Tiểu Thái Giám! Ngươi Dám Phạm Thượng !

Chương 11



5 năm sau...

Thiên Lam quốc năm Lam đế thứ 3, dưới sự trị vì của đương kim hoàng thượng Lam Dạ Quân, đất nước ngày càng hưng thịnh.. Tuy nhiên, vị hoàng thượng này có chút vấn đề.

Từ 5 năm trước đã phế bỏ hậu cung, lập một nữ nhân tên Lâm Lạc Tiếu làm hậu, tuy nhiên chưa bao giờ thấy vị hoàng hậu này, lại nghe người trong cung nói vị hoàng hấu này đã mất tích.

Lại nói hắn treo cáo thị tìm hoàng hậu khắp nơi, thế nhưng lại treo hình của một tên thái giám.

.....

Còn rất nhiều chuyện không ngờ đến.

*****

Năm năm trôi qua, Lam Dạ Quân vẫn không ngừng nhớ nhung Lâm Lạc Tiếu. Hắn thường cải trang đích thân đi tìm nàng, nhưng kết quả vẫn như thế, nàng mãi mãi không xuất hiện.

- Công tử! Hôm nay sao người lại có nhã hứng đi dạo kinh thành a~

Tiểu Phúc tử một bên Lam Dạ Quân hỏi.

- Chỉ là muốn trở lại nơi cũ, nhớ về nàng...

Lam Dạ Quân buồn bã nói. 5 năm trôi qua nhưng hắn vẫn thế,khí chất,khuôn mặt vẫn tuấn mỹ, dường như không phai dần theo năm tháng. Nhưng khuôn mặt hắn lại nghiêng sầu, trong đôi mắt vẫn tràn ngập hình bóng của một nữ nhân.

- Tài..tài..sửu sửu..!!!

Từng giọng nói non nớt vang lên.

Không chỉ Lam Dạ Quân mà người trên đường ai ai cũng phải bật cười khi thấy sòng bạc kia.

Ở đó có khoảng 5, 6 đứa trẻ tầm năm, sáu tuổi tụ lại. Tiểu hại tử bây giờ cũng biết đánh bạc sao? Lam Dạ Quân chợt cảm thấy thú vị, bước nhẹ đến.

- Haha! Các ngươi đều thua rồi, mau chung tiền a~~

Một đứa trẻ cất giọng cười. Dường như tiểu hài tử đó là chủ sòng.

- Tiểu Quân! Ngươi cho bọn ta gỡ gạc a, tiền mừng tuổi của ta đều thua sạch rồi, mẫu thân sẽ đáng ta chết mất..ô.ô~

Một tiểu nam hài cất giọng cầu xin.

- Phải đó! Cho chúng ta gỡ gạc a~~

Bọn trẻ đều bắt đầu khóc ô ô..

- Không được! Nguyên tắc của Lam Quân Lạc ta là ngân lượng đã vào túi của ta thì không thể nào xuất ra, hơn nữa chúng ta đều không phải là tiểu hài tử ba tuổi nữa rồi, không thể động chút là khóc a!

Nghe đến đây Lam Dạ Quân liền nhếch miệng cười, tiểu hài tử này là nhà ai sinh ra a, cũng thật đặc biệt, hơn nữa...nó cư nhiên cùng họ với hắn.

- Ta đã sớm nói ta chỉ muốn chơi cùng người lớn, ai bảo các ngươi năn nỉ cầu xin, tầm của ta chơi với người lớn mới xứng nha!

Tiểu hài tử kia gian xảo nói.

- Ai nói chúng ta còn nhỏ, ngày mai ta sẽ đến đánh cho ngươi thua thì thôi! Ngươi chờ đi! Ngày mai bọn ta sẽ quay lại!

Đám tiểu hài tử liền nhao nhao, cũng ngừng khóc, quay đầu khí thế về nhà.

