Đây là thành phố mà Lâm Phùng sinh sống từ nhỏ đến lớn.
Nhưng mà nháy mắt, hắn đột nhiên ý thức được chính mình xưa nay chưa từng thấy bộ dáng chân thật của nó.
Khởi điểm, là một đạo lưu phong xẹt qua hai má, một con chim toàn thân chói lọi ánh kim, lông đuôi xán lạn đến chói mắt, như xuyên qua thân thể người trong không khí bay qua.
"Đây là chim Đại Quang." Tô Cùng nhìn Lâm Phùng đang trợn mắt hốc mồm giải thích.
Câu nói này chỉ tổ hợp các loại chim có ma pháp, theo ngữ điệu rơi xuống đất, phá tan chân trời, thế giới trong khoảnh khắc tràn đầy sắc thái kỳ huyễn mỹ lệ.
Một con hồ ly trắng phì phì lười biếng nằm nhoài trên nóc nhà ngủ gật, lông trắng như tuyết bên trên lại có hoa văn yêu dị đỏ sậm; một giấc mộng đi qua phì phì, linh xảo phun ra một đoàn mộng cảnh màu tím, mộng cảnh trên đỉnh đầu mở tung, giật giật miệng, phảng phất ở trong mơ ăn được mỹ vị.
Một con chuột lửa lớn mập cuồn cuộn mang theo một đội tiểu hỏa chuột tròn vo, nâng bánh mì, bánh bích quy sô cô la vừa trộm được từ văn phòng trộm được, tiểu tâm dực dực dùng hai chân đứng lên đi như con người, trên đỉnh đầu còn đốt một đốm lửa nho nhỏ;
Hào quang cùng màu với đồng điểu ngao du ở chân trời,tầng mây màu xám tro nhạt mang đến mấy phần ấm áp; xa xa truyền đến tiếng chó sủa xua tan mây đen
Mấy con địa long có thể thông thiên triệt địa như dây leo quấn lên tháp TV, con mắt thật to đóng chặt, tiếng ngáy hùng hồn như sấm nổ;
Một con báo nhạy bén như gió mà chạy qua lại giữa dòng xe cộ, bỗng nhiên Thừa Phong mà phóng lên, víu trụ một gốc cây, cây kia liền lung lay rơi xuống mấy cái lá, như là bị gió thổi ; lông mao như tuyết, con ngươi băng lam như sao băng rơi từ đám mây xuống, đạp không mà đi, hoa sen phồn thịnh từng đoá từng đoá nở trong gió chỗ dấu chân đi qua, trong không khí phảng phất tràn đầy hương thơm, cũng không biết có phải ảo giác hay không...
Cái thành phố này quả thực như là bị sức mạnh nào tăng thêm một sắc thái kỳ huyễn lự kính, răng rắc một tiếng, đại thiên ba ngàn thế giới, không hề phòng bị mà tiến vào mắt Lâm Phùng.
Lâm Phùng đôi môi hơi mở ra, nhưng hắn không có cách nào phát ra âm thanh.
Trong thiên địa tràn đầy đồng thoại giống như kỳ tích.
Ngữ điệu của Tô Cùng bình tĩnh tự nhiên mà vang lên, cứ như cảnh tượng này mỗi ngày hắn đều có thể nhìn thấy, không có gì đặc biệt: "Đó là yêu thú, mắt thường không thể nhìn thấy, cũng không cách nào cảm nhận được..."
Lâm Phùng như bừng tỉnh từ một giấc chiêm bao, chậm rãi quay đầu trở lại, nhìn Tô Cùng.
Nhắc tới cũng kỳ quái, trong thiên địa đã từ đầu tới đuôi rực rỡ hẳn lên, nhưng Tô Cùng vẫn là Tô Cùng, mặc bộ quần áo thể dục mấy ngày trước Lâm Phùng mua, giày thể thao trên chân được giặt sạch sẽ, tay sợ lạnh đút vào túi, chóp mũi cùng lỗ tai bị gió lạnh thổi đến hồng, ánh mắt trong suốt ngây thơ, mang theo vài phần thói quen có bất an cùng câu nệ, như động vật ăn cỏ nhu nhược vô hại.
"Em cho anh Thiên nhãn." Tô Cùng sốt sắng mà gãi đầu một cái, rũ mi mắt, như sợ Lâm Phùng không cao hứng, "Không lẽ anh không tin em, em thật sự là do thiên đình phái xuống... Tuy rằng em không giống như thần..."
Lâm Phùng không thể tin nở nụ cười.
Quả thật là không giống, hoặc là nói quả thực rất không giống, có thần nào lại thèm ăn vịt nướng ba mươi mấy đồng tiền thèm đến rơi nước mắt... +
Không thể tin, nhưng nhìn thấy trước mắt, Lâm Phùng không thể không tin.
"Vậy anh tin à..." Tô Cùng lo âu hỏi.
Lâm Phùng gian nan gật gật đầu, cả người chuyển hướng Tô Cùng, trừng mắt nhìn hắn, ôn nhu nói: "Cho nên nói, anh đang cùng thần tiên nói chuyện yêu đương."