Đêm mùa hè mang theo không khí thoáng lạnh lẽo xen lẫn tiếng ve kêu rền rĩ, ngay cả gió cũng mang theo hương vị cây cỏ mà trở nên mềm mại hơn.
Khu biệt thự này người ở rất thưa thớt, chỉ có mấy ngọn đèn đường loáng
thoáng vẫn duy trì ánh sáng, hấp dẫn đàn muỗi vo ve vây quanh ánh đèn.
Dưới khung cảnh đó, Diệp Tử Ngôn lẳng lặng dừng xe ở phía trước cổng lớn khu biệt thự, ngay cả tiếng động cơ cũng không có.
Ngoại trừ tiếng ve kêu gào vì không chịu nổi nỗi cô đơn thì xung quanh không có bất cứ âm thanh nào.
Không hiểu sao Diệp Tử Ngôn cảm thấy lòng mình có một sự bình thản đến lạ thường.
Ngô Khiết Tào ngồi im ở trên ghế lái phụ, nhìn thẳng về phía trước, một câu cũng không nói. Lúc này, Diệp Tử Ngôn mới có phản ứng, anh linh hoạt
cởi dây an toàn, xuống xe bước sang phía bên kia, mở cửa xe cho Ngô
Khiết Tào.
Cũng giống như lần trước, anh khom người vươn tay tựa như quý tộc, chờ đợi nữ vương giá lâm.
Ngô Khiết Tào mở to mắt nhìn anh, cúi đầu nhìn dây an toàn của mình, sau đó lại ngước mắt lên nhìn, ý của cô không cần nói cũng biết.
Giọng nói của Diệp Tử Ngôn vẫn nhu hòa, nhưng hết sức kiên định:“Không được.” Anh nói.
“Cạch,” Ngô Khiết Tào hất mặt sang một bên, cũng may là cô vẫn có thể thực hiện động tác yêu cầu độ khó cao này, vừa cởi dây an toàn vừa nói: “Mẹ em
nói đàn ông cần phải kiêng kỵ nhất hai chữ ‘không được’ đấy!”
Diệp Tử Ngôn duy trì tư thế ban đầu, bất đắc dĩ hỏi: “Mẹ em còn dạy em cái gì nữa?”
Ngô Khiết Tào đánh vào tay anh một cái, lưu loát nhảy xuống xe, đi về hướng căn biệt thự gần nhất.
“Dạy cái gì về sau thầy sẽ biết! Hừ……”
Diệp Tử Ngôn đứng im tại chỗ, lưng dựa vào thành xe, tận mắt nhìn thấy Ngô Khiết Tào bước vào căn biệt thư kia mới rời đi.
——— —————————-
Vừa đặt chân vào căn biệt thự, Ngô Khiết Tào đã bị cản lại ở cửa, tiến không được, lùi cũng không xong.
Ngô Náo Náo đang cùng một đại thúc trung niên không thể coi là xấu, nhưng
tuyệt đối không phải là đẹp, đứng dây dưa ầm ĩ ngay tại lối vào.
Mà chính xác là có đại thúc kia đơn phương dây dưa – ông ta cậy mạnh giữ chặt lấy valy trong tay Ngô Náo Náo.
Ngô Náo Náo vừa giằng lại valy vừa lén nháy mắt với Ngô Khiết Tào, sau đó
quyết tuyệt nói: “Bây giờ Tiểu Khiết cũng quay về rồi, Khổng Thừa Đức,
tôi càng không có lý do gì để ở lại nơi này.”
Vẻ mặt của đại thúc Thừa Đức tràn ngập không cam lòng, ông ta nhíu mày, gần như sắp khóc ra đến nơi: “Náo Náo, Náo Náo…… Xin em đừng đi, biết đâu Tiểu Khiết muốn ở lại chỗ này thì sao? Hai mẹ con em mà đi thì ai chăm sóc cho hai người
bây giờ?”
Ngô Khiết Tào im lặng, không ý kiến.
“Tôi có thể chăm sóc cho Tiểu Khiết! Khổng Thừa Đức, không phải lúc trước chúng tôi đã nói rõ ràng rồi sao? Tôi và Tiểu Khiết không tìm được nơi nào để ở
nên mới tạm thời ở chỗ này một thời gian thôi. Tôi đã cho rằng tôi có
thể ép bản thân mình yêu anh, nhưng…… thật xin lỗi, tôi không thể làm
được.”
