Tiểu Tà cùng ta rời chính đạo

Chương 13



- Vườn trúc Nhã Tâm đỉnh, sân sau -

“Sư tôn, lần nào người bế quan cũng là không nói cho mấy sư bá? Ngộ nhỡ lại… Thân thể người...?” Liên Khải nặng nề hướng y níu lấy tay áo, nói không lên lời.

Dạ Thiên xoa đầu tiểu đồ đệ trấn an: “Ta tự biết chừng mực. Không lẽ Liên nhi không tin ta?”

Liên Khải hai mắt đỏ hoe dưng dưng muốn khóc, nước mắt lại kiên cường mãi không chịu rơi: “Đệ tử sao lại không tin người. Chỉ là… chỉ là..”

Nhìn Liên Khải xúc động, Huyền Tâm có chút xót, nhẹ kéo người thương vào lòng, an ủi: “Sư tôn chúng ta rất mạnh. Mọi sự đều sẽ không.”

Dù biết là đang nói chuyện về mình, nhưng y sao lại vẫn là phải ngậm đầy mồm cẩu lương của tên thê nô bại hoại kia?

Xoay người tiến nhập tư phòng, Dạ Thiên ho khan một cái: “Hai ngươi vẫn là nên chú tâm cho ta vài tiểu đồ tôn chạy vòng vòng đi.”

Liên Khải kinh ngạc, mặt đỏ bừng: “Sư tôn, người…”

Huyền Tâm nhanh miệng: “Đệ tử tuân mệnh.”

Liên Khải: Sư tôn người sao lại… như vậy?

Lúc hai người kịp hoàn hồn, thì cánh cửa trúc xá đã đóng. Họ cứ vậy mà bị người kia ép truyền tống ra ngoài. Thật hiếm thấy có vị tu giả nào lại ngại nghe mấy lời chúc phúc như y. Nhưng lễ nghĩa ít nhiều cũng phải có một chút.

Xếp thành hàng, lưng thẳng tắp, bốn vị đồ đệ thân tín tay nâng cao ngọc giản, cúi người hành lễ, tâm đồng tâm hô vang cả núi: “Chúng đồ đệ cung tiễn sư tôn bế quan.”

Lời vừa dứt. Hàng loạt trận pháp cùng minh văn đan xen chằng chịt sáng rực nhanh chóng thành hình. Chỉ chưa tới một cái chớp mắt, cấm chế liền hoàn chỉnh. Mang căn trúc xá đơn bạc chặt chẽ phong bế lại. Từ giờ, không còn người nào có thể tiến nhập vào nơi này nữa.

Nhìn tấm ngọc giản mất đi lam quang ấm áp, Liên Khải không khỏi có chút muộn phiền.

“Đại sư huynh, ngươi yên tâm. Sư tôn chúng ta rất mạnh.” Một nữ tử diện mạo nhu hòa, tiến tới an ủi: “Sư tôn mà biết đại sư huynh như vậy. Người sẽ rất đau lòng.”

Liên Khải miễn cưỡng nhẹ cười: “Để Mộc sư muội phiền lòng rồi.”

Mấy năm nay, sư tôn bọn y thay đổi rất nhiều. Cứ như sau lần phá chướng hỏng kia, đã bị đoạt xá, triệt để trở thành một người khác.

Trên dưới Thanh Li phái đều biết, bệnh đa nghi của sư tôn rất nặng. Trước giờ, y chưa từng có ý trọng dụng bất kể môn sinh dưới trướng, kể cả Liên Khải. Đến đệ tử nội môn thượng tầng đã định cả đời không thu lấy một người chứ đừng nói hạch tâm đệ tử. Lãnh cảm khiến ai ai đều không muốn thân cận, kể cả các sư bá.

Lại nói, dù là cùng một tổ sư, Tu Nhã tiên nhân. Nhưng mấy sư bá cùng sư tôn y lại không hề có chút gì dáng dấp cùng thái độ, gọi là sư huynh đệ đồng môn. Đặc biệt, phải kể tới, mâu thuẫn kỳ quái giữa Nhã Tâm đỉnh cùng Nộ Tâm đỉnh. Vừa gặp liền đánh. Đánh tới sứt đầu mẻ trán. Mỗi lần đều là Nhị sư bá đích thân đi ngăn lại. Điệp sư bá tu vi thực ra cũng không quá cao so với hai vị kia. Nhưng lời nói của nàng một câu lại một câu vô cùng có trọng lượng, khác xa với vị chưởng môn đại sư bá cao cao tại thượng, người người kính phục. Lần nào nhờ tới Định sư bá cũng là y phải đánh ngất cả hai, rồi cho người vác về. Dù đã kìm hãm lực mấy chưởng đánh ra, nhưng kết quả vẫn là không gãy tay thì gãy chỗ khác. Vô cùng thảm.

Vì thế, mấy đệ tử cũng ngầm hiểu, làm gì cũng cẩn thận. Tránh để hai vị sư tôn bọn họ nảy sinh xung đột không cần thiết.

Còn giờ mọi chuyện hoàn toàn thay đổi.

