ hạ nhà nàng chính là sắc lang, vừa xấu xa lại vừa háo sắc, nhưng mà, nàng vẫn thích người như vậy, thích đến mức dù biết đây là hành vi của yêu cơ, không phải phi tần đoan chính nên làm, cuối cùng vẫn cắn răng, chiều theo ý người.
Kỳ thực, nàng không biết, đế xa luôn cách âm rất tốt, bởi vì lịch đại đế vương không phải hòa thượng, trong những chuyến tuần du dài ngày, tất nhiên là có truyền phi tần vào sủng hạnh. Hồng Hi đế xưa nay chưa từng lâm hạnh hậu phi trên xe, nhưng cỗ xe này vẫn được làm theo đúng quy cách, vô cùng cẩn mật.
Nhưng mà, người lại không nói cho nàng biết.
Cho nên, Tô Điềm Noãn không hay rằng, bệ hạ của nàng, chẳng những xấu xa, háo sắc, lại còn tà ác nữa.