Tiểu Tà cùng ta rời chính đạo

Chương 20



Gặp được cố nhân ngày nhớ đêm mong, ai cũng không khỏi có tâm tình phức tạp, lại chẳng nói tới thiếu niên mới lớn. Tính tình xốc nổi, nồng nhiệt của tuổi trẻ, cơ hồ khiến cho người yêu thích. Nam tử kia cũng không ngoại lệ.

“Tiểu khả ái trách ta sao?” Y vui vẻ, dùng tay nâng cằm Mạc Tà để thiếu niên nhìn thẳng vào mình.

Mạc Tà hơi cắn môi, tay không tử chủ mà siết lấy tà áo: “Tiểu bối không có.”

Nam tử thật thật giả giả trêu đùa: “Không trách? Vậy ngươi đơn giản không nhớ tới ta? Không để ta trong tâm?”

Mạc Tà xoắn xuýt: “Tiểu bối nào dám.” Thương còn không kịp, nào nỡ trách.

Không trách là không nhớ? Là không để trong tâm? Đây là cái thể loại suy luận ngu xuẩn? Phàm phu nào vậy? Người bước vào con đường tu tiên, há nào lại có loại tư tưởng cổ quái này? Đây không phải là dạy hư trẻ nhỏ? Làm nền móng cho tâm ma sao?

Vội kéo Mạc Tà về, Liễu Vy khẩn trương nhắc nhở: “Tiểu tử thối, giữa đường giữa xá, ngươi đang làm cái trò con bò gì vậy?”

“Đệ thấy đâu có sao. Rất bình thường mà. Ta tôn kính y. Làm vậy cũng đâu há gì?” Mạc Tà điềm nhiên trả lời.

Minh Nghi vừa kịp đi tới, nghe được lời kia, tâm tình hốt hoảng: “Ngươi sao lại nói thế? Đối với ngươi có thể là chẳng có gì, nhưng với mặt mũi sư môn thì khác.”

Nghe vậy, Mạc Tà không khỏi có chút đăm chiêu. Trước nay, ở trong môn phái, đối phép tắc trên dưới, y đều là nhất mặc tuân theo. Dẫu không phải thông minh như Liễu Vy Vy, giỏi suy tính như Minh Nghi, y lại hiểu rõ loại hành động hướng người tôn sùng, mê đắm kia của y dọa người tới mức nào. Tư Mạc Tà, y dù gì cũng là đệ tử hạch tâm của đại danh môn chính phái. Giữa chốn đông người, không quản làm ra loại hành động thất thố kia, không bị để ý thì thôi đi. Nếu chuyện này đến được tai kẻ đối y ác ý thì không phải là để kẻ kia nắm thóp sao? Đã thế, nam tử kia thân phận chẳng minh bạch, thần thần bí bí vô cùng quỷ dị, nhìn qua không phải gian thương thì cũng là tà môn ngoại đạo. Nhưng dù là thế, y lại chẳng mảy may bận tâm. Chỉ có đối người kia như vậy mới thỏa lòng y mà thôi.

Phá tan tâm tư hỗn độn của mấy thiếu nam thiếu nữ, một giọng nói lạnh nhạt: “Nếu ngại mặt mũi, các ngươi thậm thà thậm thụt như vậy? Quang minh chính đại lắm sao?”

Nghe vậy, mấy người có chút giật mình. Lúc này, mới nhận ra, họ đây là quá sức lộ liễu tụ lại bàn luận, âm thanh cũng không có nhỏ. Mà người đi đường dường như cũng để mắt tới họ.

Không thấy ai đáp lại mình, nam tử dưới mạn che mặt nụ cười biến mất, nói tiếp: “Cứ sợ trước sợ sau như vậy. Bao giờ mới được việc.”

Nói xong chỉ hừ lạnh một cái, quay người chậm bước đi.

