Tiểu Thần Tiên Hệ Liệt

Chương 14



Vài con không tìm được kí chủ, từ khe đá nhanh chóng bò qua, một cái tiếp một cái gập ghềnh trắc trở lặp lại câu nói của Lâm Phùng, âm thanh nam nữ già trẻ đều có.

"Cho nên nói, anh đang cùng thần tiên nói chuyện yêu đương..."

"Đang cùng thần tiên nói chuyện yêu đương..."

"Nói chuyện yêu đương..."

"Yêu đương..."

"Yêu..."

Cái từ khiến lòng người giật nảy bị lập lại năm lần, vừa ngẩng đầu nhìn Lâm Phùng mỉm cười, khuôn mặt Tô Cùng trong nháy mắt đỏ như lửa thiêu, cúi đầu nỗ lực ngăn lại mấy kẻ phụ hoạ: "Các ngươi chớ học anh ấy nói chuyện."

"Các ngươi chớ học anh ấy nói chuyện..."

"Học anh ấy nói chuyện..."

"Nói chuyện..."

"Nói..."

Tô Cùng không dám nói tiếp nữa...

Lâm Phùng ôn nhu ngạc nhiên cười, nhìn tất cả phát sinh trước mắt.

Chờ nhóm kẻ phụ hoạ bò đi, Lâm Phùng mới mở miệng, hỏi vấn đề làm hắn xoắn xuýt một đêm: "Em còn chưa nói cho ạm...Em trước đây đã biết anh là vì cái gì?"

Tô Cùng trầm mặc, Lâm Phùng tiến lên một bước, cùng hắn càng gần hơn chút, nhỏ giọng suy đoán nói: "Chẳng lẽ, em hạ phàm là vì anh?"

Ngoài dự đoán của mọi người, Tô Cùng hơi gật đầu, như đứa nhỏ làm hỏng việc, nắm dây kéo áo khoác hoang mang lo lắng, ngữ điệu như văn nhuế, nhưng ở trong tai Lâm Phùng, từng chữ như sấm bên tai: "Là vì anh...trước khi hạ phàm, em đã xem qua mạng của anh."

Tô Cùng hít một hơi thật sâu tiếp tục nói: "Anh sinh trong gia đình thương nhân, tuổi thơ phú quý, sau này gia cảnh sa sút, tiền bạc tan hết, một đời lang bạt kỳ hồ, không có chỗ ở cố định, khốn cùng chán nản, cô độc đến cuối đời..."

Lâm Phùng lấy lại bình tĩnh, chỉ chỉ chính mình, không thể tin được mà nở nụ cười: "Đây là mệnh của anh?"

"Vâng, " Tô Cùng cắn răng, rốt cục nói ra miệng, "Em là thần nghèo, kỳ thực em hạ phàm, chính là vì giúp anh thuận theo mệnh trời, đem anh trở nên khốn cùng chán nản..."

Không gian tĩnh lặng, gió trên Thiên đài mãnh liệt bên tai bên gào thét không ngừng, xa xa tiếng tru trong trẻo tình cờ thừa dịp bay đến.

Không biết qua bao lâu, Lâm Phùng liếm liếm đôi môi bị gió thổi đến khô khốc, liền đi tới bên Tô Cùng, thân thể hai người nửa phần khe hở cũng không có, lập tức, Tô Cùng nghe thấy âm thanh trầm ổn của Lâm Phùng từ phía trên vang lên, chỉ có ba chữ, thế nhưng rất kiên định: "Anh không sợ." 2

Tô Cùng vành mắt đỏ, như bị bút lông màu hồng điểm trên khóe mắt, nước liền tràn ra.

Lâm Phùng dùng ngón tay cái lau khóe mắt Tô Cùng một cái, khóe miệng vẩy một cái, tiêu sái nói, "Đừng khóc, bất quá sau này anh mỗi ngày ăn bắp cải thảo xào, tích góp tiền mua vịt nướng cho em, đúng rồi, thừa dịp anh còn có tiền, anh phải lập tức mua giường mới cho em... Ngày hôm qua em ngủ làm sao?"

"Em nằm trên đất nghỉ..." Tô Cùng dùng sức chà xát đi đôi mắt, lắc đầu một cái, nói, "Anh sẽ không bị biến nghèo, công ty cha mẹ anh sớm nên phá sản, thế nhưng em khi đó hạ phàm nhìn thấy anh, đây là lần đầu tiên em hạ phàm chấp hành nhiệm vụ, em nghĩ phải làm tốt một chút, cho nên em len lén quan sát anh rất lâu, thế nhưng quan sát càng lâu em lại càng vui, vui..."

Lâm Phùng cấp tốc bắt được trọng điểm: "Vui cái gì?"

Tô Cùng xấu hổ vung tay lên, thoại phong nhất chuyển nói: "Nói chung em không nỡ nhìn anh một đời khốn cùng chán nản, nhưng em không có biện pháp tốt hơn, em mặc dù là thần, cũng không phải vạn năng, số mệnh là do thiên địa sinh thành, thần năng chỉ là dẫn dắt khống chế chúng nó mà thôi, không thể tiêu diệt, cho nên... Em liền đem số mệnh cần phải chảy về phía anh, chuyển hướng trên người mình, bởi vì cưỡng ép nên số mệnh bị nghịch lưu, em gặp phải phản phệ ngoài ý muốn, cho nên so với mệnh cách nguyên bản của anh còn xui xẻo thêm một ít..."