“Xin lỗi anh, nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng.”
Thấy sắc mặt của Khổng Thừa Đức đã hòa hoãn chút ít, Ngô Náo Náo quay đầu
nhìn Ngô Khiết Tào, chỉ để lại cái gáy cho Khổng Thừa Đức xem.
Đại thúc Thừa Đức không nói gì thêm nữa, tay cũng chậm rãi buông ra.
Giọng nói của Ngô Náo Náo mang theo tiếng nức nở:“Thực xin lỗi. ….. Tiểu Khiết, chúng ta…… đi thôi.”
Bánh xe valy ma sát với sàn nhà, phát ra âm thanh khuấy động nội tâm của Khổng Thừa Đức.
Rốt cục, ông ta bước nhanh tới kéo Ngô Náo Náo lại, vòng tay ôm bà từ phía
sau, cảm nhận ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, ông ta nói: “Đừng vội đi
như vậy, em mang cái thẻ này theo đi, sau này tôi sẽ đều đặn chuyển tiền vào đó.”
“Anh coi tôi là hạng người gì? Chẳng lẽ anh cảm thấy tôi vì tiền nên mới cùng anh bồi dưỡng cảm tình hay sao?”
Khổng Thừa Đức ôm càng chặt hơn: “Thật ra anh còn muốn em sẽ làm thế…… Nhưng anh biết em không phải loại người như vậy.”
“Đừng nói xin lỗi, đây là một chút tâm ý của anh dành cho hai mẹ con mà thôi.”
“Tôi không thể nhận.”
“Cứ coi như vì Tiểu Khiết, em nhận lấy đi. Cuộc sống của hai người về sau sẽ không cần phải lo lắng.”
“Thừa Đức,” Ngô Náo Náo quay đầu, “Anh là người tốt.”
Cuối cùng ‘miễn cưỡng’ cầm lấy tấm thẻ kia, Ngô Náo Náo lôi kéo Ngô Khiết Tào đang đứng thờ ơ bên cạnh cửa đi ra ngoài.
“Rầm” một tiếng, cửa bị Ngô Náo Náo đóng lại thật mạnh.
Bên trong và bên ngoài cánh cửa là hai thế giới.
Bên trong và bên ngoài cánh cửa, Ngô Náo Náo cũng có hai khuôn mặt.
Chiếc xe thể thao màu đỏ bóng bẩy của Ngô Náo Náo đã sớm chờ ở bên ngoài, bà
vừa chơi đùa chiếc chìa khóa trong tay, vừa mở cửa xe giúp Ngô Khiết
Tào: “Có phải mẹ rất lợi hại hay không?”
Sau khi nhận được cái
liếc mắt xem thường của Ngô Khiết Tào, bà cũng không để ý lắm nhún vai,
dường như tập mãi đã thành thói quen.
So với Diệp Tử Ngôn, khả
năng lái xe của Ngô Náo Náo không yên ổn chút nào, tốc độ xe hoàn toàn
không cùng một cấp bậc. Phong cảnh ngoài cửa sổ xe lao qua vun vút, Ngô
Khiết Tào đã sớm quen thuộc với tình cảnh này.
Xe đi được một lúc, Ngô Khiết Tào mới lên tiếng hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
“Ra sân bay.”
“Ra sân bay để làm chi? Ngô Náo Náo, rốt cuộc mẹ cũng quyết định mang hoa khôi của lớp sang châu Phi để bán đúng không?”
“Thưa hoa khôi của lớp, mẹ đã nhắc bao nhiêu lần là con đừng gọi thẳng tên
của mẹ…… Mẹ quyết định bán con tới Hawaii, tới chỗ người có tiền.”
Chấm dứt trò đùa vô vị này, Ngô Khiết Tào lạnh giọng nói:“Dừng xe, con không đi.”
“Kít –” Lốp xe cùng nhựa đường ma sát phát ra âm thanh vô cùng chói tai, Ngô Náo Náo thật sự cho xe dừng lại trên đường cao tốc, may sao tối nay
không có quá nhiều xe.
“Mẹ nói rồi, làm bất cứ chuyện gì cũng
phải đưa cho mẹ một lý do. Đi Hawaii nghỉ ngơi không phải là dự định của chúng ta hay sao?”