Nhìn bóng nam tử kia xa dần. Lòng ba người kia lại không khỏi có chút khó chịu, cùng xấu hổ. Bởi vị thiếu gia bệnh tật kia nói không sai. Tâm phòng người là phải có. Nhưng đừng vì vậy mà quá mức sợ hãi, không dám dùng người. Đối với ý chí của tu giả, “sợ” chính là kích chí mạng, là tâm ma. Nó cũng là nguồn gốc của bình chướng, độ dày của vách chướng. Là lý do khiến các tu giả không thể tiếp tục thăng tiến. Song cũng vì một chữ “sợ” này, không ít người ném đi tự trọng, danh dự, chịu cúi mình biến thành thứ để kẻ khác thoải mái đùa bỡn.

Nhìn tà áo, à không, người kia vô thanh vô thức tuột khỏi tay, Mạc Tà chẳng màng vội vã chạy theo, níu tay người kia lại: “Tiên gia người sao lại rời đi?”

“Ngươi không phải nên nghe theo mấy tiểu mỹ nhân kia sẽ tốt hơn sao?” Nam tử giọng hờn giận hất tay thiếu niên: “Tránh xa ta ra một chút.”

Nghe theo mấy nàng cùng sư huynh? Thế không phải nói hắn vong ân phụ nghĩa sao? Mạc Tà khóe mắt bỏng rát, cúi thấp đầu, tay chậm đưa tới níu lấy góc nhỏ tay áo y: “Tiên gia đừng như vậy. Ta sai rồi. Ta không nên có loại ý nghĩ kia đối người.”

Niên Anh Anh cùng Minh Nghi nín thở, trợn mắt. Đây là lần đầu chân chính lĩnh ngộ tiểu tử Mạc Tà có thể điên tới mức nào. Trước nay, họ chỉ biết tới một Tư Mạc Tà từ trong cốt cách, cử chỉ đều thập phần hoàn mỹ. Lại dẫu cười nói vui vẻ là thế. Đối đồng môn, thì ngoại trừ ba người họ, Mạc Tà lại không quá thân thiết với bất kỳ ai. Loại tính cách này, hẳn chẳng thể nào do sư tôn cục súc y dạy ra được. Nhìn tới nhìn lui, chỉ khiến người người liên tưởng tới phong chủ Nhã Tâm đỉnh. Còn giờ y lại… như vậy.

Khác với hai người kia, Liễu Vy Vy là người sống lưng thẳng, co được duỗi được. Tâm tính giản đơn. Có sai liền nhận. Biết lỗi liền sửa. Nàng không ngại tiến tới, cúi người hạ mình nhận sai, hiếm hoi nói tiếng người: “Tiền bối, tiểu nữ nông cạn. Tiền bối bỏ quá cho.”

Nam tử cũng không phải loại người nhỏ mọn, phẩy tay một cái coi như không có gì, nói: “Bỏ đi. Coi như bài học.” Dừng chút lại tiếp: “Chỗ này ồn tới chỗ ta trước đã.”

Cứ vậy, ba người hai nam một nữ hợp thành một tốp tiến vào trà lâu gần đó, để mặc đôi nam nữ kia mặt đen đứng ở đó.

Trà lâu Cố Hà - Đây là trà lâu nổi tiếng nhất Tu chân giới.

“Muốn tới Cố Hà.

Tìm về Tương Tư.

Băng qua Kết Duyên.

Nhìn sang Vọng Các.”

---

Chú thích:

Tương Tư: sông Tương Tư hay Tương Tư hà, bắt nguồn từ đỉnh cao nhất Thanh Li phái, chảy ngang qua Cố Đô. Nước sông tại đầu nguồn vốn không có màu, trong veo thấy đáy, lạnh ngang băng giá. Kỳ thú là khi tới khúc sông này, dần chuyển thành màu hồng như cánh anh đào, ấm áp vào đông, mát mẻ khi hè.

