Tiểu Thái Giám, Bổn Cô Nương Thích Ngươi

Chương 10: Bàn bạc



Hàn Doanh lần đầu tiên mất ngủ, không phải vì lạ giường, lạ chỗ, mà bởi vì khắp người đều đau nhức, bàn tay ngâm nước cả ngày đến giờ các đầu ngón tay vẫn còn nhăn nhúm.

Sống hai mấy năm trên đời, bây giờ nàng mới biết giặt đồ cũng có thể biến thành cực hình như vậy, tình trạng này mà cứ kéo dài, không biết nàng sẽ thành cái dạng gì nữa.

Nàng vẫn thấy thích thân xác của kiếp trước hơn, cao ráo, xinh đẹp, có biết bao nhiêu người theo đuổi. Còn bây giờ thì mặt tròn tròn, người cũng tròn tròn, cảm giác như đặt nàng trên đỉnh núi thì có thể lăn một đường xuống chân núi luôn vậy. Haizz, có thời gian nhất định phải ‘cải tạo’ một chút mới được.

Hàn Doanh hết nhớ đến kiếp trước, kiếp này, lại nhớ đến ‘hảo bằng hữu’ còn đang bị giam trong lao, không có ai đấu khẩu với nàng thật buồn chán. Có cơ hội cũng nên đến thăm nàng ta một chút chứ nhỉ.

Nhớ mãi nhớ mãi, cuối cùng Hàn Doanh cũng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Cố Mạc Nhiên nhẩm tính, thấy đã đến ngày khám định kỳ cho tứ hoàng tử, liền lấy đồ đi đến Nam Uyển Cung.

Vừa bước vào, Cố Mạc Nhiên đã nhìn thấy vị hoàng tử nào đó đang ngồi trên giường vui vẻ “hành hạ” Tiểu Hổ. Tiểu Hổ chính là con mèo cưng của tứ hoàng tử, sở dĩ có cái tên này cũng vì màu lông của nó vằn vàng, nuôi thế nào cũng không béo được, cứ gầy gầy, tướng tá chẳng khác gì con hổ con.

Con mèo này đặc biệt không thích bắt chuột, chỉ thích hù dọa các cung nữ, thái giám mà nó cho là khó ưa, chỉ khi nằm trong lòng của chủ nhân nó mới trở lại là một con mèo đúng chuẩn. Nếu như Cố Mạc Nhiên làm tương tự với Tiểu Hổ, nhất định là bị nó tặng cho vài đường cào rồi.

Cố Mạc Nhiên tiến đến trước mặt Trương Diên Lạc, cung kính nói: “Hoàng tử xin nằm lên giường để vi thần bắt mạch cho người.”

Trương Diên Lạc nhìn thấy người đến cười ngô nghê, gật đầu, theo lời nằm xuống giường. Cố Mạc Nhiên bắt mạch xong lại hỏi cung nữ bên cạnh vài câu, thấy tình hình vẫn ổn định trở về thì lại bị kéo lại.

Hoàng tử điện hạ đã thả mèo vào ổ từ khi nào, đang chớp mắt nhìn hắn tỏ vẻ đáng thương. Khóe mắt Cố Mạc Nhiên giật giật: “Muốn thần chơi cùng người sao?”

Ai đó gật đầu thật mạnh, ánh mắt lấp lánh. Cố Mạc Nhiên chỉ có thể đồng ý: “Người muốn chơi trò gì.”

Ai đó lại kéo hắn ngồi xuống ghế, một tay che mắt, một tay chỉ vào trong. Cố Mạc Nhiên vừa nhìn liền hiểu: “Người muốn chơi trốn tìm.”

Trương Diên Lạc gật đầu như giã lạc, Cố Mạc Nhiên bất lực: “Được rồi, người đi trốn, thần sẽ đi tìm.”

Ai đó vui vẻ ra mặt, chớp mắt một cái đã không thấy đâu.

Còn chưa chơi được mấy hiệp đã nghe tiếng thái giám truyền đến: “Liễu Phi nương nương đến.”

Cố Mạc Nhiên thở phào, cúi người hành lễ: “Vi thần tham kiến nương nương.”

“Miễn lễ.” Liễu Uyển Nghi phất tay, lại nói: “Các ngươi đều lui đi, bổn cung muốn ở riêng với con.”

“Vâng.”

Cố Mạc Nhiên cũng định lui đi, lại nghe Liễu phi nói: “Cố ngự y lưu lại một chút, bổn cung muốn nghe một chút về tình hình sức khỏe của Lạc Nhi.”

“Vâng.” Cố Mạc Nhiên thầm than trong lòng, không biết hôm này là ngày gì mà mẫu tử nhà này thích giữ hắn lại như vậy?

Cung nữ cùng thái giám vừa lui đi, vẻ ngây ngô, ngốc nghếch của Trương Diên Lạc liền được thay bằng vẻ nghiêm túc, trầm ổn: “Mẫu thân.” Khóe miệng Cố Mạc Nhiên không ngừng giật, lật mặt cũng thật là nhanh.

Liễu Uyển Nghi gật đầu, ngồi xuống, cũng ra hiệu cho hai người cùng ngồi.

“Hoa Ngọc Lam kia thật mưu mô, hóa ra hạ độc không phải mục đích chính của ả ta.”

“Bà ta còn có ý khác sao?” Trương Diên Lạc hỏi.

“Phải, ta cũng mới biết đây thôi.”

“Vậy mục đích của bà ta là gì?”

Liễu Uyển Nghi kể một lượt những chuyện xảy ra ở Hoa Lam Cung, sau đó thở dài: “Mẹ nghĩ bà ta đã lập kế từ rất lâu rồi, chặt chẽ không một khe hở, dựa vào chuyện lần này để thăm dò con, cũng tiện đưa người đến đây để giám sát.”

Cố Mạc Nhiên xoa cằm: “Đúng là quỷ kế đa đoan, nếu chúng ta ngăn cản thì chẳng khác nào vạch áo cho người xem lưng, nhưng cũng không thể để bà ta thành công được.”

“Đúng vậy, bây giờ quan trọng nhất là cần phải nghĩ ra đối sách đối phó với chiêu trò của ả.”

Cố Mạc Nhiên lại hỏi: “Bà ta bắt đầu nghi ngờ từ khi nào nhỉ? Không phải trước giờ đều như thế sao?”

Liễu Uyển Nghi lắc đầu: “Ta cũng không biết, có thể là đã sớm nghi ngờ, chỉ là bây giờ mới hành động thôi.” Lại quay sang nói với Trương Diên Lạc: “Con cũng nên cẩn thẩn hơn đi.”

Trương Diên Lạc cười cười: “Không sao đâu ạ, có thể là bà ta chỉ đoán mò thôi, trong cung rảnh rỗi quá nên mới kiến chuyện làm cũng nên.”

“Dù sao cũng nên cẩn thận.”

“Con biết mà, mẹ không cần lo lắng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.