Tiểu Thần Tiên Hệ Liệt

Chương 101



Sau hai tháng, Lê Khải An lại trở về toà nhà thành thị quen thuộc.

Lúc đi là đầu tháng chín, hiện tại đã là cuối tháng mười một, bầu trời trong vắt mà cao xa, lộ ra khí tức lạnh lẽo, đi ra sân bay, Lê Khải An che kín áo khoác.

Sở Dục trên cánh tay mang theo một cái áo choàng dài bước nhanh đuổi theo, ân cần nói: "Có lạnh không? Có muốn phủ thêm không?"

"Không cần." Lê Khải An vung vung tay, lên xe.

Sở Dục cùng hắn đi máy bay trở về, bởi vì nghe đâu hồng nương cưỡi chim liền cánh về thiên đình làm việc, một ngày mới có thể trở về, cho nên Sở Dục không có vật để cưỡi.

"Nói cách khác anh phải chờ đến tháng mười một sang năm mới có chim để cưỡi." Sở Dục thở dài.

"Nàng không phải chỉ trở lại một ngày sao?" Lê Khải An đối với kết quả tính toán này rất mờ mịt.

"Trên trời một ngày chính là nhân gian một năm a, bảo bối." Sở Dục tự nhiên nói.

Lê Khải An thần sắc bình tĩnh: "Ác, thì ra lời giải thích là thật a, có ý tứ."

Sở Dục thấy Lê Khải An không sửa chữa, càng được voi đòi tiên: "Đúng a, bảo bối."

Lê Khải An: "..."

Sở Dục đắc ý vênh váo: "Bảo bối."

"Sách." Lê Khải An quay đầu nhìn chằm chằm Sở Dục, "Gọi một lần nữa, anh không muốn yên đúng hay không?"

"Anh xong rồi." Sở Dục lập tức ngồi nghiêm chỉnh mắt nhìn phía trước mặt lộ vẻ oan ức, vô cùng giống con chó nhỏ bị chủ nhân răn dạy.

Trở lại nhà Lê Khải An, Sở Dục giúp hắn đem hành lý xách lên lầu, sau đó đứng ở cửa cùng hắn lưu luyến chia tay: "Ngồi máy bay cả ngày mệt mỏi, em nghỉ ngơi cho tốt, anh về nhà trước."

"Được." Lê Khải An đuôi lông mày giương lên, đối với chuyện Sở Dục cư nhiên không mặt dày mày dạn dính vào nhà mình rất vui mừng, giọng điệu trong nháy mắt ôn hòa khách sáo rất nhiều, "Anh cũng nhanh về nghỉ ngơi đi, khoảng thời gian này làm phiền anh, ngày khác tôi mang anh ra ngoài chơi."

"Là anh tự nguyện, không cần khách khí, nhìn thấy em vui vẻ anh cũng vui vẻ." Sở Dục lộ ra một nụ cười ngây thơ thanh thoát, nhìn Lê Khải An phất tay một cái, "Quay vào đi."

Lê Khải An cũng phất tay, dựa vào cửa nhìn theo Sở Dục rời đi.

Thật là một cảnh phi thường hài hòa hữu ái.

Vì vậy, một giây sau, Lê Khải An liền trơ mắt mà nhìn Sở Dục từ trong túi quần móc ra chìa khóa, cực kỳ tự nhiên mở cửa nhà đối diện...

Lê Khải An: "Chết tiệt."

Sở Dục dương dương đắc ý ngoái đầu nhìn lại nở nụ cười, quơ quơ chiếc chìa khóa trong tay: "Sau này chúng ta chính là hàng xóm."

Lê Khải An khóe miệng co rúm: "... Tôi nhớ đối diện là hai người nam thuê chung, anh đem bọn họ đi đâu rồi?"

