Tiểu Tà cùng ta rời chính đạo

Chương 5



Cuối cùng đại hội tuyển tân sinh của Thanh Li phái đã bắt đầu. Có ba vòng chính đó là: Thủ tâm, Thủ tài, Thủ lực. Vậy thế nào là Thủ tâm? Thủ tài? Thủ lực?

Tiền nhân dùng chữ “Thủ” thay cho chữ “Thử” đây cũng không phải là có dụng ý gì quá lớn. Đơn giản hiểu rằng, “Thử” chỉ là nhất thời, có thể lâu dần thay đổi, mai một. Còn “Thủ” là lâu dài, là gìn giữ, là kiên định.

Song quan trọng hơn, là “Tâm”. Ý chỉ là tâm tính, là cốt cách, là nhân, là đạo. Thanh Li phái coi trọng cốt cách. Cũng bởi thấu tường thâm ý mà tiền nhân để lại, nhắc nhở hậu thế trong chính cái tên của môn phái, Thanh Li. “Thanh” trong thanh tĩnh, thanh bạch. “Li” trong li khai, buông bỏ. Tâm phải “sáng”, đạo mới thành. Tâm dơ bẩn, thối nát, mục rữa, há có thể thành đạo? Song với đó, có tâm thôi chưa đủ. Không “Tài”, không “Lực” đường đi tới “đạo” nào có thể dễ dàng.

Ngồi tại chính điện, mấy vị phong chủ cùng Chưởng môn có phần nóng ruột. Không phải vì tân sinh lần này tư chất cực phẩm. Cũng không phải tranh đấu nội môn. Mà là phong chủ Nhã Tâm đỉnh, Dạ Thiên, vẫn chưa có mặt. Mọi lần không có cũng không sao. Nhưng sau lần từ biệt kia y, vậy mà, đã năm năm bạch vô âm tín.

Điệp Linh cầm tách trà cứ nhấc lên rồi lại đặt xuống, lo lắng quay sang Định An hỏi: “Sư huynh, Dạ sư đệ mấy tháng nay, sao lại không như thường lệ gửi thư về?”

Định An chỉ lắc đầu: “Huynh cũng đã cho người đi dò la tin tức nhưng đều mất công cả.”

Kiệt Kha nghiến răng, chán sống nói: “Tên này vậy mà trốn cũng thật kỹ.”

Nghe vậy, Điệp Linh lần này cũng chỉ trừng mắt không có động thủ. Bởi nàng biết, tên đệ đệ cứng mồn Kiệt Kha kia sau khi thành công thăng cấp liền đã mất hơn nửa năm ròng phiêu bạt khắp nơi, tự thân đi hỏi thăm đủ loại người. Vậy mà cũng không thể nhìn thấy nổi tà áo của y. Dạ Thiên y đúng là biết cách làm người ta tức chết mà.

Đúng lúc này, một đồ đệ bước vào cung kính hành lễ, cẩn trọng thông báo: “Bẩm Trưởng môn cùng các vị phong chủ. Hội Nguyên lão xuất phát rồi ạ.”

Định An bình ổn tâm trạng, nói: “Cũng đã không còn sớm nữa, chúng ta ra thôi.”

Còn tại sân lớn, vòng thi Thủ Tâm đã bắt đầu. Đề năm nay, mỗi thí sinh được phát cho ba cốc nước giống nhau như đúc nhưng lần lượt có ba vị chua, cay, đắng cùng một nhánh trúc khô héo được cố ý đặt ngược và… Hết.

“Đây là cái ý gì? Bày ra mấy thứ này rác rưởi này ở đây. Lại còn bắt chúng ta trong một nén nhang viết ra cái gì chứ?” Một nam thí sinh bên dưới không ngừng phẫn nộ, chỉ mấy vật trên bàn.

Nhưng ngay lập tức một giám thị bước tới mang hắn lôi thẳng ra ngoài, lại không quên để lại một câu: “Đề năm nay phong chủ Nhã Tâm đỉnh ban gia quả thực không quá khó. Chỉ là xem ngộ tính của các ngươi mà thôi.”