Thấy bọn chúng về hết, Lam Quân Lạc mới đứng dậy dọn sòng bạc nhỏ, nhếch môi cười:

- Hazz! Tiểu hài tử đúng là tiểu hài tử!

- Ngươi không phải tiểu hài tử sao?

Lam Dạ Quân thú vị cười.

- Ai dám nói lão tử là tiểu hài tử?

Lam Quân Lạc tức giận nói, nhíu mày ngẩng đầu.. Bỗng chốc, Lam Dạ Quân liền sững sờ... Tiểu hài tử kia khuôn mặt ngây thơ phúng phính, làn da trắng mềm đáng yêu, mày đẹp vô cùng, điều không ngờ đến ngũ quan tinh xảo của hắn lại thập phần giống hệt Lam Dạ Quân, cả thần thái lúc nhíu mày giống như là bản sao của hắn... Hơn nữa, cư nhiên đôi mắt tinh anh của Lam Quân Lạc lại giống nàng...

Không chỉ Lâm Dạ Quân bất ngờ, cả tiểu Phúc tử cũng há hốc miệng.

- Cái..cái này..hoàng...hoàng thượng..tiểu hài tử này..lại giống người đến vậy!

Lam Dạ Quân giờ phút này không nghe được bất cứ thứ gì. hắn đứng nhìn tiểu hài tử đó mãi.

- Vị thúc thúc này! Biết bản thân nói sai sao? Ta...Í, thúc thúc sao nhìn giống ta vậy a?

Lam Quân Lạc ngây thơ nhìn kĩ.

- Tuy nhìn không đáng yêu bằng ta, nhưng nhìn đúng là giống ta thật, thúc biết dịch dung sao?

- Mẫu thân nói khuôn mặt của ta và mẫu thân là nghiêng nước nghiêng thành, hồng nhan thường bạc mệnh nên phải đề phòng kẻ xấu hãm hại, chẳng lẽ thúc muốn giả dạng ta lừa gạt mẫu thân?

- Này..này..thúc bị nói trúng tim đen hay sao đứng như trời trồng vậy?

Lam Quân Lạc dùng ngón tay mập mạp nho nhỏ chọc đùi Lam Dạ Quân.

- Mẫu thân..con là ai?

Giọng Lam Dạ Quân trở nên run rẩy, từ từ ngồi xuống ngang Lam Quân Lạc.

- Sao ta phải nói cho thúc, lỡ thúc muốn hãm hại mẫu thân ta thì sao?

Lam Quân Lạc vẻ mặt đầy đề phòng.

- Ta không làm hại con, ta chỉ muốn biết mẫu thân con là ai!

Lam Dạ Quân dịu dàng nói.

- Không nói chính là không nói, thúc thật là... đừng nghĩ có khuôn mặt giống ta liền giả vờ đáng thương!

Giọng điệu này.. cũng thật là giống Lâm Lạc Tiếu.

- Vậy phải làm sao con mới nói cho ta!

Ngoài trừ Lâm Lạc Tiếu, chưa ai có thể khiến hắn xuống nước như vậy.

- Một trăm vạn lượng!

Lam Quân Lạc liền nghĩ ra một cái giá cao trên trời, nghĩ chắc thúc thúc này sẽ không có đủ ngân lượng sẽ bỏ cuộc..hắc hắc.. Hắn thật thông minh!

- Tiểu Phúc!

Lam Dạ Quân liền lấy ngân lượng từ tiểu Phúc tử đưa cho Lam Quân Lạc.

Lam Quân Lạc thật không thể ngờ người này lại có nhiều ngân lượng đến thế, liền trợn to mắt. Nhưng ngay sau đó lướt qua tia giảo hoạt.

- Hazz.. giờ ta đổi ý, không cần ngân lượng nữa!

Tuy hắn cũng rất không nỡ nhìn đống ngân lượng kia bay đi, nhưng không thể phản bội mẫu thân.

