Cũng nhờ có sự xuất hiện của Dạ Thiên mọi lời đồn đoán, bàn tán bị Tịch Thập moi ra đều lắng xuống.
Tịch Thập quan sát Dạ Thiên một lượt, rồi nở nụ cười hiếm hoi: “Không biết Định chưởng môn có phiền, nếu Tịch mỗ ngỏ ý mời Dạ phong chủ tới thưởng trà không?”
Trong khi Tịch lâu chủ dùng nụ cười thân thiện nhất y có, nhàn nhã đợi câu trả lời. Tâm tình những người tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, lòng lại không kìm nổi cuồng phong kinh diễm. Nhưng nào có thể trách họ. Đích thân đại ma đầu Tịch Thập mời khách? Đã vậy, còn là tu giả danh môn chính phái? Kinh hoàng hơn, tu giả này lại chính là Dạ phong chủ được trên dưới Thanh Li phái nâng hơn nâng trứng. Việc này không phải quá khủng bố sao? Con nít ba tuổi nghe qua cũng không tin.
Định An căng thẳng không tự chủ bước lên một bước nhỏ muốn che đi tiểu đệ đệ. Dù biểu tình không chút biến động, lòng hắn lại như bị hỏa ngục thiêu đốt: “Chuyện này vẫn là…”
“Cảm tạ Tịch lâu chủ. Nếu rảnh, Dạ mỗ sẽ tới.”
Trái ngược với vẻ lưỡng lự của Định An, Dạ Thiên lại khẳng khái đồng ý. Một câu đơn giản này cơ hồ đã dọa chết đám tu giả đứng hóng chuyện. Bởi ai ai cũng biết, Dạ phong chủ đối ma tu vô cùng bài xích. Ấy vậy mà, không ngờ tới, y lại đồng ý. Điên. Điên thật rồi. Trời đất điên rồi.
Vừa ý, Tịch Thập không tiếp tục làm khó người nữa. Theo phân phó, lui tới nơi nghỉ ngơi được chuẩn bị trước. Y cứ vậy mà thoải mái rời đi. Chẳng hề để tâm mớ nhiễu loạn mình gây ra.
Nhìn bóng kiệu nhàn nhã lăng không bay đi, lòng Định An lại nóng như lửa đốt, đánh mắt quan sát thần sắc Dạ Thiên. “Tại sao chuyện gì đệ cũng vì huynh đứng ra giải quyết như vậy?”, câu nói này hắn giữ trong lòng đã rất lâu, muốn nói bao lần lại thôi. Dù mang danh là chưởng môn, là đại sư huynh, là ca ca. Hắn lại cảm thấy bản thân chưa lúc nào để đệ đệ được sống thoải mái, không chút âu lo.
Sân trúc xá Nhã Tâm đỉnh
Đợi tới khi không còn người ngoài, Định An mới nặng nề gọi một tiếng: “A Thiên. Xin lỗi.”
Dạ Thiên tuy mục vô biểu tình nhưng lòng lại rối bời. Cứ vậy mà đứng đơ ra. Bình tĩnh chút mới đáp: “Ta… ta không có để ý.”
“Đệ không để ý. Nhưng huynh để ý.” Định An muốn nắm tay tiểu đệ nhưng lại sợ người ghét bỏ liền đổi thành giữ góc áo.
Dạ Thiên kinh hãi.
Loại biểu tình này, thực sự rất giống đêm hôm đó. Giây phút mà hắn biết rõ tất thảy.
“Chuyện khi xưa… Là huynh có lỗi với đệ.“
Nhìn khuôn mặt thống khổ của vị đại sư huynh ba tốt, Dạ Thiên cứ có cảm giác y đã làm chuyện gì đó không nên có chút bất lực. Bởi vốn y không hề có ký ức gì. Chỉ hơi lắc đầu: “Nếu đã là chuyện xưa, sư huynh đừng nhắc tới. Ta mệt rồi cần nghỉ ngơi.”
Tưởng như vậy là qua chuyện. Liền nhanh chân rời đi. Nhưng lại không ngờ, một câu nói không nặng không nhẹ này của y, khiến một nam tử hán kiên cường trong tích tắc biến thành thiếu nữ tâm tư vụn vỡ. Còn là khóc tới hoa lê đái vũ. Định An khổ sở, không ngừng tự trách. Y muốn tự mình tiến tới nhận lỗi, tiến tới dùng mọi loại phương thức chuộc lỗi. Nhưng lại chỉ vì sợ đệ đệ càng thêm ghét bỏ mà cước bộ dừng lại. Cuối cùng, lẳng lặng lưu lại trên cánh cửa đã đóng một chiếc lá trúc, khắc vài chữ thê lương: “Là ca ca vô dụng. Khiến đệ chịu thiệt. Xin lỗi.”
Thấy người kia đứng lâu như vậy, cuối cùng đã chịu đi, Dạ Thiên mới có thể thông khí.
“Nhìn lớn tướng vậy rồi mà thật yếu ớt. Chưa động đã liền khóc.” Tà Long lười biếng ngóc đầu bình phẩm.
Nghe vậy, Dạ Thiên không lưu tình, dùng quạt ngọc gõ đầu rắn: “Không được nói lung tung.”