“Chúng ta không thể đi.” Ngô Khiết Tào thuần thục mà bình tĩnh ăn vạ.
“Hả?”
“Được rồi…… là vì đàn ông.”
“Oa oa oa ~ không hổ là là con gái của Ngô Náo Náo ta, nhỏ như vậy đã chỉ biết đến đàn ông rồi ~”
“Chuyện hoa khôi của lớp là con gái của mẹ cũng là điều khó tiếp nhận với con.”
“Có muốn mẹ nói bí quyết ở chung với đàn ông cho con nghe không? Cam đoan chỉ một chiêu là thắng!”
Cô gái 16 tuổi nên có dáng vẻ của một cô gái 16 tuổi, tất cả những kỹ xảo
đối phó với đàn ông cứ đổ cho Ngô Náo Náo dạy là một biện pháp không
tồi.
Ngô Khiết Tào gật đầu.
Chiếc xe thể thao màu đỏ bóng bảy lập tức quay đầu xe, chạy ngược lại.
Ngày hôm sau, trong văn phòng.
Diệp Tử Ngôn nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Ngô Khiết Tào đang hất cao cằm ở phía trước giá sách trong văn phòng đi tới đi lui.
“Ngô Khiết Tào, có cần thầy giúp không? Em muốn lấy cái gì?” Lục Nhân Giáp bưng cà phê đến gần.
“Em không muốn lấy gì cả.”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng tầm mắt của cô lại rời đến trên người Diệp Tử
Ngôn; khi hai ánh mắt chạm nhau, cô lập tức nhìn sang chỗ khác.
Lại tiếp tục đi tới đi lui.
Đi tới đi lui……
Đi tới đi lui……
Rốt cục, Diệp Tử Ngôn cũng đặt bút xuống, đứng dậy đi về phía người nào đó đang ra sức giả bộ.
Ngô Khiết Tào liếc mắt thấy anh đang đến gần thì nhanh chóng leo lên cái thang đang dựng ở gần đó.
Váy của cô khá ngắn, vì thế Diệp Tử Ngôn rõ ràng nhìn thấy màu hồng nhạt của…quần lót.
“Ngô Khiết Tào, em đang làm gì?” Gương mặt Diệp Tử Ngôn đỏ bừng.
“Hừ! Hoa khôi của lớp không cần thầy xen vào!” Khuôn mặt trắng nõn của Ngô
Khiết Tào cũng từ từ ửng hồng. Cô giống một con mèo nhỏ, vung ra móng
vuốt lợi hại của mình, phô trương thanh thế: “Chỉ là lấy sách mà thôi .”
———–
“Tiểu Khiết à, mẹ nói cho con nghe, bản tính của đàn ông chính là “háo sắc”!
Chỉ cần ngoan ngoãn mặc cái này vào thì địa vị của con trong lòng người đàn ông kia lập tức như “thuyền lên theo nước”!”
“Mẹ chuẩn bị cái này bao lâu rồi?” Ngô Khiết Tào dùng ngón cái và ngón trỏ
cầm “nhúm vải” màu hồng nhạt, kiểu dáng “kinh người” kia lên, sắc mặt
ửng đỏ.
“…… Cái đó con không cần phải để ý.”
————–
Trong phòng học.
“…… Đúng rồi, vậy nên câu này nên chọn C.”
Diệp Tử Ngôn theo thói quen vừa giảng bài vừa đi lại tùy ý xung quanh lớp.
Khi đến chỗ của Ngô Khiết Tào.
Ngô Khiết Tào nuốt nuốt nước miếng, dùng răng nanh cắn môi dưới, chậm rãi cởi một cúc áo đồng phục, dùng sức kéo xuống.
Được di truyền từ Ngô Náo Náo, đôi gò bồng đảo đã có thể thoáng nhìn thấy
khe rãnh. Tuy không thể nói là gợi cảm, nhưng lại tràn ngập ngây ngô dụ
hoặc.
“Khụ khụ……” Ngô Khiết Tào ho khan hai tiếng.
Diệp Tử Ngôn phản xạ có điều kiện nhìn về nơi phát ra âm thanh……. Sắc mặt lại là đỏ bừng.
————-
“Còn có chỗ này của con nữa.” Ngô Náo Náo chỉ chỉ vào ngực Ngô Khiết Tào, vẻ mặt ghét bỏ :“Không giống con gái của mẹ chút nào…… Lại đây, lại đây,
độn thêm vào một ít đi.”