- Vậy con muốn gì ta liền đáp ứng!

Lam Dạ Quân không hề tức giận, nhẹ nhàng hỏi.

- Thúc thật cố chấp a, được rồi...thế này.. thúc chơi bạc với ta một ván, nếu thúc thắng ta sẽ nói cho thúc, ngược lại thúc không được làm phiền ta nữa...!

Lam Quân Lạc thầm nghĩ, trên đời này ngoài mẫu thân ra, ai có thể thắng hắn a~~ còn phải xem mẫu thân kiêm sư phụ của hắn là ai?

- Hảo!! Nếu ta thắng con phải giữ lời, nam tử hán nhất ngôn cửu đỉnh!

Lam Dạ Quân vội vàng nói.

- Haha! Hảo!

Lam Quân Lạc vui nhất là khi có người nói hắn là nam tử hán.

Thế nhưng tiểu Quân ngây thơ đã lầm, đánh mười ván,hắn đã thua cả mười.

- Không thể nào! Không thể nào a~~

Tiểu Quân không thể ngờ trên đời lại có người thắng hắn.

- Thúc thúc! Sao thúc có thể thắng ta! Tại sao?

Tiểu Quân bắt đầu thán phục Lam Dạ Quân.

- Vì người dạy con đánh bạc còn kém ta!

Lam Dạ Quân nghĩ muốn trêu chọc tiểu Quân, bây giờ hắn đã bình tĩnh hơn.

- Không thể, mẫu thân nói ngoài trừ phụ thân không ai có thể thắng người!

Tiểu Quân chống má suy nghĩ.

- Con nói.. vậy mẫu thân con tên gì? Giờ con có thể nói cho ta được không?

Lam Dạ Quân trong lòng dường như nắm chắc 8 phần.

- Hazz.. nếu là nam tử hán,ta chấp nhận nói cho thúc! Nhìn mặt thúc hơi gian xảo nhưng cũng không phải phường xấu xa~~

Mặt lam Dạ Quân cùng tiểu Phúc đầy hắc tuyến, tiểu hài tử này mồm mép thật lợi hắn, nhưng mặt hắn cùng khuôn với Lam Dạ Quân, há chẳng phải nói mặt hắn cũng gian xảo hay sao..

- Ừm.. mẫu thân ta tên không thay họ không đổi.. Lâm Lạc Tiếu! Nhưng thúc không nên tìm mẫu thân, mẫu thân ta rất lợi hại, đánh ngươi không cần dùng gậy đâu nha!!

Tiểu Quân nhẹ giọng nhắc nhở.

Thế nhưng Lam Dạ Quân từ giây phút nghe đến cái tên kia, hắn đã vui đến nỗ không nghĩ được gì nữa rồi... Thì ra nàng vẫn ở kinh thành, chả trách hắn tìm nàng khắp nơi đều không thấy, thì ra nàng vẫn ở đây.. còn nữa.. còn sinh cho hắn.. một tiểu hài tử!

- Tiểu Quân, bây giờ mẫu thân còn ở đâu, dẫn ta đi gặp nàng!

Lam Dạ Quân vui mừng khôn xiết, nhẹ nhàng nói.

- Thúc thúc, thiên đường có cửa thúc không đi, địa ngục không cửa thúc cứ lao vào là sao? Ta khuyên thúc đừng gặp mẫu thân của ta a!

Lam Quân Lạc nhìn Lam Dạ Quân ít nhiều cũng có hảo cảm, hơn nữa có một loại cảm giác rất kì lạ.

- Tiểu Quân...ta..ta là phụ thân của con đây!

Lam Dạ Quân cất giọng run rẩy, hắn chắc chắc đây là con của hắn với Tiếu nhi.

- Thúc đừng nhận bậy nha!

Lam Quân Lạc có chút mất tự nhiên, thúc thúc này là thấy hắn quá đáng yêu nên muốn nhận làm con hay sao.

