Bà Phương vừa đau xót vừa tức giận hỏi con gái. Trịnh Mỹ Duyên cánh môi run run, hai bên chân mày nhíu lại, nước mắt khổ sở rơi. Cô thương mẹ nên bất chấp làm mọi việc mà Phan Hồng Nga yêu cầu, mẹ cô cũng biết cô vì bà mới gả cho nhà họ Dương. Thế nhưng mẹ đã không ngờ bà Phan còn ép con gái bà làm chuyện tán tận lương tâm.
"Nếu con không nói mẹ sẽ đi hỏi bà ta."
Trịnh Mỹ Duyên sợ mẹ kϊƈɦ động nên cô buộc phải nói: "Bà ấy muốn chiếm đoạt công ty X nên mới..."
Nghe đến đây bà Phương cũng đã có thể hiểu được lý do. Bà chua xót nói: "Người đàn bà độc ác đó dùng mẹ để uy hϊế͙p͙ con đúng chứ?"
Trịnh Mỹ Duyên nâng mắt lên nhìn mẹ. Ánh mắt khổ tâm ấy của con gái, mẹ Phương đã nhìn thấy rất rõ câu trả lời. Hàng lệ của bà chảy siết, ngậm ngùi nói: "Con hãy buông tay với mẹ đi! Hãy để cho mẹ vào tù, như vậy lòng của mẹ mới có thể thanh thản."
Mỹ Duyên lắc đầu: "Không, mẹ ơi! Dù con có phải hi sinh bất cứ điều gì thì con cũng sẽ không để cho mẹ phải chịu khổ."
Bà Phương lớn tiếng nói: "Hi sinh cả chồng của con ư?"
"Duyên à! Đó là chồng của con mà! Con nhẫn tâm giết người đang thập tử nhất sinh hả?" Bà nắm lấy hai bên vai của Mỹ Duyên lay mạnh như để thức tỉnh cô con gái của mình.
"Nhưng con phải làm sao? Con không thể để mẹ đi tù được, con không thể." Trịnh Mỹ Duyên bật khóc thành tiếng, cô chịu hết nỗi rồi. Lòng cô cũng đau lắm. Giữa mẹ và Dương Chấn Phong cô chỉ có thể chọn một người.
Bà Phương đắng lòng nhìn con, cuối cùng bà nói: "Mẹ hiểu tâm con thương mẹ, nhưng con không được làm chuyện xấu. Nếu con vì cứu mẹ mà giết chồng, thì con không phải là đứa con gái do mẹ mang nặng đẻ đau mà sinh ra."
Mỹ Duyên đôi mắt đỏ ửng. Mẹ ôm lấy cô vỗ về tấm lưng cô: "Sẽ có cách khác, mẹ hứa với con là sẽ có cách khác. Mẹ sẽ không để cho Phan Hồng Nga ép khổ con nữa đâu."
"Mẹ đừng làm gì cả, mọi chuyện cứ để con lo đi."
Bà Phương buông Trịnh Mỹ Duyên ra, bà chạm vào gò má của con gái: "Hãy nhớ lời mẹ dặn, con không được để đôi tay của mình nhúng vào trong tội lỗi. Con là con của mẹ không phải con của đồ rác rưởi Phan Hồng Nga. Con không thể ác độc giống con mụ đó được. Con có nghe chưa Mỹ Duyên!"
"Dạ thưa mẹ." Mỹ Duyên ngậm ngùi nói.
Bà Phương mỉm nụ cười nhẹ, bà đứng dậy: "Mẹ không thể ở đây lâu được, mẹ về trước đây."
Trịnh Mỹ Duyên nắm lấy tay của mẹ, cô ngủi giọng: "Mẹ ráng giữ gìn sức khỏe!"
"Ừm, mẹ đi đây."
Bà rút tay ra khỏi tay của Mỹ Duyên rồi bỏ đi. Ra đến bên ngoài, đôi mắt của bà bỗng trở nên quyết tâm, cương định. Là một người mẹ thì con của bà là tất cả, ai dám động đến nó bà sẽ liều cái tấm thân già này với người đó. Hơn một năm qua, bà sống trong nỗi nhớ con mà không thể đi gặp. Bà chỉ mong Mỹ Duyên có thể an yên sống bên nhà họ Dương. Thế nhưng con của bà có lẽ trước giờ chưa từng được yên ổn, bởi vì con rắn độc Phan Hồng Nga đã luôn lợi dụng nó. Kinh hoàng nhất là ép con gái bà phải giết chồng.
Ở bên nhà Trịnh, Phan Hồng Nga đang vui vẻ ăn chè đậu đỏ thì bỗng dưng chén chè bị hất xuống đất một cái choảng. Bà ta tức giận nâng mắt lên thì mới biết đó là Đoàn Thị Phương.
"Là bà sao? Ai đã cho bà vô đây?"