Được nhắc nhở, các thí sinh liền vô cùng nghiêm túc làm bài. Chỉ riêng có một nam thiếu niên tay cầm bút nhưng vẫn chẳng thể viết xuống lấy một chữ.

Ngược lại với tâm thái căng thẳng của các thí sinh, trên đài cao, các phong chủ lại vô cùng hả hê, thỏa mãn nhãn lực cùng thần trí.

“Đúng là hảo đề thi a.” Một lão nhân trong Hội Nguyên lão vỗ mạnh bàn, đắc chí cười hả hê. “Kiểu ra đề này thực mới mẻ. Dạ phong chủ lần này ra tay thực làm các lão nhân bọn ta mở mang tầm mắt.”

Hội nguyên lão cứ vậy mà vây kín quanh bàn cùng bình giải đề thi lần này. Dù biết được cơ bản về ý nghĩa nhưng thâm ý bên trong vậy mà vẫn chẳng thể đoán ra.

Nhìn mấy lão già dường như vì một đề thi kia mà hứng khởi, nhuệ khí dâng trào, trẻ ra không ít, Định An nhấp một ngụm trà, cảm thán: “Dạ sư đệ đúng là tính xấu khó bỏ. Ghi thù thực sâu.”

Điệp Linh nghi hoặc hỏi: “Ý sư huynh là gì?”

Định An thở dài, nói: “Muội còn nhớ lần Kiệt Kha cùng đệ ấy nhập môn không?”

Điệp Linh cơ hồ đã hiểu ra: “Không lẽ là hai chữ đó.”

Định An không nói gì nữa như đã ngầm đồng tình với suy nghĩ kia của nàng.

Vậy là một nén hương đã trôi qua, tất cả thí sinh đều mang bài lên nộp. Đợi thêm vài canh giờ sẽ lại liền có kết quả.

Tư Mã hớn hở theo đám bạn tụ lại một góc, bám dính lấy Tử Yến không ngưng khoe mẽ đủ điều.

Trái ngược với tên công tử bột kia, Tư Mạc Tà mặt mày ủ rũ, cô độc chọn một gốc cây mà ngồi xuống. Lần này, hắn thực sự không những làm không tốt mà phải nói là rất tệ. Bởi hắn không được cho đi học chữ. Trước lúc mẫu thân quy tiên, lại chỉ dạy hắn biết viết, mỗi tên mình cùng với hai chữ. Còn ép hắn ngày nào cũng phải viết, cũng phải nhớ. Nên khi thi, hắn vì vậy cũng chỉ viết xuống hai chữ kia. Một phần cũng bởi hắn nghĩ vòng này là Thủ Tâm, nên cũng viết xuống hai từ khiến hắn tâm đắc nhất.

“Làm bài không tốt sao, Tư công tử?” Một nam thiếu bước tới.

Tư Mạc Tà có chút kinh nghi nhìn người trước mắt. Chủ động bắt chuyện với hắn là một nam thiếu y phục sa hoa, cùng thứ khí chất khiến người người ghen tị. Cốt cách ăn nói trau chuốt, lễ độ. Một người như vậy hẳn là gia thế không nhỏ. Vậy sao lại đi chọn một người như hắn kết giao? Không sợ người khác lời ra tiếng vào, bôi nhọ sao? Hay chăng người này là tìm nhầm người?

Hắn có chút e dè: “Công tử đây là hình như nhầm người rồi đi?” Tay chỉ hướng Tư Mã nói: “Nhị công tử Tư gia, Tư Mã mà công tử tìm ở kia.”

Người kia nhìn qua Tư Mã rồi phẩy phẩy tay, cười đáp: “Tư công tử, ta đây là không hề có nhầm lẫn. Bởi người ta tìm đích thực là cậu, Tư Mạc Tà.” vươn tay chào hỏi.

Vẫn không buông bỏ lớp phòng ngự, hắn lại theo bản năng thoái lui về sau, mà nói: “Đây thực đúng là phúc khí. Chỉ tiếc tại hạ học thức không cao, xin mạng phép hỏi quý tánh đại danh của công tử?”

Người kia vậy mà không có chút tức giận, tươi cười đáp: “Tại hạ họ Lâm. Tên chỉ có một chữ Tống. Nhà tại Cố Đô.”