- Không phải! Con thật sự là con của ta với Tiếu nhi, nều không tại sao con lại giống ta đến thế, hơn nữa lại cùng họ với ta!

Lam Dạ Quân nhẹ giọng giải thích.

- Thúc tên gì a?

Lam Quân Lạc nghi ngờ hỏi.

- Ta là Lam Dạ Quân!

Hắn run rẩy trả lời.

- A... vậy thúc thúc là..là" Dạ Quân chết tiệt"mà mẫu thân hay nhắc đến!

Nhất thời Lam Dạ Quân cảm thấy muốn cười, Tiếu nhi vẫn luôn nhớ đến hắn.

- Khụ.. vậy con tin ta chưa?

- Phụ thân.. vậy cũng giống như Vương nghĩa phụ sao?

Tiểu Quân nhẹ hỏi.

- Vương.. con nói là Vương Thành?

Năm đó Lâm Lạc Tiếu biến mất thì Vương Thành cũng mất tích, nghe thị về nói đến hôm ấy Vương Thành đã dẫn một tiểu thái giám ra ngoài.

- Sao thúc biết tên nghĩa phụ? Thúc thật sự là phụ thân của ta sao?

Tiểu Quân quả là tiểu hài tử thông minh.

- Ta là phụ thân thật sự của con, Vương Thành chỉ là nghĩa phụ.. đừng nói là Tiếu nhi- mẫu thân con đã thành thân Vương Thành rồi nha?

Sắc mặt Lam Dạ Quân trở nên khó coi. năm đó Vương Thành khiến hắn ăn dấm chua không ít.

- Đương nhiên không phải! Nghĩa phụ đã có nghĩa mẫu rồi, sao có thể thành thân với mẫu thân a~

Lúc này, Lam Dạ Quân mới thở phào, thì ra Vương Thành đã lấy thê tử rồi. Tiếu nhi vẫn là của hắn.

- Tiểu Quân! Ta thật sự là phụ thân của con đây!

Lam Dạ Quân ôm lấy Lam Quân Lạc âu yếm.

- Phụ..phụ thân!

Không hiểu sao Lam Quân Lạc lại cảm thấy Lam Dạ Quân không phải nói dối, hơn nữa lúc trước mẫu thân từng nói hắn rất giống phụ thân, đêm nào mẫu thân cũng chửi " Dạ Quân chết tiệt" nhưng lúc sau lại khóc. Hơn nữa trên đời này chỉ có phụ thân mới có thể đánh bạc thắng hắn và mẫu thân.

- Con ngoan!

Lam Quân Lạc nghe vậy chợt bật khóc. Lúc trước nghĩa phụ cũng ôm hắn như vậy, như Vương Trì con trai nghĩa phụ lại đẩy hắn ra, còn tức giận nói với hắn.

" Ngươi tìm phụ thân của ngươi mà ôm, đây là phụ thân của ta!"

Tuy nghĩa phụ sau đó đã đánh Vương Trì, nhưng hắn biết Vương Trì nói đúng, hắn là tiểu hài tử không có cha.

- Phụ thân.. sao người lại rời bỏ tiểu Quân và mẫu thân a~~ Mẫu thân nói người đã đi bắt yêu quái giúp dân, nhưng đó chỉ là gạt tiểu hài tử...Vương Trì, A Hoa, A Bảo.. ai cũng nói tiểu Quân là hài tử xấu xa mới không có phụ thân..ô..ô!

Lam Quân Lạc nức nở khóc.

- Con ngoan của ta, là phụ thân không tốt! Tiểu Quân không phải là hài tử xấu xa, cũng không phải là hài tử không có cha, con xem ta đã trở về rồi đây.

- Phụ thân!

Dưới ánh nắng, phụ tử bọn họ ôm lấy nhau. Trong lòng tràn đầy hạnh phúc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.