"... Cho nên nói, " mắt Lâm Phùng đỏ lên, "Là em thay anh chắn mệnh kiếp?"

... Trời sinh kẻ mệnh nghèo xui xẻo, vốn không phải là chính mình sao?

Lâm Phùng nhớ tới lúc mình mới vừa nhìn thấy Tô Cùng gầy gò nho nhỏ, bị xe đụng lăn vài vòng, trên quần rách cái lỗ lớn, ngồi chồm hỗm trên mặt đất sốt ruột mà kiếm mấy đồng tiền xu, trở về nhà cũng không thay quần, để trần thân thể ôm chăn ngồi vá quần...

Cái người kia vốn chẳng phải là mình sao?

Lâm Phùng lâm vào áy náy nghiêm trọng nhất từ lúc sinh ra tới nay, đè nén khí đều nói không ra...

"Anh không cần quá lo lắng cho em, " Tô Cùng thấy Lâm Phùng thần sắc không đúng, vội vội vàng vàng mà giải thích, "Em tuổi thọ là vô hạn, nghèo mấy chục năm không đáng kể chút nào, em vốn là dự định chờ anh chết rồi trở về thiên đình, em ở trên trời sẽ không chịu khổ, muốn ăn vịt nướng thì ăn vịt nướng, muốn ăn... Gà quay thì ăn gà quay, nhưng anh phàm là người, cũng chỉ sống không tới một trăm năm, cho nên em nghĩ để anh sống thật vui vẻ..."

Lời còn chưa dứt, Lâm Phùng đã chặt chẽ ôm lấy hắn, lực đạo to lớn, tựa hồ hận không thể đem Tô Cùng toàn bộ từng mảnh từng mảnh vò nát tiến vào thân thể của mình.

"Xin lỗi." Lâm Phùng run giọng nói, có vật gì đó ấm áp nhẹ nhàng rơi vào hõm cổ của Tô Cùng hõm, đập vỡ thành một mảnh bọt nước, "Cám ơn em vì anh làm tất cả..."

"Không sao." Tô Cùng thụ sủng nhược kinh mà ôm lấy Lâm Phùng, suy nghĩ một chút, liền nghiêm túc nói, "Em chính là thần a, chuyện nhỏ này không coi vào đâu."

Phương xa khuyển khuyển kiên trì không ngừng kêu, cuối cùng đem vùng trời mây đen xua tan, mặt trời lộ ra non một nửa, tia sáng cố hết sức xuyên thấu tầng mây, thoạt nhìn rất ôn nhu.

Trong thiên địa càng ngày càng sáng ngời, khuyển khuyển kêu càng ngày càng vang, càng ngày càng gần, đột nhiên, một con hồ ly hình dáng động vật nhỏ phe phẩy cánh bay đến mái nhà một toà cư dân gần đó, mang theo vài phần đắc ý hướng về phía mặt trời tiếp tục gọi.

Bất kể là núi nào, có thú tên khuyển khuyển, nhìn như hồ ly mà có cánh, âm thanh như hồng nhạn, nhìn thấu cả thế giới.

Ở ngoài sáng vung đầy kim phấn dương quang, Tô Cùng lo lắng mà cường điệu nói: "Em là thần nghèo..."

"Ừm." Lâm Phùng ôm hắn thật chặt, không buông tay, thật giống như sợ mình không chú ý Tô Cùng sẽ bay trở về thiên đình.

Tiểu thần nghèo tịch mịch rũ mi mắt, lông mi bóng đen yên tĩnh đánh rơi trên mặt: "Tất cả mọi người đều chán ghét thần nghèo, thần nghèo ngoại trừ khiến người biến nghèo thì chẳng có tác dụng gì, lại không may mắn, cho nên lúc trước em cũng không dám nói cho anh... Nếu như anh ghét bỏ em, nói thẳng ra là tốt rồi, sau đó em có thể cách xa anh, giống như trước lén lút nhìn anh, em liền thỏa mãn..."

"Ghét bỏ?" Lâm Phùng cười khẽ một tiếng hỏi ngược lại, như nghe chuyện cười hoang đường, lập tức hắn hơi hơi lui về phía sau một chút, một tay chặt chẽ kềm eo Tô Cùng, một tay ấn lại gáy Tô Cùng, giọng điệu giống như hướng cầu xin thần phật phù hộ, từng chữ nghiêm túc nói, "Anh yêu em."

Phù phù, phù phù.

Trái tim thần linh, bị một câu nói quấy nhiễu kinh hoàng không thôi.

Một giây sau, Tô Cùng bị Lâm Phùng kịch liệt hôn, tất cả hổ thẹn, cảm kích, đau lòng, cùng yêu thương, cho nụ hôn này lâu dài, ôn tồn lại sâu nặng.

Trong thiên địa hoàn toàn yên tĩnh. +

Lại một giây sau, y phục đắt giá của Lâm tổng cũng yên tĩnh, rạn đường chỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.