Nghe vậy, Tư Mạc Tà chân không khỏi có chút run. Lâm gia sinh sống ở Cố Đô nhiều năm là nhánh bên ngoại của hoàng đế, cũng là chỗ dựa của hoàng đế cùng thái tử. Lại thêm, trong Cố Đô có tổng cả thảy năm Hóa Thần kỳ thì đã có hai người là người Lâm gia. Gia thế hiển hách cũng thôi đi. Lâm Tống này lại còn có trong người dị linh căn bẩm sinh cường đại. Mới mười hai đã bỏ xa chúng bạn đồng trang lứa bước thẳng lên tầng tám Ngưng Khí, lại tinh thông không ít võ nghệ. Cũng vì vậy Lâm Tống trở thành đứa cháu trai được Lâm Nghiêm vô cùng yêu thích, cất công bồi dưỡng. Người này nói cho cùng từ khi sinh ra đã ở vạch đích.

Lâm Tống nhìn sắc mặt hết xanh rồi trắng của Tư Mạc Tà, lại cảm thấy có chút buồn cười: “Tư công tử không cần quá căng thẳng. Ta đây chỉ là có chút hiếu kỳ.” Ngưng một chút lại nói tiếp: “Nửa mảnh ngọc bội này của công tử là từ đâu mà có?”

Tư Mạc Tà nhìn xuống bên hông, tay lập tức thu lại miếng ngọc bội, nhanh miệng đáp: “Đây là của một vị ân nhân tặng cho ta. Không thể bán.”

“Ấy, công tử đừng quá khẩn trương. Ta không tới để lấy nó. Chỉ là có chút hiếu kỳ mà thôi.” Lâm Tống cười.

Tư Mạc Tà nghe vậy có chút yên tâm.

Đúng lúc này, một bảng đá to lớn từ trên không trung rơi xuống. Khiến người người kinh ngạc vô cùng.

Nhìn lên bảng đá lớn chi chít chữ, dù biết đây là cách Thanh Li phái thông cáo thí sinh đạt hay không, nhưng tất thảy thí sinh dự thi đều vô cùng hoang mang. Đúng lúc này vài vị tiên gia coi thi đi tới nhanh chóng chỉ dẫn tất cả các thí sinh chia làm năm tốp. Sau cứ năm người cùng một lúc bước lên, lần lượt chạm vào bảng đá theo hiệu lệnh truyền chút khí tức cùng linh lực.

Tên ai sáng lên thì có thể đi tiếp. Tên ai biến mất thì liền ngậm ngùi quay lại vào lần sao hoặc có thể tham gia một hoặc thử thách.

Các môn sinh được phân ra lần lượt như sau: Cao nhất là đệ tử hạch tâm, nhận được mọi ưu ái cùng tài nguyên. Sau là đệ tử nội môn thượng-trung-hạ tầng. Cuối cùng, ngoại môn thượng-hạ tầng của các đỉnh sẽ ở chung tại một khu khác.

Nếu thành công vượt qua thử thách một lần nữa, có thể tiến vào hạ tầng ngoại môn. May mắn cũng có người thành công lên làm đệ tử nội môn, hạch tâm. Còn nếu không, cứ ba năm sẽ có một lần luân chuyển, thể hiện tốt liền có thể tăng tiến. Nhưng cho cùng mấy ai kiên trì tới mức đó chứ?

Nhìn lượng thí sinh bị loại đi phi thường nhiều, tâm Tư Mạc Tà cơ hồ đã không còn quá hy vọng.

Một vị tiên gia hô lớn: “Nhóm tiếp theo mời bước lên.”

Đến lượt, Tư Mạc Tà như hiệu lệnh chầm chậm truyền vào tảng đá linh lực. Lại không ngờ, tên hắn trên đó phi thường sáng, phi thường rực rỡ. Đây là có chuyện gì a?

Vị tiên gia kinh nghi nhìn xuống hắn, ép buộc: “Ngươi, làm lại lần nữa.”

Nhưng dù có không tin, việc kia lại một lần nữa xảy ra. Đây là không còn nghi ngờ gì nữa. Tên nhóc nghèo đói kia chính là thủ khoa của vòng Thủ Tâm.

- -- Hết chương ---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.