Tiểu Thần Tiên Hệ Liệt

Chương 106



Mô phật, cuối cùng cũng có xôi thịt đó mấy cô... o( ^  0  ^) 0

--- ------ ---

Xác định xong vấn đề công thụ, hai người lại bắt đầu xả quần áo lẫn nhau, phòng khách không mở đèn, màn ảnh TV phát ra tia sáng trần trụi trên da nhàn nhạt lạnh lùng, khiến cơ nhục chập chùng ẩn hiện, thân thể Lê Khải An cân xứng xinh đẹp bị quang ảnh một lần nữa phác hoạ một lần, nhìn qua càng thêm dụ người. Đôi mắt Sở Dục có chút đăm đăm, trong đầu từ ngữ hỗn loạn sắp xếp tổ hợp một mạch, cuối cùng vẫn chỉ nghẹn ra hai chữ "thật đẹp", đôi tay cứng cáp vuốt ve nhào nặn cái eo gầy của Lê Khải An.

"Còn chờ gì nữa?Anh có phải đàn ông không vậy?" Lê Khải An bắt tay che ở sau gáy Sở Dục, ép xuống ngực mình, khí tràng mười phần mà ra lệnh, "Liếm." (âu mài gọt... *lau mồ hôi* =.=")

Dưới sự kích thích, Sở Dục thông minh toàn diện logout, chỉ còn dư lại lý trí phục tùng mệnh lệnh, như cún con thuận theo duỗi ra đầu lưỡi.

Thủy sắc trên da óng ánh dọc theo ngực một đường đi xuống, vẽ ra một vết tích lập loè ánh sang nhạt, Sở Dục đem khối vải vóc vướng bận kéo kéo xuống dưới, lập tức há mồm ra.

Lê Khải An rên lên một tiếng, mười ngón tay luồn vào tóc Sở Dục khó nhịn mà dao động chốc lát, thanh tuyến mất tiếng, ra lệnh: "Anh chuyển thân."

"Chuyển hướng nào..." Sở Dục trong miệng bị chất đầy, nói chuyện hàm hàm hồ hồ.

"Đương nhiên hướng chỗ này a." Lê Khải An nhẹ nhàng vỗ vỗ hai gò má Sở Dục, khóe miệng giương lên, mang theo giọng điệu trêu tức nói, "Anh không phải xem tiểu AV rồi sao, 6——9 cũng không biết à." (Móa thằng thụ... *lau mồ hôi*) 1

Sở Dục mặt thoáng chốc đỏ như nước đun sôi, may mà tia sáng ảm đạm thấy không rõ lắm: "Cái đó sẽ không, không được đâu..."

"Ít nói nhảm, nhanh lộn lại." Lê Khải An khí thế mười phần.

"Quá xấu hổ..." Là xử nam một vạn năm, tuy rằng lúc thường ngoài miệng nói hay, nhưng thời điểm chân ướt chân ráo ra trận cũng không phải lạc quan cho lắm.

Lê Khải An rất bình tĩnh: "Há, không làm vậy đi tắm rồi ngủ đi."

"Không được!" Mãi mới chờ đến lúc ăn thịt, tiểu nãi cẩu kịch liệt kháng nghị, đồng thời cấp tốc dựa theo yêu cầu của Lê Khải An xoay chuyển qua.

Nuốt mút vào phát ra tiếng nước vang khắp phòng, Sở Dục yếu mệnh, mơ hồ không rõ mà kháng nghị nói: "Em nhỏ tiếng một chút..."

Kỳ thực Lê Khải An vốn cảm thấy được bản thân mình ở trên giường không phải là loại hình lẳng lơ, nhưng Sở Dục càng không buông ra hắn lại càng muốn đùa, vì vậy lập tức mút mạnh thêm, Sở Dục eo đau xót, toàn thân cứng đờ chốc lát, suýt nữa tại chỗ bị tước vũ khí.

Lê Khải An phát ra một tiếng ngộp cười, giơ tay vỗ vỗ mông Sở Dục: "Kéo dài lực đáng lo a, không thể thỏa mãn em sao?"

Sở Dục bị nghi ngờ kéo dài lực lập tức rút cái kia ra quay trở lại, từ trong cái túi đặt ở cạnh ghế sa lon lấy ra lọ thuốc bôi trơn, xé đóng gói, tàn bạo mà nặn ra một đống ở trên tay, nỗ lực thông qua động tác này biểu lộ chính mình uy vũ bạo ngược.

Lê Khải An lười biếng mở hai chân, một cái chân khoát lên vai Sở Dục, dọc theo sống lưng ám muội tuột xuống, cuối cùng cuốn lấy eo Sở Dục, nhiệt tình phát ra lời mời: "Mau tới, em thực sự tò mò bị đàn ông thượng là cảm giác gì."

Thật vất vả nhấc lên một điểm khí thế, Sở Dục trong nháy mắt liền hóa thân tiểu nãi cẩu, bị vẩy tới hồn bay lên trời, khẩn trương nuốt nước miếng, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Lê Khải An, toàn tâm toàn ý vùi đầu làm chuẩn bị.