Sở Dục biểu tình rất giảo hoạt: "Anh đã se cho bọn họ mấy cái hồng tuyến, bọn họ một người là hai năm sau hết độc thân, một người là ba năm, anh để bọn hắn nhanh một chút song song hết ế, bọn hắn bây giờ đều chạy đi cùng bạn gái ở chung, phòng này liền trống... Sau đó anh trở về thuê chỗ này." 4

Lê Khải An nghe vậy một trận mê muội, thân thủ đỡ lấy cửa phòng ngừa chính mình đặt mông ngồi dưới đất.

"Ngược lại đều là chú định có thể sống hết đời, sớm hai ba năm làm cho bọn họ hết ế cũng không phải tốt hơn sao?" Sở Dục bắt đầu đánh trống lảng, "Không phải nói không chừng mấy năm sau lại muốn chạy đến nguyệt lão từ đường kêu nào là "Tại sao không sớm hơn một chút để chúng ta cùng nhau, trả lại thời gian cho tôi!" và vân vân, người như thế còn nhiều hơn là anh nói..."

Lê Khải An hít một hơi thật sâu: "Nói tóm lại, anh chỉ là muốn ở đối diện tôi."

Sở Dục cúi đầu giật nhẹ góc áo, rất ngượng ngùng: "Ờ." 1

Lê Khải An cúi đầu suy tư chốc lát, bỗng nhiên vừa ngẩng đầu nói: "Anh..."

"Chờ đã!" Sở Dục đột nhiên duỗi ra một bàn tay ngăn trở Lê Khải An, vẻ mặt đau khổ nói, "Anh vì ngày đó đã chuẩn bị rất lâu, nếu như em muốn bảo anh cút đi thì trước hết để cho anh năm phút chuẩn bị tâm lý, nếu không anh sợ anh sẽ khóc thành tiếng tại chỗ!"

Lê Khải An lườm một cái: "Tôi là muốn nói... Anh ngày mai nếu như có thể năm giờ rưỡi rời giường thì chúng ta có thể cùng chạy bộ!"

"... Cái gì?" Sở Dục bị hạnh phúc xuất hiện bắn trúng, cả người cứng ngắc tại chỗ.

"Ngốc." Lê Khải An dở khóc dở cười, quay người vào nhà đóng cửa lại.

"Anh đến! Năm giờ rưỡi có thể dậy!" Sở Dục như vừa tỉnh giấc chiêm bao, chạy hai ba bước tới trước cửa nhà Lê Khải An, hét lớn, "Chúng ta sáng sớm ngày mai cùng chạy bộ, chạy xong anh sẽ nướng bánh trứng cho em!"

Sở Dục: "Em trả lời đi! Em có nghe anh nói không?"

Lê Khải An âm thanh buồn buồn từ sau cửa truyền đến: "Biết rồi."

Sở Dục hưng phấn mặt đỏ chót: "Em có phải là đã quen có anh ở bên cạnh em rồi không? Em có phải là cảm thấy anh thật sự tốt vô cùng không? Em có phải là đã yêu anh không?"

Trong cửa triệt để không có tiếng.

Yêu cái rắm, tôi là thẳng nam... Lê Khải An dựa vào cửa không tiếng động mà thở ra một hơi, xoa xoa gương mặt tỏa nhiệt của mình.

Vì vậy Sở Dục liền như vậy ở đối diện nhà Lê Khải An, hai người mỗi ngày buổi sáng cùng chạy bộ, chạy xong Lê Khải An đi chợ sáng mua thức ăn, Sở Dục về nhà chuẩn bị điểm tâm, sau đó cùng ở nhà Sở Dục ăn điểm tâm, ăn xong rồi ai cũng bận rộn công việc, buổi tối Lê Khải An lại đến nhà Sở Dục ăn cơm... Quả thực chính là cuộc sống lão phu lão thê!