“Hừ! Nông cạn! Mị lực hoa khôi của lớp đâu cần phải dựa vào mấy miếng độn ngực kia!”
“…… Vậy hiện tại con đang làm gì thế?”
Ngô Khiết Tào tiếp tục đỏ mặt.
————–
Trên sân thượng.
“Bạn học Ngô Khiết Tào, chúng ta cần nói chuyện một chút, em……”
“Thầy à, “bà dì” hoa khôi của lớp đã đến rồi. Nên em cho thầy một vinh dự đặc biệt, thầy mau đi mua giúp em “thứ gì gì kia” đi.”
Diệp Tử Ngôn hiểu ngay là cô đã tới kỳ kinh nguyệt.
—————-
“Kỳ sinh lý của con sắp đến phải không?”
“Mẹ còn nhớ kỹ hơn con đấy.”
“Tất nhiên rồi, ngày mai tới kỳ sinh lý, con phải bảo cậu ta mua giùm “nhu yếu phẩm” cho con.”
“Ngô Náo Náo, đủ rồi nha!!!”
“Thưa hoa khôi của lớp, tuy rằng loại tình huống này có chút xấu hổ, nhưng
một khi nó xảy ra thì giống như hai người đã được ràng buộc vào một chỗ, tình cảm sẽ tiến thêm một bước, con không muốn sao?”
“Còn có, con bỏ kiểu buộc tóc hai bên này đổi thành buộc tóc đuôi ngựa đi, thành thục một chút.”
Ngô Khiết Tào nhíu mày, gật đầu.
“Nói mau, người đàn ông con thích là ai?”
“Dừng……”
Bị nói cho dồn dập như vậy, thì dù cô có tốt tính như Diệp Tử Ngôn cũng khó mà chịu nổi.
————–
Diệp Tử Ngôn nhìn gương mặt nhợt nhạt của Ngô Khiết Tào sau khi đi từ WC ra, mở miệng hỏi: “Hôm nay em làm sao vậy?”
“Mẹ em nói, bản chất của đàn ông chính là háo sắc.”
Diệp Tử Ngôn không biết nên nói tiếp như thế nào.
Thật lâu sau, anh mới gian nan đặt tay lên mái tóc bóng mượt trên đỉnh đầu
của cô, nhẹ nhàng vỗ về: “Em cứ giống như lúc trước là được rồi.”
“Thầy thích như thế hơn?”
“Ừm…… Thích như thế hơn.”
Chỉ có những lúc này Ngô Khiết Tào mới có dáng vẻ của một cô gái 16 tuổi, Diệp Tử Ngôn hơi nhếch khóe miệng cười cười.
–[ Hệ thống kiểm tra xác nhận tâm lý của mục tiêu đã dao động một lần. Thưởng: 100 điểm.]
[ Số điểm hiện có của người chơi: 6300 điểm.]
[ Chúc bạn chơi vui vẻ.]
Trích lời của Ngô Khiết Tào: Câu nói “nữ truy nam” chỉ cách một tầng sa thực sự không thể tin được nữa.
Hiện tại đâu còn là thời cổ đại, thời điểm đàn ông thuần khiết sớm đã mất từ lâu. Tuy ngoài mặt có tỏ vẻ nghiêm chỉnh đứng đắn nhưng thực ra trong
lòng đã rối tinh rối mù. Đàn ông dạn dĩ kinh nghiệm thì sao có thể chỉ
vì một cô gái tỏ tình mà lấy thân ra báo đáp?
Thứ duy nhất có thể lay động đến tâm hồn họ, chỉ có thể là “sắc” mà thôi.
Đương nhiên, không phải lúc nào chiêu này cũng hữu dụng, dù sao trên người
đàn ông vẫn có rất nhiều quần áo, dưới những tình huống dao động có thể
chỉ thẳng vào người phụ nữ đang quyến rũ mình mà mắng hai tiếng dâm,
phụ.
Nhưng loại tình huống đó sẽ không xuất hiện đối với cô gái
16 tuổi, bởi vì ở độ tuổi này, động tác khoe khoang phô trương chỉ để tô đẹp cho hành động ngốc nghếch đáng yêu mà thôi. Vì người trong lòng mà
không để ý đến xấu hổ, chẳng phải đáng trân trọng lắm sao?