Tiểu Thái Giám, Bổn Cô Nương Thích Ngươi

Chương 8: Âm mưu



Hoa Ngọc Lam nhìn theo hướng Trần Thu Cúc bị đưa đi, thở dài:

“Tâm ý của ta, thế nhưng chỉ vì sơ xuất của nàng ta mà biến thành hại người.”

Tâm ý? Liễu Uyển Nghi trong lòng cười lạnh, nói: “Cũng chỉ là thuốc lấy từ ngự y viện thôi, đâu có gì đặc biệt.”

“Liễu tỷ à, muội nói như thế khi nào vậy?”

“Không phải sao?”

“Dĩ nhiên không phải, Liễu tỷ không biết xin đừng đoán bừa.”

Trương Diên Ngạn ngồi ở giữa, nhìn hai vị ái phi nói qua nói lại, day day thái dương, chen vào một câu: “Đặc biệt thế nào, ái phi nói trẫm nghe thử?”

“Thần thiếp cũng là người làm mẹ, nhìn thấy tứ hoàng tử thể chất yếu ớt, thường xuyên bệnh tật đau lòng không thôi, hôm trước thần thiếp thuận miệng nói một câu, không ngờ Xuân Nhi lại quen biết một vị danh y, liền nhờ Xuân Nhi xin người nọ một đơn thuốc.”

Liễu Uyển Nghi ra vẻ ngạc nhiên: “Ồ, là vậy sao? Không biết là vị danh y nào, còn hơn cả ngự y sao?”

Hoa Ngọc Lam gọi một tiếng, Xuân Nhi ở bên lập tức trả lời: “Thưa, là Tống Vân Tiêu.”

“Chưa nghe qua.”

“Huynh ấy là biểu ca của nô tỳ, từ nhỏ đã theo phụ thân học y, nghiên cứu y thuật, huynh ấy cũng từng chữa trị cho người có thể chất yếu giống như tứ hoàng tử, cho nên...”

Trương Diên Ngạn bắt được trọng điểm trong câu nói của Xuân Nhi, hỏi lại: “Hắn từng chữa trị qua rồi? Ngươi biết sao không báo?”

“Chúng nô tỳ rất ít liên lạc, gần nửa năm trước huynh ấy viết thư nói đang chữa trị cho một người chưa biết kết quả thế nào. Gần đây nương nương hỏi nô tỳ có quen biết lang y nào không, nô tỳ hỏi lại mới biết huynh ấy đã thành công.”

Trương Diên Ngạn cũng không để ý, biết được có người có khả năng chữa bệnh cho con, vui mừng ra mặt: “Ngươi có thể mời vị danh y ấy tiến cung một chuyến, chẩn trị cho tứ hoàng tử hay không?”

Xuân Nhi nghĩ một lát mới trả lời: “Nô tỳ sẽ thử ạ.”

Liễu Uyển Nghi chợt hiểu ra mục đích thật sự của Hoa Ngọc Lam, nhíu mày im lặng không nói, người là đích thân hoàng thượng mời đến, bà ngăn cản há tự mình giấu đầu lòi đuôi, thế nhưng cũng không thể để ả ta được lợi. Liễu Uyển Nghi âm thầm suy tính, một lát nữa về cung phải tìm Lạc Nhi bàn bạc kỹ lượng mới được.

Trên đường trở về cung Liễu Uyển Nghi nhớ đến chuyện lần trước Lạc Nhi nhờ, nhìn qua hoàng thượng một lát, làm như lơ đãng nhắc đến: “Hung phạm đã tìm được rồi, vậy cung nữ kia hoàng thượng định xử trí nàng ta thế nào?”

Trương Diên Ngạn cau mày: “Cung nữ nào?”

“Chính là cung nữ bắt được trong Nam Uyển Cung.”

Trương Diên Ngạn cười cười: “Ái phi, nàng khi nào thì để ý tới một cung nữ vậy?”

“Thần thiếp vốn rất nhân từ.”

Trương Diên Ngạn cười ha ha: “Vì sự nhân từ của nàng, trẫm sẽ tha cho nàng ta một mạng.” Nói xong liền gọi Hứa công công đến nói nhỏ vài câu.

Hàn Doanh ở trong lao ngục ăn no ngủ kĩ, thoải mái tự tại, hoàn toàn không có một chút ý thức mình là trọng phạm. Mấy ngày nay Hàn Doanh đã ngủ nhiều đến mức tỉnh táo, làm thế nào cũng không ngủ tiếp được, lại thấy người ở phòng giam bên cạnh cũng đang thức, thế là liền lôi kéo người ta nói chuyện:

“Dư Ngân Tâm, ngươi nói xem có phải hoàng đế thừa cơm thừa gạo rồi hay không?”

“Sao ngươi lại nói vậy.”

“Nếu không sao lại nuôi những người như chúng ta, chẳng cần làm việc cũng có cơm ăn, mặc dù, ừm... có hơi khó ăn một chút nhưng cũng là cơm nha.”

Dư Ngân Tâm lườm nàng một cái, không nói gì. Hàn Doanh tiếp tục lảm nhảm: “Ngươi xem, ta cả ngày hết ăn rồi ngủ, đến heo cũng không ngủ nhiều như ta.”

“Ngươi cũng muốn so với heo?”

“...” Hàn Doanh nghẹn họng.

Im lặng được một lúc, Hàn Doanh lại bắt đầu nói: “Liệu chúng ta có bị nhốt ở đây cả đời không?”

“Ngươi nói xem?”

“Chỉ nghĩ đến sau này không còn được nhìn thấy ánh mặt trời, ta liền thấy đau khổ.” Hàn Doanh nói xong làm biểu cảm ‘đau đớn’.

“Vậy sao? Ta còn tưởng ngươi ở đây rất thoải mái.”

“Nào có.”

Hàn Doanh còn định nói gì đó thì một thái giám đi đến nói vài câu với hai cai ngục, một người đến trước phòng giam của Hàn Doanh mở khóa.

“Ngươi mau ra ngoài.”

“Hả?” Hàn Doanh ngơ ngác không hiểu: “Ra ngoài làm gì?”

Cai ngục đó bực bội: “Không ra ngoài không lẽ ngươi muốn ở đây đến già.”

Hàn Doanh vẫn chậm chạp không ra, hắn ta đành đi vào, kéo Hàn Doanh ra ngoài giao cho thái giám kia, miệng còn lẩm bẩm: “Chưa thấy ai muốn ngồi nhà lao, đầu óc chắc là có vấn đề rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.