"Nhẹ chút..." Lê Khải An khó chịu mà uốn éo eo, trong đôi mắt ngưng một lớp song nước mỏng manh.

"Anh bỏ thêm ngón tay." Sở Dục thả chậm động tác.

Lê Khải An sờ một cái: "Ba ngón, đủ rồi."

Sở Dục rút tay ra, cúi người ngăn chặn hắn, mềm nhẹ hôn lên mặt Lê Khải An, cẩn thận nói: "Đau không?"

"Vẫn được, có thể chịu." Lê Khải An làm hít sâu nỗ lực thả lỏng thân thể, ôm lấy cổ Sở Dục kề sát bên tai thổi khí hỏi, "Khẩn trương sao?"

Sở Dục mặt đỏ như trứng ốp lếp, lắp bắp nói: "Cái kia... Khẩn trương, ghìm đến độ... Có chút đau."

"Không có chuyện gì, nhiều đến mấy lần cũng không siết, anh động đi." Lê Khải An thản nhiên nói.

Sở Dục quả thực không biết nói cái gì cho tốt, không thể làm gì khác hơn là vùi đầu gian khổ động đậy.

Lê Khải An thiếu một chút bị dáng dấp ngây thơ xấu hổ của Sở Dục chọc cười, há mồm ngậm vành tai Sở Dục nói: "Sảng khoái không?"

Sở Dục cảm giác tim đập nhanh muốn chết, dừng lại động tác kháng nghị nói: "Lê Khải An em làm sao đột nhiên lưu manh như vậy a, em lúc thường không như vậy..."

Lê Khải An hừ cười nói: "Anh càng ngây thơ em lại càng lưu manh, nhìn anh đỏ mặt kinh sợ em lại càng muốn đùa anh."

Sở Dục không nói, đem nửa người trên của Lê Khải An chặt chẽ ôm vào trong ngực, cằm để trên vai Lê Khải An, không cho hắn thấy mình đỏ mặt, sau đó tăng nhanh tốc độ, hài lòng nghe Lê Khải An thấp giọng ở bên tai rên rỉ, cảm thụ được thân thể bên dưới dẻo dai đẹp đẽ.

"Chết tiệt... Có chút thoải mái..." Lê Khải An từng ngụm từng ngụm thở hổn hển nghiêng đầu đi, nhưng bị mồ hôi ngâm ẩm ướt lên cổ cùng lồng ngực, cùng với khuôn mặt ửng hồng không tự chủ phát ra âm điệu chứng minh khả năng thoải mái không phải chỉ có "Một chút" mà thôi.

"Chỉ là có chút sao?" Sở Dục thấp giọng nói.

"A..." Lê Khải An ánh mắt mông lung nói, "Sau này đều để anh ở trên, kỹ thuật không tồi a..."

Được cổ vũ khiến động tác Sở Dục lập tức càng thêm hung mãnh, ghế sô pha điên cuồng kẹt kẹt vang lên.

"Đương nhiên phải để anh ở trên, cho em ở phía trên còn cao đến đâu." Sở Dục gấp rút thở gấp, "Em lưu manh như vậy, nói không chừng muốn dằn vặt anh..."

Lê Khải An đầu tiên là nở nụ cười, sau đó ngẩng đầu mạnh mẽ hôn hắn.

Tình hình kịch liệt kéo dài đến sau nửa đêm, hai người từ phòng khách liên tục chiến đấu đến phòng ngủ, đem hai gian phòng làm cho tàn tạ, lần cuối cùng phóng thích, Lê Khải An kéo chăn qua loa đắp một cái, thỏa mãn mà thở một hơi.

"Thì ra làm cái này sảng khoái như thế." Lê Khải An nằm nghiêng, ngón tay chậm rãi xẹt qua dấu vết trên người bị Sở Dục mút hôn, "Em cư nhiên mười chín đời đều chưa từng làm a..."

Thật đau lòng chính mình!

"Đúng a." Sở Dục ôm Lê Khải An, trên lung hắn nhẹ nhàng xoa bóp.

Lê Khải An cảm khái vô hạn nói: "Tích lũy mười chín đời, rốt cục cũng phá."

"Cũng phải." Sở Dục cảm khái vạn ngàn, "Mười chín đời tới nay lần đầu tiên nói chuyện tình yêu, anh đều thay em kích động."

Lê Khải An mỉm cười: "Trong lịch sử đệ nhất mối tình đầu là đây a."

"Như thế nào, có phải là đặc biệt cảm ơn anh không?" Sở Dục như tiểu nãi cẩu tranh công lo lắng dùng chóp mũi cọ cọ Lê Khải An.

"Ừm." Lê Khải An kéo tay hắn qua, trên mu bàn tay hôn một cái, đáy mắt ánh sáng ôn nhu trong vắt, "Cảm ơn tử triền lạn đả của anh." (thông cảm, ta không biết dịch "tử triền lạn đả" là gì nên giữ nguyên)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.