Sau khi trở về từ chuyến du ngoại, sư tôn bỏ rất nhiều tâm huyết hoàn thành việc tu sửa, cùng nâng cấp lại trận pháp quanh đỉnh.

Chưa dừng lại ở đó. Dăm ba bữa, sư tôn đều liều mạng chạy tới Nộ Tâm đỉnh, trò chuyện với Kiệt sư bá. Không biết sư tôn dùng thủ đoạn cao siêu gì, nhưng mối quan hệ của hai đỉnh cũng là đã trở lên bình ổn hơn rất nhiều. Các đỉnh khác cũng không ngoại lệ. Dần dần trúc xá sư tôn trở thành nơi các sư bá tới lui thưởng trà, hàn huyên tâm sự.

Có lần y tình cờ nghe được chưởng môn sư bá cảm thán: “Đã nhiều năm như vậy. Thực không ngờ. Lại còn nhìn được cảnh khi sư tổ ngươi còn tại thế.”

Lại dùng hết tín nhiệm từ thời cha sinh mẹ đẻ tới nay, tiến cử bốn sư huynh muội bọn y. Ba người từ trung tầng lên nội môn thượng tầng. Riêng Huyền Tâm thiên phú không thể so bì nghiễm nhiên ngồi vào ghế đệ tử hạch tâm. Chưa dừng ở đó, sư tôn còn ban ngọc giản để bọn hắn thoải mái tiến nhập sân sau cùng vài phòng trong trúc xá. Bất ngờ hơn cả… Sư tôn chính miệng đề cập tới việc đứng ra làm chủ hôn cho y cùng Huyền Tâm kết thành đạo lữ. Sính lễ nhiều tới mức khiến trưởng môn phái khác thèm nhỏ dãi. Cả các sư bá cũng phải đỏ mắt. Chân châu, đan dược, pháp bảo, dược quý, y phục xếp đầy cả mấy con phố.

Tuy là vậy. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời.

Sư tôn vẫn không thể một sớm một chiều quen với việc thân cận người khác. Chuyện gì cũng là lẳng lặng một mình làm. Rất sợ làm phiền các sư bá. Lại dù tin cậy năm bọn y, nhưng vẫn như trước, một người cũng không hề tùy ý giữ bên dùng.

“Chúng ta cũng nên trở về thôi. Còn rất nhiều việc sư tôn phân phó phải nhanh chóng hoàn thành.” Liên Khải có chút không nỡ, cất đi ngọc giản, nghiêm nghị dẫn đầu bốn người, một đường hướng chính điện Nhã Tâm đỉnh.

Chúng muội đệ theo sau đồng thanh: “Vâng, đại sư huynh.”

-

Dưới chân núi Nhã Tâm

Không may lúc này, Mạc Tà tiến nhập mới phát hiện cổng đá có vô số chú ngữ. Làm thiếu niên mới lớn cảm thấy hiếu kỳ. Cũng vì mê mẩn ngắm nhìn, hắn không hề phát giác có người tiếp cận.

“Tư huynh đệ, thực không ngờ có thể gặp ở đây?”

Lâm Tống hồ hởi cố giấu đi vẻ kinh ngạc, khi thấy Tư Mạc Tà thuận lợi vượt qua hàng vạn lớp cấm chế cùng sát trận mà không chịu chút thương tổn nào. Lại nói, chỉ riêng việc không phải môn sinh Nhã Tâm đỉnh cũng đủ khiến y bị chặn ở ngoài.

Nghe có người gọi, Mạc Tà giật mình bừng tỉnh, nhưng lại không hề thất thố, nhanh chóng bình ổn tâm trạng: “Lâm thiếu, thực lâu không gặp.”

Quan sát thiếu niên trước mắt một hồi, Lâm Tống nhíu mày, không giấu được kinh ngạc: “Tư huynh đệ đã tiến nhập Trúc Cơ.”

Mạc Tà không cho là đúng nói: “Nào có. Ta đây còn bị Lâm thiếu ngài bỏ xa rất nhiều.”

Nghe qua cũng đúng, Lâm Tống với hào quang nam chủ không cần quá vất vả, vừa vào hạ tầng nội môn Nhã Tâm đỉnh, tài nguyên phong phú, không lâu liền đã thăng lên Trúc Cơ. Nhưng so với Mạc Tà chỉ vừa tròn mười ba, kém hắn hai tuổi, thì đây cũng đâu vẻ vang gì. Lại nói, nếu cùng Huyền Tâm đã Kết Đan trung kỳ, hắn còn kém quá xa.

“Tư huynh đệ, ngươi tới là có việc gì quan trọng sao?” Lâm Tống không vòng vo.

Mạc Tà cũng không giấu diếm: “Ta vẫn là như thường lệ mang chút đồ tới. Không biết Dạ phong chủ?”

Lâm Tống nhẹ cười: “Đây là làm phiền Tư huynh đệ mất công rồi. Sư tôn ta đã bế quan hẳn tạm thời không thể đi ra.”

“Là vậy sao?” Mạc Tà có chút mất mát. Thực không ngờ y lại nhanh như vậy bế quan. “Chắc là để…”

---Hết chương---


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.