Kết Duyên là cầu Kết Duyên - cầu gỗ dài chín nhịp bắc qua sông Tương Tư, uốn lượn, quanh co. Các cặp đôi thường tới thả thiên đăng (đèn trời) cầu mong thiên trường địa cửu bên nhau.

Vọng Các: Ý nói Vọng lâu Các - Có tất thảy mười hai tầng lầu. Tòa lâu này được tiên nhân từ thời thượng cổ cất lên. Tiên nhân kia vì hẹn ước với đạo lữ mà xây lên nơi này. Cứ một trăm năm sẽ xây lên một tầng. Cho tới khi gặp nhau thì thôi.

---

Nhìn khay trà cùng điểm tâm mới được một tiểu nữ hài mang tới, Mạc Tà cùng Liễu Vy Vy có chút kinh ngạc nhìn sang vị kia, nhưng lại chẳng dám lỗ mãn mở miệng như trước. Chỉ là họ không ngờ tới, tiểu cô nương sau khi dâng điểm tâm lại chẳng có ý dời đi. Nàng nghiễm nhiên lưu lại ngoan ngoãn làm một tiểu nha hoàn hầu chủ nhân thưởng trà.

“Không cần quá để ý.” Nam tử điềm nhiên uống trà.

Nhưng câu nói kia của y ẩn ẩn không biết là muốn nhắm tới ai lại cơ hồ có chút khiến người chột dạ. Đánh mặt tiểu cô nương nhà người ta. Làm người ta ủy khuất chỉ còn biết lui về sau.

“Lâu không gặp. Tiểu khả ái cũng lớn rồi.” Nam tử cười cười, tay chống bàn, dáng ngồi hận chẳng nghiêm chỉnh nổi: “Muốn theo ta không?”

Nghe vậy, Liễu Vy Vy nước trà trong cổ họng liền bị nghẹn lại nuốt không trôi, thất thố mà ho sặc sụa, trợn lớn mắt nhìn Mạc Tà lại nhìn nam nhân thần bí kia. Ai đời vừa gặp không lâu, mở miệng ra liền đòi cướp đệ tử Thanh Li phái nàng. Người này là có bản lĩnh? Hay chỉ là cái thùng rỗng kêu to? Đến cả, nàng gia thế có tốt hơn cũng không dám cuồng ngôn loạn ngữ như vậy.

Vỗ vỗ ngực điều tức, nàng khó nhọc nói: “Tiền bối, người… khụ… khụ… quá ngông.”

“Trưởng bối nói chuyện không tới lượt nha đầu ngươi quản.” Nam tử không vui liếc nàng một cái, xong khi quay ra đối Mạc Tà lại là một mặt tươi cười như hoa. “Tiểu khả ái, ngươi nghĩ sao?”

Đây là lần đầu, Liễu tiểu thư có ý tốt khuyên người. Vậy mà lại bị người ta coi như chó sủa. Mặt nàng tức khắc đen lại. Muốn xông lên đánh người. Nhưng bị ánh mắt người kia nhìn tới, liền từ phượng hoàng thành gà con, tâm tư lúc trước liền ngoan ngoãn thu về. Trước nay, ngoài phụ thân, sư phụ ra, nàng chẳng sợ trời, chẳng sợ đất. Ngông nghênh gặp chuyện không vừa mắt liền có thể mở miệng chửi. Chửi không lại liền đánh. Đánh không lại thì nhờ sư phụ, phụ thân tới đánh thay nàng. Hiện, nàng đã chân chính hiểu thấu câu mắng của sư phụ, “Ăn có thể ăn bậy. Nói không thể nói bậy. Thức thời chút đi. Trên đời ngoài mấy bọn ta ra, không ai chịu nhường ngươi đâu.”

Sau khi bị giáo huấn, Liễu Vy Vy liền nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ngậm miệng, chuyên tâm ăn điểm tâm uống trà của mình.

--- Hết chương ---


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.