Bà Phương đôi mắt như thú dữ: "Ai cho vô thì sao hả đồ khốn."
Bà tát vào mặt của Phan Hồng Nga sau đó túm tóc bà ta muốn giật cho đứt hết.
Phan Hồng Nga la hét: "Con chó điên này! Lý đâu, Hùng đâu? Chúng mày vào đây ngay!"
Người làm của bà Phan chạy vào lập tức can ngăn Đoàn Thị Phương. Mẹ của Mỹ Duyên bị giữ lấy hai tay, Phan Hồng Nga lúc này mới trừng mắt tát lại vào mặt của bà Phương: "Bốp."
"Dám xong vào nhà tao, mày không nghĩ đến con gái mày nó sẽ nhận hậu quả à?" Phan Hồng Nga chỉ ngón tay vào mặt Đoàn Thị Phương, mắt liếc đến người làm: "Đứa nào để con mụ điên này vào đây, là đứa nào?"
Đoàn Thị Phương cười kha khả: "Tao leo vào đấy, mày ngạc nhiên lắm phải không? Nhưng mấy cái gai nhọn trêи tường nhà mày, chẳng là cái gì so với sự phẫn nộ mà mày đã gây ra cho con gái của tao. Tao đến đây là để cho mày biết, mày sai ai thì sai, ép ai thì ép chứ mày mà ép con tao đi giết người thì mày sống không yên với tao đâu."
Phan Hồng Nga nhìn xuống đùi của Đoàn Thị Phương thì mới để ý đến những vết rách trêи chiếc quần đen của bà ta. Leo tường để vào, không bị gai nó móc nó ngoáy vào da thịt mới là lạ. Hèn gì thấy mu bàn chân có máu, là từ đùi chảy xuống đó mà.
"Con gái cưng Mỹ Duyên đấy hả? Xin lỗi, nhưng nó là nô ɭệ của Phan Hồng Nga này. Tôi bảo nó đi đông thì nó phải đi đông, đi tây thì nó không dám đi bắc đấy chị Phương ạ."
Bà Phương trừng mắt lên: "Mày đúng là không phải con người, thứ cặn bã."
Phan Hồng Nga ngồi xuống ghế, bà ta rứt trái nho bỏ vào miệng nhai một cách hách dịch: "Hôm nay cả gan làm càng, ăn cháo đá bát mà còn bảo người có ơn với mình là cặn bã. Chị Phương! Chị thật tử tế đó. Nếu đã vậy thì tôi cũng chả cần gì mà đàng hoàng với chị. Hạng ngu thì mãi là ngu. Bây giờ, tôi gọi cho luật sư lật lại vụ án năm xưa, Mỹ Duyên nó biết thì chắc là nó sẽ quỳ lạy mà van xin. Lúc đó cho dù có bắt nó giết hết cả nhà chồng nó cũng sẽ cúi đầu chấp nhận. Nhưng do phúc của ai mà nó phải vậy thì tự cái thân của con gái mẹ nó hiểu hen."
Bà ta nói rồi lấy điện thoại ra, bấm số của luật sư. Đoàn Thị Phương nhìn chằm chằm vào Phan Hồng Nga tức giận nói: "Đằng nào tao cũng đường cùng, thay vì con tao ác thì để tao ác thay cho nó."
Bà cắn vào tay tên đang giữ bà, giẫm lên chân hắn rồi lao tới chụp con dao trêи bàn đâm vào bụng của Phan Hồng Nga. Bà Phan trợn mắt lên, nét mặt sững sốt trong sự gắn gượng. Nhưng con dao trêи tay bà Phương vẫn tiếp tục đẩy một phát vào sâu, sâu đến khi nào con rắn độc này chết đi thì bà mới thôi.
Tên Hùng bàng hoàng la lên, hắn nhào vô kéo bà phương ra nhưng lúc này bà Phan cũng đã đi chầu diêm vương. Xe cấp cứu tới ngay sau đó cũng chỉ có thể bất lực.
Đoàn Thị Phương chạy khỏi nhà của họ Trịnh, lúc bối rối họ đã sơ hở để bà ấy chạy mất. Nhưng bà Phương cũng không về nhà, buổi tối hôm đó chỉ còn lại một đôi dép của bà trêи một cây cầu. Trước lúc nhảy xuống sông, bà nhìn đất, nhìn trời, đời này coi như bà đã sống đủ, cũng đã rất mãn nguyện. Nhưng tiếc một điều là bà đành phải bỏ lại con gái mà ra đi.
"Mỹ Duyên, mẹ đã xử lý được con rắn độc ấy rồi. Sau này sẽ không có ai ép buộc con nữa. Dù không có mẹ cũng hãy can đảm lên mà sống con nhé!"
Bà nhắm mắt, giọt lệ rơi xuống cũng là lúc bà gieo mình xuống dòng sông, kết thúc một cuộc đời.