Công ty Lê Khải An gần đây cho hắn nhận một hợp đồng phim, mỗi tuần cố định thứ hai quay chụp, những thời gian khác đều bị quảng cáo cùng các loại hoạt động thương nghiệp khác chiếm cứ, tuy rằng vẫn không nhìn thấy hi vọng lớn nào bất quá đối với Lê Khải An mà nói thu nhập vẫn tương đối khả quan.

"Em nói xem, chúng ta có giống như một đôi tình nhân không?" Sở Dục thu thập bát đũa bỏ vào sàn nước.

"Không giống, để bát vào tôi rửa." Lê Khải An đẩy Sở Dục ra, mở khóa vòi nước thả nước ấm, mang găng tay bắt đầu rửa chén.

"Giống." Sở Dục dùng khăn lau bàn, kiên trì nói, "Em mua thức ăn, anh làm cơm, em rửa chén, anh lau bàn, như vợ chồng son."

Lê Khải An trầm ổn nói: "Phân công hợp tác mà thôi, tôi cũng không thể ăn cơm không của anh."

Sở Dục khẽ mỉm cười: "Em chính là mạnh miệng."

Lê Khải An: "..."

Sở Dục lau xong bàn, đem khăn lau giặt lại vắt khô, chà xát tay, sau đó sờ đùi Lê Khải An một cái.

"Sở tiểu tử anh dám làm càn..." Lê Khải An vỗ một cái lên cái tay không thành thật của Sở Dục, "Không có tiền đồ a, cứ như vậy quang minh chính đại sờ đùi người khác sao?"

"Không phải." Sở Dục cộp cộp nháy mắt, "Anh phát hiện em trời lạnh như thế này chỉ mặc một cái áo, sợ em lạnh."

Lê Khải An thờ ơ nhún nhún vai: "Ở đây cùng với quê tôi giống nhau, mùa đông nhiệt độ không thấp lắm, từ lúc học trung học tôi đã không mặc thu khố, cũng không thấy lạnh."

Sở Dục lời nói ý vị sâu xa: "Đó là hiện tại em còn trẻ, già rồi khớp sẽ xảy ra vấn đề, phàm nhân thân thể rất yếu đuối, không cố gắng bảo vệ là không được."

Lê Khải An vui vẻ: "Anh giống bà nội của tôi a, cứ lải nhải vấn đề này mãi."

Sở Dục mặt lộ vẻ hiền lành: "Nghe lời."

Lê Khải An đem cái đĩa đã rửa sạch, vẫy một cái úp lên sóng, lau khô tay: "Có câu tục ngữ không phải nói "Thời thượng nhân sĩ không mặc thu khố" sao? Không chỉ có nhìn mập mạp, uốn cong eo và vân vân lộ ra chút cũng lúng túng a."

Sở Dục như có điều suy nghĩ ác một tiếng, một lát sau bỗng nhiên nói: "Vậy anh đan cho em một cái."

Lê Khải An: "..."

Sở Dục nghiêm túc nói: "Anh lấy hồng tuyến đan cho em, cơ hồ không dày, người phàm cũng không nhìn thấy, nhưng ấm áp."

"Miễn, tôi cũng không nhìn thấy, cứ như bộ đồ của hoàng đế." Lê Khải An vung vung tay, càng nói càng muốn cười, "Hơn nữa hồng tuyến một đoạn hơn vạn tệ, lấy đan thu khố tốn bao nhiêu tiền, cái đó là thu khố đắt nhất trong lịch sử rồi."

Sở Dục không buông tha: "Vậy anh đan cho em khăn quàng cổ."

Lê Khải An: "Không muốn."

Sở Dục: "Đan cặp bao tay."

Lê Khải An: "Miễn."

Sở Dục mất hứng: "Em sao lại khó chiều như vậy, nam nhân khác được bạn gái đan đồ cho cũng có thể cao hứng."

Lê Khải An ngẩng đầu một góc độ, dở khóc dở cười nhìn mình người "bạn gái" cao to.