Dùng loại ngôn từ này đính lên người Định chưởng môn cao cao tại thượng thực sự... có chút không quá thích hợp a. Y trẻ như vậy, không những có thể ngồi vững ở chức chưởng môn. Mà mọi việc trên dưới Thanh Li phái đều được y thu xếp chu toàn. Không có chỗ dựa, cùng chỉ dẫn của trưởng bối, y cứ vậy chèo chống cả một môn phái lớn. Lo cho không biết bao nhiêu miệng ăn. Lại trước sau đều khiến người người tâm phục khẩu phục, tôn kính như thần. Một người đức - trung - hiếu - nghĩa vẹn toàn như y, sao có thể yếu đuối? Đây chỉ là y quá sức coi trọng vị tiểu đệ đệ vô chi như hắn mà thôi.
Tà Long ủy khuất xì xì: “Ngươi sao ai cũng thiên vị vậy? Còn ta thì sao?”
“Lão Long, luận tuổi tác, ngươi so với chúng ta có thể được coi là lão gia gia rồi đấy. Tính khí sao lại hẹp hòi như vậy?”
Tà Long tủi thân thu người: “Ngươi có khi nào coi ta là lão gia gia mà kính yêu đâu?”
Nhìn con rắn to đùng chui lại vào chăn trên giường, không khác gì một đứa nhỏ bị trưởng bối mắng mà hờn dỗi, Dạ Thiên tự cảm thấy xấu hổ thay nó.
Bảng hệ thống thông báo: “Độ hảo cảm của Định An đã vượt mức yêu cầu. Ký chủ xin mời nhận phần thưởng.”
Dạ Thiên hơi nhướng mày. “Chương ẩn: Định chưởng môn”. Song lại không mấy ngạc nhiên. Không thèm liếc thêm nữa, y trực tiếp nhấn vào từ chối nhận thưởng.
Bảng hệ thống đưa ra thắc mắc: “Chủ nhân vì sao lại không nhận thưởng? Có thưởng không phải rất tốt sao?”
Dạ Thiên hơi lắc đầu, thư thái nhập vào khung chat: “Là thưởng, lại không phải thưởng.”
Bảng hệ thống khó hiểu: “Thưởng vốn là thưởng. Sao lại không phải thưởng? Hệ thống thực sự không hiểu.”
“Ngươi từ từ sẽ hiểu.”
Dạ Thiên có chút đau đầu nhìn cái hệ thống không có tiền đồ này, đành miễn cưỡng để lại một câu rồi tắt nó đi. Y không trách nó. Nó có thể được coi là cái hệ thống đơn thuần nhất mà y từng biết. Trong các tiểu thuyết y từng xem qua, có cái thì ngầm phá đám ký chủ. Có cái còn âm mưu thay thế ký chủ. Đặc biệt mà nói, bọn chúng đều rất thông minh, khó nắm bắt. Không như, tiểu khả ái hệ thống này.
Bên cạnh đó, thật ra, gần đây y có thể mù mờ đoán ra không ít. Ví như, y sinh ra như thế nào? Y vì sao có thiên phú tu ma? Lại vì sao cùng Định An chung huyết thống? Song vì sao vị ca ca kia dần ở chung một chỗ? Như vậy đã quá đủ rồi. Làm ơn, tha cho y đi. Bắt y máy móc nhớ những ký ức không thuộc về mình, đây không phải quá phiền phức sao? Chỉ tổ nặng đầu mà thôi. Với cả, đơn giản mà nói, đã là quá khứ vậy thì cứ để nó mãi là quá khứ đi. Khơi ra, chẳng khác nào khoét tim người ta. Rồi hỏi, có đau không, để còn nhét lại?
Y còn nhớ rất rõ thời điểm mình xuyên tới. Vị Dạ phong chủ kia thân thể hình như không tốt cho lắm. Có vẻ là vừa phá chướng hỏng. Còn phế đến mức phải nhờ tiểu khả ái hệ thống tu sửa lại từ đầu. Đã vậy, còn đụng luôn cảnh huynh huynh đệ đệ tình thâm. Nếu không phải y còn tỉnh táo thì hẳn sẽ nhầm lẫn, làm mọi chuyện rối tinh lên.
Nhìn làn hơi nước như có như không quẩn quanh chum trà mới châm, làm Dạ Thiên nhiều lúc chỉ muốn mọi chuyện cứ như làn hơi này, lại chốc lát không muốn. Hắn đơn giản chỉ muốn bình bình an an. Còn vị Dạ phong chủ kia lại vì chấp niệm mà vật vờ sống. Cuối cùng, thành nỏ mạnh mất đà, yêu hận tình thù, không giải quyết được chuyện gì ra hồn. Song lại vì lưu luyến chút tình xưa mà lần đầu tiên gọi Định An tới tư phòng, dùng chút thời gian cuối đời, dựa vào vai y, âm thầm gửi lại vị ca ca hắn hận nhất yêu nhất chút hơi ấm, chút tình thương ít ỏi mà hắn dụng hết tâm tư gom góp lại, dẫu cho bản thân bị cái thế giới này dày xéo, tâm tính méo mó chẳng ra nổi cái hình thù đẹp đẽ gì nữa.
--- Hết chương ----