Tiểu Thái Giám, Bổn Cô Nương Thích Ngươi

Chương 6: Bị giam



Hàn Doanh cứ thế ngơ ngác ngồi trong đại lao nửa ngày trời mới phản ứng lại được rằng nàng thực sự gặp phải họa lớn rồi. Tuy rằng nàng thực sự không hạ độc tứ hoàng tử gì đó kia, nhưng tất cả mọi người đều nghĩ như vậy. Nàng cũng không biết ai mới là hung thủ, không cách nào chứng minh bản thân vô tội.

Tội danh hãm hại con cháu của vua sẽ bị xử thế nào, xử tử, hay là lăng trì? Mà cho dù thế nào thì cũng không thoát khỏi cái chết đâu nhỉ, Hàn Doanh nàng sợ đau, có thể cho nàng chết thoải mái một chút không?

Hai tên cai ngục ngồi không xa chỗ Hàn Doanh, vừa uống rượu vừa nói chuyện, không hề che dấu ý khinh bỉ:

“Chỉ là một cung nữ cũng có gan hạ độc hoảng tử, đúng là chán sống rồi.”

“Ta thấy ả ta đâu chỉ chán sống, tứ hoàng tử có thế nào cũng là hoàng tử được hoàng thượng sủng ái, đụng vào người nhất định chết rất khó coi.”

“Có điều ta không hiểu, hoàng thượng cần gì giữ lại ả ta tra khảo, bắt được rồi không phải cứ hạ lệnh chém là xong sao?”

“Hoàng thượng suy nghĩ sâu xa, người như chúng ta làm sao hiểu được.”

“Cũng phải.”

Hàn Doanh nghe bọn họ nói chuyện, càng thêm sầu não, nàng đã chết một lần, sống chưa được bao lâu, lại phải chết một lần nữa sao? Con ngươi vừa mới di chuyển lại nhìn thấy ở góc phòng dựng không ít dụng cụ đủ kích cỡ, hình dạng, nhìn kĩ còn có thể thấy những vệt máu đã khô ở trên đó. Hàn Doanh bất giác co rúm người. Tra khảo? Không phải chứ, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy đau đớn rồi, nàng sẽ ngất trước khi bị dùng hình đó.

Hàn Doanh cứ lo lắng sẽ bị đem ra tra tấn cho máu me đầy người giống như phim ảnh thường chiếu, thế nhưng vài ngày trôi qua, ngoài việc có người canh giữ, thi thoảng có người đến kiểm tra, thì cũng không có gì đặc biệt. Nếu như nơi này có thể sạch sẽ một chút, cơm ăn ngon hơn một chút, Hàn Doanh thậm chí có ý muốn ở lại nơi này lâu dài, có người canh giữ lại không phải làm việc cũng có cơm ăn. Tính ra cũng không hẳn là tệ đi.

Mấy ngày này, Hàn Doanh còn quen được một người, cũng từng là cung nữ, chỉ vì vô ý đáp tội với Hoa phi mà bị nhốt ở đây, không biết khi nào mới có thể ra ngoài, hai người thường nhân lúc cai ngục ra ngoài hoặc ngủ gật mà nói vài câu, cũng coi như là giết thời gian.

Hàn Doanh ở trong lao ngục có phần thoải mái, nhưng ở nơi khác trong hoàng cung lại trái ngược hoàn toàn.

Tại Nam Uyển cung, Liễu Uyển Nghi nhìn người trên giường đã nhắm mắt ngủ say, lệnh cho toàn bộ hạ nhân đều lui ra ngoài. Đến khi xác định trong phòng không còn người nào, Liễu Uyển Nghi mới nhẹ giọng gọi một tiếng: “Lạc nhi!”

Trương Diên Lạc mở mắt, ngồi dậy, đáp một tiếng: “Mẫu thân!”

“Hoa Ngọc Lam kia lần này hạ độc con mục đích không đơn giản, không biết lại muốn giở trò gì.”

“Có thể là bà ta đang muốn thử chúng ta.”

“Mấy ngày này con đừng ra ngoài, tránh cho bị người của bà ta để ý, mẹ sẽ nghĩ cách để hoàng thượng trị tội ả ta.”

“Bà ta ngang nhiên như vậy chắc chắn đã chuẩn bị cả rồi.”

“Dù thế nào cũng phải thử, không thể để ả hênh hoang mãi được.” Trương Diên Lạc im lặng một lúc lại hỏi: “Cung nữ kia thế nào rồi?”

Liễu Uyển Nghi ngạc nhiên: “Sao con lại hỏi vậy?”

Trương Diên Lạc kể lại chuyện ngày đó gặp Hàn Doanh, nói: “Hôm đó cũng nhờ gặp được nàng ta, con mới có thể giả bệnh, nếu như là người khác e là không dễ như vậy.”

“Biết đâu nàng ta đóng kịch.”

Trương Diên Lạc nhớ đến biểu cảm đa dạng của Hàn Doanh, bật cười: “Không đâu, con thấy nàng ta tâm tư đơn giản, trong cung đông người phức tạp, người như vậy chẳng có mấy người, để nàng ta chết thì hơi uổng.”

“Người của Hoa Lam cung liệu có tin tưởng được không?”

“Tám phần là bị lợi dụng.”

Liễu Uyển Nghi thấy con trai chắc chắn như vậy cũng không nói nhiều nữa, gật đầu, coi như là đồng ý giúp cung nữ đó giữ mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.