"Anh đường đường là một nguyệt lão, còn phải tự mình theo đuổi em, vậy mà còn không làm được." Sở Dục thần sắc um tùm, "Nói ra các thần tiên khác đều phải cười chết."

"Cũng đúng A ha ha ha ha ha thật sự hảo hảo cười ha ha ha ha!" Lê Khải An suy nghĩ một chút, cười đến không đứng lên nổi.

Sở Dục cuống lên, từ phía sau Lê Khải An ôm lấy hắn, thở phì phò uy hiếp nói: "Em cười nữa anh liền hôn em!"

"Anh không được hôn a." Lê Khải An tim run lên bần bật, hai tay ôm lấy sàn nước, vẫn duy trì đưa lưng về phía Sở Dục, nhỏ giọng nói, "Đừng nghịch."

"Ai nói anh hôn không được?" Sở Dục cúi đầu, mạnh mẽ hôn một cái lên gáy Lê Khải An, bẹp một tiếng!

Lê Khải An trầm mặc ba giây đồng hồ, cười đến lợi hại hơn: "Ha ha ha ha ha có bệnh a anh lại hôn sau gáy!"

Sở tiểu tử nãi cẩu không phục, nỗ lực đem Lê Khải An lộn lại vách tường bích đông cưỡng hôn, nhưng mà Lê Khải An gắt gao ôm lấy sàn rửa chén mạnh miệng kiên quyết không chịu quay người, hai đại nam nhân một mét tám ai cũng không cưỡng được ai, vì vậy Sở Dục liền thẳng thắn lấy tay đẩy tóc sau gáy Lê Khải An ra, hoàn toàn bằng vào bản năng điều động, trên cái cổ trắng nõn sạch sẽ dùng sức mà hôn một cái.

Mùi dầu gội đầu còn lưu lại vị ngọt, Sở Dục như gặp quỷ, hôn xong liền sau gáy Lê Khải An liếm một chút.

"Chờ chút, đừng..." Lê Khải An bị hắn bất thình lình hai lần làm cho một trận run chân, thân thể hướng phía trước nghiêng tránh ra, hắn trốn một chút, Sở Dục tay liền nhân cơ hội duỗi tay vào phía trong quần áo, bàn tay dọc theo eo tuyến một đường hướng lên trên du tẩu. Lê Khải An liền ngồi thẳng lên đè lại tay Sở Dục làm loạn, kết quả Sở Dục liền nắm chặt thời cơ hôn lên cổ Lê Khải An một cái, âm thanh trầm thấp mà vung kiều: "Anh muốn em, anh nghẹn rất khó chịu."

"Anh còn rất hội đùa giỡn lưu manh a." Lê Khải An dùng hết lực khí toàn thân đột nhiên giãy giụa, thoát khỏi Sở Dục ôm ấp, thở hồng hộc nhìn hắn chằm chằm, mặt đỏ như gấc, chính mình vẫn còn không phát hiện.

Sở Dục đè lên, âm thanh rất thấp: "Em còn dám đối diện với lương tâm nói với anh em là thẳng nam sao?"

Lê Khải An vỗ ngực một cái: "Lương tâm tôi nói, tôi hiện tại chín phần mười thẳng, một phần chính là bị Sở tiểu tử cẩu làm hư, mà chín so với một vẫn là mang tính áp đảo, cho nên anh bây giờ đừng quá ra sức, cẩn thận trực tiếp bỏ đi."

"Vậy thì không hôn miệng của em." Sở Dục ló đầu, trên gò má Lê Khải An tiểu tâm dực dực hôn một cái, nhẹ nhàng, hơi lạnh vừa chạm vào.

Sở Dục hôn xong ngồi dậy, rũ mi mắt cùng Lê Khải An đối diện, hai người đều mặt đỏ đến không được.

Lê Khải An: "Chín so với một giống như biến thành tám so với hai."

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.